Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 171: Phải Tra
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:01:58
Lượt xem: 38
Túc Miểu luôn dùng gừng làm gia vị cho các món ăn, đã là gia vị sẽ không bao giờ ăn một mình. Hôm nay ăn một lần mới biết có một món ăn ngon lại đơn giản như vậy, trong đầu cô đã nghĩ ra mười phương pháp để ăn rồi.
Cơm nước xong xuôi, Đàm Kiên đi chăm sóc chút hoa cỏ.
Ngũ Mộc Lan cùng Túc Miểu nói chuyện phiếm, lúc nghe thấy Phó Hương Hương đến cổng trường học chặn cô, sắc mặt bà cụ lập tức trầm xuống: "Cô ta thuyết phục cháu đến Hồng Kông bán bất động sản?"
Túc Miểu gật đầu: "Đó là những gì cô ta nói. "
Ngũ Mộc Lan căn bản không cần suy nghĩ nhiều, lập tức khẳng định: "Sợ là có mục đích khác."
Tập đoàn Vạn Hào này vẫn luôn muốn đi cửa sau, dùng giá thấp nhất dành lấy mảnh đất vịnh phía tây kia, đường đi chỗ Đàm gia không thông, liền đem chủ ý đánh tới chỗ vợ Trường Thọ, thật sự là si tâm vọng tưởng.
Túc Miểu cảm thấy không chỉ như vậy.
Cô nghĩ nghĩ, đem tất cả tin tức Hàn Lặc biết nói ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu từ trước đến nay luôn tự hiểu lấy mình.
Trên một số phương diện, sự nhạy cảm của cô chắc chắn không sắc sảo như những người bản địa này, nhất là Ngũ Mộc Lan cũng không phải như những bà cụ khác, chỉ ở nhà chăm sóc cháu chắt, mà là một người thực sự đã trải qua những biến cố lớn.
Túc Miểu cũng không cho rằng đối mặt một cái mình đã có thể giải quyết được kẻ địch, dựa vào chút khôn vặt kia có thể làm cho đối phương kinh ngạc.
Chuyện cô không làm được, xin giúp đỡ cũng không hề áp lực.
Ngũ Mộc Lan cũng rất thích điểm này của cô.
Không cố tỏ vẻ. Những điều chưa nghĩ ra cũng sẽ không giấu ở trong lòng, trong đầu buồn bực tự mình mò mẫm.
"Trường Thọ nói như vậy rồi, vậy tập đoàn Vạn Hào này phải tra một chút."
Về tư, cô ta đem chủ ý đánh tới trên đầu người Đàm gia. Về công, Ngũ Mộc Lan không nhìn được nhất là có người dùng cường quyền ức h.i.ế.p dân chúng, gây tai họa cho phụ nữ đồng bào.
Phụ nữ từ trước đến nay luôn đã thiệt thòi.
Bà đã từng trải qua cuộc vận động cải tạo đối với kỹ nữ trong thời kỳ thành lập nước và biết rõ kỹ nữ hoàn lương là một chuyện khó khăn đến cỡ nào. Những kỹ nữ này không chỉ phải đối mặt với nguồn kinh tế bị chặt đứt, thống khổ nhất chính là, cải tạo tư tưởng là một điều cực kỳ gian nan, mỗi khi muốn lùi bước là họ đã giẫm lên vết xe đổ của bản thân trước kia.
Những người này vì lợi ích, lừa gạt người khác sa đọa thật dễ dàng biết bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-171-phai-tra.html.]
Nhưng cố gắng kéo người ta trở lại từ vực thẳm thì khó như lên trời vậy.
Chưa kể dụ dỗ không thành, nhất định sẽ bị cưỡng bức, dẫn đến tình trạng mua bán “thể xác” …
Lòng Ngũ Mộc Lan trầm xuống.
Lúc bà cười rộ lên, là một bà cụ hòa ái dễ gần, nhưng lúc bà nghiêm mặt, trên người lờ mờ hiện lên khí phách xông pha mưa b.o.m pháo đạn hồi trẻ, hai đầu lông mày quả quyết kiên nghị làm cho Túc Miểu phảng phất như xuyên qua thời không, tận mắt nhìn thấy một Ngũ Mộc Lan hăng hái, kiên định và tràn đầy tín ngưỡng.
"Tra! Phải tra!"
Lúc Hàn Lặc thấy tin nhắn của Túc Miểu cũng đã 3 giờ sau rồi.
Vừa nhận được tin tức, anh bàn giao cho công nhân kỹ thuật những nhiệm vụ phải hoàn thành, sau đó lập tức lái xe về nhà.
Trên đường, anh luôn suy nghĩ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Anh hiểu rõ Túc Miểu, chỉ cần cô ấy quyết định làm một chuyện, mặc kệ kết quả có tốt hay không cô cũng sẽ luôn làm việc đó một cách nghiêm túc. Từ lúc vừa mới bắt đầu dự thính đến bây giờ, cô ấy chưa từng vắng học một ngày nào.
Nếu không có tiết học ở lớp tranh phong cảnh vào ngày hôm đó, cô ấy sẽ cùng Cố Tiểu Trân đi nghe giảng ở các lớp khác.
Cũng không câu nệ là ngành nào, chỉ cần cảm thấy hứng thú, nghe hiểu được, cô ấy đều đi, cô ấy không phải muốn đi nghiên cứu sâu vào lĩnh vực đó, mà chỉ cần hiểu một chút không cần tinh thông.
Dưới tình huống không có áp lực phải tốt nghiệp, mỗi ngày Túc Miểu đều rất tích cực, hoàn toàn không có dấu hiệu ghét bỏ học tập.
Đột nhiên nói rằng buổi chiều không đi học đã lộ ra phi thường đột ngột.
Hàn Lặc lo lắng, lộ trình bình thường đi 30 phút mà hôm nay chỉ tốn 20 phút, lúc anh vào cửa, Đỗ Kim Sinh đang bôi vôi cho mấy gốc cây tùng.
"Hàn tiên sinh, cậu ăn cơm chưa? Tôi sẽ đi làm món gì đó."
Hàn Lặc: "Miểu Miểu ở trong nhà sao?"
Đỗ Kim Sinh không hiểu sao anh lại vội vã như vậy, liền vội vàng gật đầu, "Trong phòng xem tivi." Trả lời xong mới lo lắng hỏi: "Hàn tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Lặc khoát tay: "Không có việc gì, làm phiền dì giúp tôi nấu bát mì."
Đỗ Kim Sinh: "Được."
Biết Túc Miểu ở nhà, Hàn Lặc thả lỏng tinh thần, anh không vội vã trở về phòng, mà đi tắm rửa trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ mới đi tới chính sảnh.