Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 166: Đây Là Báo Thù Ah
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:01:51
Lượt xem: 62
Giống như hiện tại, hắn phát giác được Phó Oánh đang chờ hắn chủ động hỏi thăm, nhưng hắn vẫn không mở miệng.
Chà, muốn chơi đùa sao.
Thẳng đến khi Phó Oánh không nhịn được: "... Sao có thể thích ứng ah, ngẫm lại chỉ là rời đi vài năm, khi trở về người và vật đã không còn."
Cô ta nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trong tay.
Nói với một giọng điệu đùa cợt: “Anh đừng gọi tôi là chị, phụ nữ ah, sợ nhất là bị người ta nhắc đến tuổi.”
Thẩm Mãnh hoàn toàn không tiếp mấy chuyện vặt vãnh này của cô ta, nhàn nhạt cười.
Nói ra: "Vậy không thích hợp, chị là chị họ của Phó Kha, tôi gọi thẳng tên sẽ không lễ phép. Chị Phó Oánh thật sự là quá đa sầu đa cảm, đừng nói người thay đổi, Đại Hoàng nhà tôi cũng đã sinh một ổ ba thằng nhãi con, nó cũng thay đổi không ít đây này."
Phó Oánh không ngốc.
Nghe hắn nói nhăng nói cuội, lập tức hiểu được cùng Thẩm Mãnh vòng vo là không thể nào đạt được mục đích của mình đấy.
Cô ta trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Hắn hạnh phúc chứ?"
Thẩm Mãnh: "À?"
Phó Oánh cắn môi, ánh mắt chân thành: "Anh biết rõ tôi đang hỏi ai, anh cùng Hàn Lặc quan hệ rất tốt không phải sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nghe nói hắn cùng... Từ khi quen nhau đến khi kết hôn không đến ba tháng, đây có thực sự là một quyết định đã được suy nghĩ kỹ càng không? "
Thẩm Mãnh chỉ cảm thấy ghê răng.
Người này đang nói nhảm gì vậy! Người vừa xem mắt đã kết hôn có rất nhiều, chẳng lẽ gặp ai cũng phải hỏi đã suỹ nghĩ kỹ chưa hay sao?
Hắn cười đến ôn hòa: "Rất hạnh phúc đấy, chị Phó Oánh muốn đến nhà chúc mừng sao, không cần phải phiền phức như thế, tên kia đến người quen cũng lười giao tiếp, huống gì là người xa lạ."
Ba chữ người xa lạ đối với Phó Oánh quả thực là bạo kích!
Sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó chịu nổi.
Nhưng cô ta cảm thấy đây là Thẩm Mãnh nói hươu nói vượn, Hàn Lặc làm sao có thể xem cô ta là người xa lạ? Không có khả năng đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-166-day-la-bao-thu-ah.html.]
Sự thật, ngày đó sau khi Hàn Lặc giải thích, tất cả mọi người đã tin tưởng Hàn Lặc cùng Phó Oánh không quen biết nhau.
Chỉ là cảm thấy lời này truyền đi đối với thanh danh của Phó Oánh sẽ không tốt, nên không truyền đi bốn phía. Về phần Phó Kha, chắc cũng rất xấu hổ đấy, lo lắng nói ra chân tướng quá đả thương người, nên chỉ là nói bóng nói gió nhắc nhở vài câu.
Hắn nghĩ rất đơn giản, dù sao Hàn Lặc đã kết hôn, Phó Oánh cũng không có khả năng nhìn chằm chằm vào đàn ông có vợ.
Nhìn thấy Phó Oánh khổ sở, Phó Kha cũng tự ngẫm lại mình, tự hỏi mình có nói nhiều quá không, nên định quay lại xin lỗi cô ta.
Không nghĩ tới đã nghe được cô ta cùng bác cả phát hỏa.
Thế mới biết lúc cô ta ở nông thôn phương Bắc thật đúng là cùng Thôi Bình có quan hệ, sau khi xác định có thể trở về An Nam đã cố ý dùng thủ đoạn đem Thôi Bình từ bỏ.
Nghe được việc này, cả người Phó Kha choáng váng.
Được!
Hắn có lòng tốt muốn giúp Phó Oánh, giờ mới biết Phó Oánh đã lợi dụng mình, nên đã ở nhà thương tâm vài ngày.
Chỉ là hắn cảm thấy quá mất mặt đấy, không thể không biết xấu hổ mà cùng đám bạn xấu nói chuyện này.
Cho nên Thẩm Mãnh không biết chuyện của Phó Oánh cùng Thôi Bình, bằng không thì làm sao lại cùng cô ta nói nhảm lâu như vậy.
Thấy Phó Oánh thất hồn lạc phách, bộ dạng lã chã chực khóc, thẳng nam họ Thẩm có chút không kiên nhẫn được nữa.
Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười công thức, ngón tay gõ gõ trên bàn.
Nói ra: "Chị Phó Oánh, tôi cảm thấy, chuyện báo ân này phải tìm đúng người, Thôi Bình cứu chị, chị hãy tìm Thôi Bình mà báo ah. Hơn nữa, báo ân tại sao phải lấy thân báo đáp vậy, Hàn Lặc lại không chủ động giúp chị, dù là trời đưa đất đẩy làm sao mà thực sự giúp, hắn cũng không nhớ rõ chị. Tên kia hiện tại đang sống rất hạnh phúc, cuộc sống gia đình tạm ổn mỹ mãn thoải mái, bây giờ chị dính vào, người khác thấy sẽ nghĩ hắn là người như thế nào, vạn nhất vợ hắn hiểu lầm, cùng hắn náo loạn thì làm sao mà xử lý? Như vậy chị không phải báo ân, rõ ràng là báo thù nha."
Phó Oánh cứng đờ.
Vô thức phản bác: "Tôi không có..."
Thẩm Mãnh: "Tôi hiểu, chị là chị của Phó Kha, nên tất cả chúng tôi đều xem chị là chị, hôm nay trà này tôi mời, chị Phó Oánh cứ chậm rãi phẩm. Tôi còn có việc, phải đi trước ah."
Phó Oánh: "..."
Thẩm Mãnh nói xong, tranh thủ thời gian lẻn đi.