Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 180: Các Người Có Ý Gì

Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:02:11
Lượt xem: 68

"Ly hôn hay không là chuyện của con cùng lão nhị, sau khi con cùng lão nhị kết hôn, tiền lương của nó đã giao cho con toàn bộ rồi, nhiều năm như vậy sợ là cũng tích lũy được chút ít, muốn chia thế nào hai vợ chồng tự mình thương lượng, nhưng đồ trong tay mẹ, con cũng đừng nhớ thương, nó không liên quan gì đến con cả."

Năm đó Túc Mục kết hôn thế cục còn chưa rõ lãng, Liễu Ngọc Tú đã thấy nhiều thân nhân phản bội tố cáo nhau, sau khi liên tục tự hỏi, đã không đem chuyện sâu xa trong nhà tiết lộ cho con dâu.

Bất quá việc này bà cũng đã trưng cầu qua ý kiến của con thứ hai, Túc Mục cũng hiểu được không đề cập tới mới thỏa đáng.

Đợi đến khi thế cục ổn định lại cùng Đổng Tuệ thẳng thắn.

Cũng không biết cô ta từ chỗ nào biết rõ chuyện một số bất động sản trong nhà...

Đổng Tuệ trừng to mắt, trên mặt lúc xanh lúc trắng, bờ môi run rẩy.

Cô ta không ngờ mẹ Túc lại có thái độ này.

Thế nhưng cô ta đã sinh đứa cháu trai duy nhất cho Túc gia ah, Bằng Bằng của cô ta mới mấy tuổi, bọn hắn sao có thể nhẫn tâm như vậy, cam lòng để cho nó không có mẹ.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mẹ, không phải, các người có ý gì?"

"... Bằng Bằng mới sáu tuổi, các người yên tâm để nó rời khỏi tôi? Chị dâu cả còn phải chăm sóc cháu gái, đến lúc đó ai chăm sóc Bằng Bằng?"

Ngô Hồng Ngọc nghe xong lời này liền cảm thấy buồn cười.

Trực tiếp đoạt lấy lời Liễu Ngọc Tú mà nói: "Em dâu, là em muốn ly hôn, không phải ba mẹ bắt em ly hôn. Một người mẹ ruột như em còn yên tâm, vậy bọn họ có cái gì mà lo lắng đấy, nói như thể người trong nhà sẽ ngược đãi Bằng Bằng vậy."

Còn tưởng cô ta thật sự giận dỗi rồi, hoá ra là muốn giả bộ ly hôn để moi đồ từ trong tay mẹ.

Phi!

Đừng hòng.

Ngô Hồng Ngọc bình thường coi như hào phóng cởi mở, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một mặt keo kiệt.

Cô ấy cũng nói thầm căn nhà trong ngõ Văn Hóa lớn hơn căn nhà của cô ấy, cũng sẽ nhắc tới mẹ Túc đối với Túc An quá tốt, căn tứ hợp viện ở thủ đô nói cho liền cho, bất quá thái độ rõ ràng như vậy vẫn là lần đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-180-cac-nguoi-co-y-gi.html.]

Túc Miểu nghe nói như thế cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt dò xét qua lại giữa hai người.

Đổng Tuệ lúc này tức đến méo miệng: "Tôi cùng mẹ nói chuyện, liên quan gì đến chị dâu vậy? Ah, tôi đã biết, chị không sinh được con trai, cho nên đã sớm muốn cướp đi Bằng Bằng trong tay tôi rồi, phải không? Ngô Hồng Ngọc sao chị có thể thiếu đạo đức như vậy, chính mình không đẻ được trứng lại nhìn chằm chằm vào người khác…"

Lời này xem như đ.â.m thẳng vào lòng Ngô Hồng Ngọc rồi.

"Vậy ah, cô thì đẻ được một quả trứng tốt rồi, vừa mang thai liền ép người trong nhà bốn phía cắt thịt làm canh gà cho cô, biết mình sinh con trai mỗi ngày sai sử tôi và mẹ như người hầu, thấy cô mang thai vất vả tôi mới giúp cô làm việc, cô lại làm như bọn tôi thiếu nợ cô ah. Đổng Tuệ, ly hôn là cô muốn, tôi giúp đỡ chiếu cố Bằng Bằng cô còn không vui hả? Chẳng phải là cô muốn thừa dịp người trong nhà không liên lạc được với em hai, mượn lý do ly hôn muốn đồ của ba mẹ sao? Cô nghĩ thật đẹp."

Hai người bắt đầu nhao nhao, lôi chuyện cũ của mỗi người ra.

Hai chị em dâu, một người nói đối phương không sinh được con rai, mình cũng ăn nhờ ở đậu mà lớn lên còn xem thường người nhà mẹ đẻ cô ta. Người khác lại mắng đối phương tự ti, có chứng vọng tưởng bị hại, dựa vào con trai mà muốn làm hoàng thái hậu, …

Trận khẩu chiến nổ ra, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Túc An nhìn đến ngây người, cô ta phát hiện kẻ đối đầu với mình, Túc Miểu cũng trợn tròn mắt, trên mặt đều viết "Dưa này chín quá", vừa nhìn đã biết cũng giống như chính mình hóa thân trở thành dưa bên trong ruộng, điều này làm cho tâm tình của cô ta hoặc nhiều hoặc ít có chút vi diệu.

Hàn Lặc nhìn lòng bàn tay bị Túc Miểu véo ra hai cái dấu, có chút bất đắc dĩ.

Trở tay nắm lấy tay cô, ra hiệu cô bình tĩnh.

Túc Miểu lập tức điều chỉnh tốt biểu lộ, ném cho Hàn Lặc một ánh mắt: em tỉnh táo, em một chút cũng không hiếu kỳ!

Hàn Lặc: ...

Đổng Tuệ: "Bằng Bằng là tôi sinh ra đấy, mặc kệ tôi ly hôn hay không, tôi cũng là mẹ nó, mẹ ruột! Tôi là một cô gái đã học xong trường cấp 3, vì Túc Mục mà không ở lại thành phố công tác, sau khi gả cho hắn liền đi theo đến Tây Bắc chịu khổ, mỗi ngày chỉ ăn bánh ngô cùng dưa muối. Hắn ngược lại tốt rồi, tập trung tinh thần ở trong phòng nghiên cứu không màng tới gia đình, tôi muốn ly hôn là sai rồi sao? Để cho Túc gia bồi thường tổn thất của tôi nhiều năm như vậy, tôi sai lầm rồi sao?"

"Túc Miểu chỉ là một cô con gái nuôi cũng có thể nhận được một phòng nhỏ, tôi tốt xấu gì cũng sinh ra Bằng Bằng cho nhà các người, không có công lao cũng cũng có khổ lao, tôi muốn phân một nửa tài sản của Túc Mục là quá phận sao?"

Nửa đoạn trước mọi người không cảm thấy cái gì, chỉ xem là cô ta ở Tây Bắc chịu khổ, chịu không được hoàn cảnh bên kia nên muốn ly hôn.

Nửa đoạn sau lại biến vị rồi.

Cô ta vừa nói xong, Túc An đột nhiên mở to hai mắt, trong lòng lộp bộp thoáng một phát.

Lúc này mới nhớ tới lúc trước vì muốn cho Túc Miểu ngột ngạt, cô ta lén lút chạy đến phòng sách của Túc Vệ Quốc đã tìm được địa chỉ của Túc Mục, gửi một phong thư cho Đổng Tuệ...

Loading...