Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 162: Làm Ra Vẻ
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:01:45
Lượt xem: 38
Chỉ có một lớp học nhỏ vào buổi chiều, lớp vẽ tranh phong cảnh và lớp vẽ hoa và chim nằm trong cùng một lớp học.
Nói về thơ cổ điển.
Khi lớp học chuyển sang một tòa nhà dạy học khác, lúc Túc Miểu đi ngang qua phòng học bên cạnh, nghe thấy bên trong đang đọc tiếng anh, lần đầu tiên cô cảm thấy trường đại học thật thần kỳ.
Có nhiều sinh viên từ khắp nơi trên đất nước với nhiều chuyên ngành khác nhau, và tất cả mọi người đều tràn đầy năng lượng, cho dù Túc Miểu cũng không phải là một trong số sinh viên đó, nhưng điều đó không ngăn được cô cảm giác được sứ mạng của mình.
Loại sứ mạng này đạt đến đỉnh điểm khi đọc những vần thơ hùng tráng, tráng lệ.
Cô biết một lịch sử khác với tất cả mọi người ở đây, nhưng kỳ lạ thay, vào lúc này, mọi người dường như đang ở cùng một vị trí và cùng cảm nhận một cảm xúc.
Đến buổi trưa lúc Hàn Lặc tới đón người, đã thu hoạch được không ít ánh mắt dò xét.
Trong đó vậy mà có hai ánh mắt ghen tị mất mát b.ắ.n tới, anh vừa nhìn lại, đối phương đã lập tức tránh đi.
Anh đoán được vì sao, chỉ dùng một tư thái mạnh mẽ hơn nói cho những người đàn ông vừa mới sinh ra hảo cảm đối với Túc Miểu kia, Túc Miểu là hoa có chủ, bọn hắn nghĩ cũng đừng nghĩ.
Túc Miểu cũng rất phối hợp, không tránh đi cử chỉ thân mật của anh.
Mới đầu Hàn Lặc còn tưởng là cô tâm tư tinh tế tỉ mỉ, cố ý thuận theo anh để giải quyết tình địch tiềm ẩn.
Một lát sau mới lấy lại tinh thần, hôm nay cô ấy chỉ là trì độn ngoài ý muốn, không chút nào phát giác được đao quang kiếm ảnh giữa mình và bạn học nam của cô ấy.
Bộ dạng trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì, vẫn đang thất thần đấy.
Hàn Lặc thấy cảm xúc của cô một lát thì sa sút, một lát sau lại sục sôi không hiểu được, liếc nhìn đầy nghi ngờ, nhàn nhạt nói: "... Mới lên lớp có một ngày, sao em cứ như ăn trúng thuốc gì vậy, cảm xúc thay đổi liên tục ah, xem ra lên lớp có tác dụng phụ không nhỏ nha."
Ánh mắt Túc Miểu nhẹ nhàng bay đến trên người Hàn Lặc, vẻ mặt "Anh không hiểu", nói ra: "Thuốc gì mà thuốc, là linh hồn em đã được gột rửa, hiện tại đã thăng hoa, em đang suy nghĩ chuyện nhân sinh đây này."
Hàn Lặc nghe xong liền vui vẻ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"... Còn gột rửa linh hồn, làm ra vẻ."
Anh đưa tay xoa xoa đầu tóc Túc Miểu.
Túc Miểu khịt mũi ai nha, tranh thủ thời gian đẩy móng vuốt của anh ra, rất nặng đất.
Hàn Lặc người vô tội, cố ý nói: "Thời gian để em suy nghĩ chuyện nhân sinh còn ít sao?"
Nói xong, còn hào hứng nhìn lên bầu trời, giống như đang tìm miếng da trâu Túc Miểu thổi qua.
Túc Miểu vừa buồn cười vừa tức giận, vội vàng dùng nắm đ.ấ.m nhỏ đánh anh: "Anh có bệnh gì vậy, người ta hiếm khi thổn thức chuyện xuân thu anh còn tới cắt ngang, thật sự đáng ghét!"
