Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 163: Em Không Nghĩ Như Vậy
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:01:46
Lượt xem: 32
Cô cùng Văn công tử đã gặp mặt mấy lần, không nảy sinh ra bất luận mơ mộng gì, nhưng đối với cô mà nói, Văn công tử là người xuất sắc cả về học thức lẫn tính cách, và có thể là cá chép hoá rồng trong tương lai, cũng là vị hôn phu tốt nhất có thể lựa chọn của cô rồi.
Cho nên, khi biết được Túc Vĩnh Tư cùng Văn công tử nhắc tới cô, Văn công tử cũng không cự tuyệt, Túc Miểu vì nửa đời sau trôi qua thoải mái một chút, đã thử khuyên nhủ Túc Vĩnh Tư, để cho hắn đừng làm những chuyện mờ ám kia nữa.
Khi đó cô chỉ cảm thấy cho dù không thân, hai người tốt xấu gì cũng là huynh muội. Cô có thể nhìn ra tâm tư Túc Vĩnh Tư, nếu Văn công tử thật đúng như lời hắn nói, thông minh lợi hại như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra trò xiếc của hắn sao?
Lúc này chưa trở mặt, đơn giản là thế không bằng người.
Đợi đến khi người ta vào triều, sẽ không thể khắp nơi cho Túc Vĩnh Tư chơi trò ngáng chân nữa, đến lúc đó nếu như cô thật sự trở thành con dâu Văn gia, kẹp ở giữa sẽ khó xử?
Cô có ý tốt, nào ngờ tới Túc Vĩnh Tư mắng to cô ăn cây táo, rào cây sung, ánh mắt thiển cận.
Lúc này Túc Miểu cũng tức giận, mắng lại hắn mới là ngu xuẩn.
Rõ ràng là người bình thường sao cứ thích so với mấy người thông minh tuyệt đỉnh? So thì so ah, còn không chịu thua nổi. Sao hắn không suy nghĩ, người thông minh có thể có bộ dạng giống như hắn sao?
Hãy nghĩ về Cam La ở tuổi mười hai, Thái Văn Cơ người mà sáu tuổi có thể phân biệt cung âm của dây đàn, có thể làm sáu việc cùng một lúc, hay Nguyên Gia được mệnh danh là cậu bé thần tiên…
Cùng loại người này bực bội phân cao thấp, là ngại chính mình mạng quá dài a. Còn không bằng sớm tiếp nhận khuyết điểm của mình, tự tìm cho mình một lối đi.
Náo loạn như vậy nên Túc Vĩnh Tư cảm thấy cô cùng người trong nhà không thân thiết, triệt để hận cô, cho nên khi phu nhân muốn đem cô cho lão đầu tử làm thiếp, hắn không chỉ không thay cô nói chuyện, còn cảm thấy an bài này rất hay.
Túc Miểu càng cảm thấy bọn hắn giống nhau, lập tức tức giận như con cá nóc.
". . . Anh nói xem hắn có kỳ quái không, cho dù Cố Tiểu Trân vẽ không tốt, vậy thứ anh ta vẽ ra chính là phân, không thể nhìn chính là không thể nhìn, không chuyên nghiệp coi như xong, còn phát tán chuyện riêng tư của người khác khắp nơi, đàn ông các anh ah, khi bắt đầu ghen ăn tức ở thật đáng sợ. . ."
"Phân" cũng đã nói ra, có thể thấy được cô rất tức giận đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-163-em-khong-nghi-nhu-vay.html.]
Hàn Lặc nhìn ống tay áo mình bị cô ấy vò đến biến dạng, bất đắc dĩ nói: "Ai ai ai, nói cái gì đó. Ai cùng hắn là chúng ta, tên kia là một kẻ cặn bã, đã bảo em đọc thêm mấy loại sách có chiều sâu hơn, bớt xem tranh vẽ nhi đồng đi, còn không chịu, em chính là làm trò cười."
Túc Miểu nhe răng: “Anh - nói - cái - gì? ?"
Hàn Lặc buông tay: "Lời nói chua ngoa, ghen tị là đặc điểm riêng của phụ nữ sao?"
Túc Miểu khó hiểu: "Đương nhiên không phải."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc nói: "Đã không phải, hắn ở sau lưng làm ra chuyện như vậy chỉ có thể đại biểu hắn là người có nhân phẩm thấp kém, em làm gì phải kích động như vậy, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?"
Túc Miểu: "Thế nhưng mà. . ."
Túc Miểu nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên ý thức được chính mình có vẻ như đã vô tình rơi vào một sự hiểu lầm về nhận thức, nhưng cô không biết làm thế nào để mô tả nó một cách chính xác.
Chợt nghe Hàn Lặc lại nói: "Nữ nhân có miệng lưỡi bén nhọn, nam sẽ không có sao? Nam nhân có nghĩa khí ngút trời đấy, nữ nhân cũng có nữ anh hùng, cho nên nói, phẩm tính của mỗi người như thế nào cũng không liên quan gì đến giới tính. Nếu trong lòng em mặc định nam cao hơn nữ, càng dễ tha thứ hơn, nhân cách tốt thuộc về nam nhân, những điều trái ngược luôn thuộc về nữ nhân, như vậy trong rất nhiều chuyện, những định kiến này sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của em và khiến em đưa ra quyết định sai lầm. "
Tựa như, rất nhiều người rõ ràng hiểu đạo lý biết người biết mặt không biết lòng, nhưng trong tiềm thức họ sẽ vẫn đánh giá người kia có phải là người tốt hay không dựa trên khuôn mặt.
Túc Miểu giật mình.
Đúng vậy a, nếu như Kỳ Tử Thực không phải là đàn ông, mà là phụ nữ thì sao, có phải là cô sẽ không tức giận cũng không cảm thấy không thể tin như vậy? Thay vào đó, cô sẽ cảm thấy bình thường, bời vì cô đã quen với việc nữ nhân mưu hại lẫn nhau.
Điều đó nghĩa là gì?
Có nghĩa là trong tiềm thức, cô cảm thấy "chỉ có phụ nữ mới thích đưa ra những nhận xét vô trách nhiệm, chỉ có phụ nữ mới tính toán chi li, và cũng chỉ có phụ nữ mới có thể làm ra những chiêu trò đáng xấu hổ này."
Cô mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo thành một đoàn: "Em không nghĩ như vậy. . ."