Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 182:Trở Lại Thành Phố.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:35:50
Lượt xem: 41
Túc An càng chột dạ không thôi: "Mẹ, chị dâu hai có thể là nhất thời tức giận, không thật sự có ý như vậy, đúng không, chị dâu hai?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đổng Tuệ ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, cô ta biết rõ nên theo bậc thang mà bước xuống dưới, nhưng cô ta vẫn do dự.
Em trai cô ta bởi vì chuyện phòng ở mà thực sự xuống dốc, đối tượng nói chuyện hơn phân nửa năm đã chạy mất, người ta nói thẳng không muốn cùng hắn kết hôn, em trai ngốc của cô ta vì một cô gái ngại bần yêu phú mà c.ắ.t c.ổ tay tự sát, may mà ba mẹ phát hiện được kịp thời.
Đổng Tuệ nghĩ đến bộ dạng kia của em trai liền đau lòng.
Cô ta đưa ra đãi ngộ giống với chị dâu cả, mục đích chính là muốn phòng ở.
Cô ta không phải vì mình, mà chỉ vì muốn em trai có một căn nhà để kết hôn.
Đổng Tuệ nghĩ cũng rất tốt, căn nhà này sẽ để cho em trai ở tạm, dù sao khi cô ta cùng Túc Mục trở lại An Nam có thể ở phố Ngô Đồng, đợi lúc nào em trai được phân phòng, cô ta sẽ thu hồi lại.
Như thế, đã giải quyết được bế tắc của nhà mẹ đẻ, lại có thể đem căn nhà nắm vào trong tay mình, cũng là một sự đảm bảo cho tương lai.
Cô ta ngẩng đầu nhìn vợ chồng Túc Vệ Quốc, lại nhìn Ngô Hồng Ngọc, ánh mắt dạo qua một vòng cuối cùng rơi vào trên mặt Túc An.
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Túc An, bỗng nhiên trở nên thông minh.
Em gái vừa được tìm về mở miệng giúp cô ta giải vây, những người khác cũng không phản đối, vậy có nghĩa là Túc gia cũng chỉ nói ngoài miệng, trong lòng vẫn không hi vọng cô ta ly hôn đấy.
Cũng đúng, kiểu người cổ hủ như Túc Mục, chỉ biết tập trung vào công việc, mười ngày nửa tháng cũng không nói nổi năm câu với vợ con, ly hôn cô ta rồi có thể tìm được ai?
Lúc trước nếu như không phải đã cứu được cô ta rơi xuống nước, cô ta cũng sẽ không gả cho hắn đây này.
Nếu ly hôn, hắn lại mang theo đứa bé, muốn tìm được người như cô ta nguyện ý cùng hắn ở Tây Bắc chịu khổ nào có dễ dàng như vậy, hơn nữa, Bằng Bằng vẫn theo cô ta đấy, căn bản chưa từng rời cô ta, bọn hắn thực cam lòng cháu trai bị các bạn nhỏ khác mắng không có mẹ sao?
Còn một điều làm cho Đổng Tuệ chắc chắc Liễu Ngọc Tú đang hù dọa cô ta.
Chính là Túc Mục gần đây đang làm một cuộc thí nghiệm rất quan trọng, căn bản không thể rời khỏi viện nghiên cứu, mà để có được giấy chứng nhận ly hôn, cần phải có mặt của cả hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-182tro-lai-thanh-pho.html.]
Đổng Tuệ nghĩ thông rồi, lúc này cười lạnh một tiếng: "Được a, ly hôn! Tôi cũng không phải ly hôn hắn xong liền không sống nổi."
Ồn ào xong, cô ta đứng thẳng người lên, kéo căng mặt, dấu đi một chút nhát gan.
Chỉ cần ổn định rồi, để cho bọn hắn thấy quyết tâm của cô ta, sau này mới dễ đắn đo.
Dù gì thì anh cả cũng làm việc trong chính quyền thành phố, hai vợ chồng không thể sinh con được nữa, con trai của cô ta, Túc Bằng Trình mới là cháu trai duy nhất của Túc gia.
Đồ của hai người già không để lại cho cháu trai, chẳng lẽ còn giữ lại cho hai đứa cháu gái?
Nhà ai cũng không có đạo lý như vậy.
Đổng Tuệ: "Ly hôn có thể, đừng nghĩ tôi sẽ giao ra tiền lương những năm này của hắn, tôi thay hắn sinh con dưỡng cái, cũng không thể cái gì cũng mất được."
Đổng Tuệ không biết chức danh cùng cấp bậc của Túc Mục, nhưng tiền lương mỗi tháng của Túc Mục cũng không thấp.
Năm thứ nhất là 127, đến năm 1983, tiền lương của Túc Mục đã tăng tới 277 đồng. Những số tiền này đều bị Đổng Tuệ nắm trong tay, tuy thường xuyên phụ cấp nhà mẹ đẻ, nhưng tốt xấu vẫn còn để lại hơn một ngàn đồng.
Đây cũng không phải là bởi vì cô ta biết quản việc nhà, mà là ở chỗ đó, có tiền trong tay cũng không có chỗ tiêu.
Viện nghiên cứu Tây Bắc chỗ Túc Mục rất lớn, có đầy đủ mọi phương tiện, ngoài các hợp tác xã tiếp thị cung cấp nhu yếu phẩm hàng ngày, còn có trường học, bệnh viện, thậm chí một số nhà máy đặc biệt được mở ra để sắp xếp cho gia đình của các nhà nghiên cứu.
Viện nghiên cứu Tây Bắc có tên thị trấn nhỏ 218.
Điều bất tiện duy nhất là không có thị trấn hoặc ngôi làng thứ hai nào trong vòng một trăm dặm từ thị trấn 218.
Ngay từ đầu cũng may, nhưng sống ở đó lâu sẽ làm cho người ta rất áp lực, nhất là đối với một phụ nữ trẻ đầy lãng mạn như Đổng Tuệ.
Chỗ kia là sa mạc mênh m.ô.n.g cát vàng, đến đi đều là những gương mặt quen thuộc, ngày qua ngày công tác... Những điều này đều làm cho cô ta thống khổ.
Cô ta muốn quay trở lại An Nam.
Trở lại thành phố phồn hoa náo nhiệt.