Hàn Lặc bắt được tay cô, không đếm xỉa tới nói: "Ừ, anh đáng ghét. Đoán xem buổi tối dì Đỗ sẽ làm món gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-162-lam-ra-ve.html.]
Không thể không nói Túc Miểu có đôi khi cũng rất đơn thuần đây này.
Tâm trí đã bị thức ăn câu đi, thực sự nghĩ theo lời nói của Hàn Lặc.
Hàn Lặc âm thầm cười trộm.
Tiểu nha đầu ở trước mặt người ngoài giả bộ ưu nhã lại ổn trọng, đến trước mặt hắn vẫn phải lộ ra bản chất sẵn có, yếu ớt đấy, ngây thơ đấy, giương nanh múa vuốt đấy...
Những điều này người nhà học Túc đều chưa từng thấy qua, toàn bộ thế giới chỉ có anh có thể nhìn thấy.
Bọn họ mới là người thân mật nhất, người nhà.
Túc Miểu không biết dụng tâm hiểm ác của anh, cuộc sống an nhàn làm cho thiên tính từ nhỏ đã bị lễ nghi phiền phức áp chế tìm được thời cơ ngoi đầu lên, mạnh mẽ sinh trưởng.
Ở lúc cô không kịp phát giác, đã trưởng thành thành một cây đại thụ che trời.
"Anh biết không, Cố Tiểu Trân thật sự rất lợi hại, mặc kệ cái gì cô ấy chỉ cần xem vào mắt, trong đầu liền nhớ kỹ, không chỉ có thể nhớ kỹ, còn có thể vẽ lại rất tốt, ai, đáng tiếc, bắt đầu có chút muộn."
Nếu là từ nhỏ đã bắt đầu học vẽ, nói không chừng lúc này cô ấy đã là một đại sư nổi danh lừng lẫy.
Nói đến Cố Tiểu Trân, liền không thể không nhắc đến mấy bạn học trong lớp rất xa lánh Cố Tiểu Trân.
"Bất quá những người khác trình độ thực sự không được, chỉ có hai ba người miễn cưỡng có thể vào mắt, những người khác vẽ ra quả thực là không đành lòng nhìn thẳng, cùng đứa trẻ bảy tuổi luyện viết văn không sai biệt lắm."
"... Còn có, anh cũng không biết, có bạn học nam thích bố trí người khác, lòng dạ hẹp hòi còn ghi thù."
Túc Miểu nghĩ đến huynh trưởng của mình.
Tâm tình trở nên đặc biệt tồi tệ, miệng vểnh lên đã cao lại càng cao.
Huynh trưởng của cô tâm tính cũng tương tự như Kỳ Tử Thực. Ba tuổi học vỡ lòng, sáu bảy tuổi có thể ngâm thơ, chơi cờ và vẽ tranh.
Theo quan điểm của những người ngày nay, anh ta kỳ thật rất ưu tú. Tuy nhiên, anh ta vẫn sẽ ghen tị với những bạn học giỏi hơn mình trong học viện.
Anh ta thường xuyên vụng trộm xa lánh những học sinh có gia cảnh không bằng mình, ví dụ như cố ý mời bạn học xuất thân bần hàn đến nhà làm khách, lại cố ý để cho bọn hắn nghe được những lời nói xấu xa của người hầu, đánh vào lòng tự tôn của đối phương.
Sau đó lại giả mù sa mưa đi ra tạ lỗi.
Túc Miểu đã gặp qua vài lần, bị đối đãi như vậy còn có người thiếu chút nữa cùng cô đính hôn Văn công tử.
Gia cảnh của Văn công tử còn có thể chấp nhận được, nhưng so sánh với con cháu các gia đình quyền quý thì không bằng đấy. Hắn tài cao sáng tạo lại nhanh nhẹn, học thức lại bỏ xa Túc Vĩnh Tư, Túc Vĩnh Tư vừa muốn lôi kéo, lại cũng ghen ghét.
Liền ngoài sáng trong tối áp chế Văn công tử, cũng vì vậy mà hắn suýt chút nữa thúc đẩy Văn công tử cùng mình đính hôn.
Lúc Túc Miểu nghe được tin tức này, không có gì không vui.