Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 156: Giống Như Bạn Học Nhỏ.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:58:04
Lượt xem: 55
Anh cười nói: "Đương nhiên, chỉ là không có bằng cấp, bất quá chúng ta cũng không cần vật kia, đúng không? Em chỉ cần mở mang tầm mắt, cảm thấy hứng thú với cái gì liền nghe cái đó."
Phát giác được cô thấp thỏm không yên, Hàn Lặc giống như vô tình nói: "Nhìn khí chất này của vợ anh, giống như tiểu thư khuê các vậy, vậy thì lớp lịch sử văn học, lớp hội họa Trung Quốc là thích hợp với em nhất rồi.”
Cũng nên từ dễ đến khó.
Hàn Lặc cũng không học đại học, đối với mấy chuyên ngành này cũng chỉ biết sơ qua.
Nhưng anh biết nếu anh lộ ra vẻ không chắc chắn, Túc Miểu khẳng định sẽ nửa đường bỏ cuộc.
Trong lòng đã quyết định như vậy, quay đầu lại sẽ tìm bà ngoại hỏi rõ hơn, trước mắt sẽ mặt không đổi sắc mà nói mò một mạch, lúc này đã lừa cho Túc Miểu sững sờ đấy.
Cảm thấy rất có lý, lòng tự tin tăng vọt.
Bất chấp vẫn còn ở cửa lớn, trực tiếp ôm lấy cánh tay Hàn Lặc. Vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Chồng ơi, anh thật tốt."
Hàn Lặc một tay đem cô ôm đến trong ngực, miệng đã cười đến mang tai rồi, mặt mày đều đang hoan hô tung tăng như chim sẻ, ngoài miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "Trước mặt mọi người, bớt vuốt m.ô.n.g ngựa đi!"
Túc Miểu hừ hừ hai tiếng, nhỏ nhẹ nói: "Không phải tâng bốc, đây đều là lời thật tâm của em."
Trước kia chỉ thông qua sách vở, TV cùng radio để hiểu rõ tình huống bên ngoài, đại học cô không dám nghĩ đến.
Cô biết rõ kỳ thi đại học của thời đại này, cũng không thua gì độ khó của khoa cử ngày xưa.
Riêng năm nay, cả nước có gần 200 vạn thí sinh dự thi và chỉ có hơn 30 vạn thí sinh trúng tuyển, đa số là học sinh cấp ba, tỷ lệ sinh viên đại học rất thấp.
Chưa kể nguyên chủ ban đầu thành tích cũng không tốt, dù là nguyên chủ thật lợi hại, thì lý thuyết cùng thực hành cũng là hai chuyện khác nhau.
Túc Miểu rất tự biết mình, cô biết chính mình không có cách nào hoàn toàn hoà hợp được.
Cho nên, nghĩ cũng không dám nghĩ tới lại có được cơ hội này! !
Điều này khiến cô nhớ lại quá khứ khi cô mười tuổi, rõ ràng cô đã thông qua được cuộc thi nhập học của thư viện Thiên Đức, nhưng lại không được nhận vì tiểu quận chúa không thích xuất thân thứ nữ của cô.
Cô vẫn cho là mình đã quên, kỳ thật cô rất ít khi nhớ lại đoạn quá khứ không thể thay đổi đó.
Ngược lại không ngờ tới trong lòng mình lại để ý đến tận bây giờ.
Túc Miểu nhìn Hàn Lặc thật sâu, đôi mắt toả sáng đến kinh người: "Hàn Lặc, anh thật sự rất tốt, có thể biết anh chính là vinh hạnh của em, có thể cùng anh kết làm phu thê cũng là may mắn của em."
Có người chồng nào sẽ chủ động ủng hộ vợ tới trường như vậy?
Dù là ở thời đại này, phụ nữ chống đỡ nửa bầu trời, chỉ sợ cũng rất ít a.
Cô cười tươi như hoa, giọng điệu không thể nghiêm túc hơn.
Tâm tư Hàn Lặc khẽ nhúc nhích, ánh mắt dần tối lại, tiếng nói trong trẻo bất tri bất giác thêm vài phần khàn khàn: "Đồ ngốc."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đêm nay, Túc Miểu xuất ra tất cả vốn liếng, đem những bí kỹ khuê phòng đã được dạy đều dùng ở trên người Hàn Lặc, làm cho Hàn Lặc không thể dừng lại, một giây cũng không nỡ buông cô ra, hận không thể c.h.ế.t ở trên người cô.
Chuyện dự thính, Hàn Lặc nói sẽ xử lý.
Không đến ba ngày, Túc Miểu đã lấy được giấy chứng nhận dự thính.
Ngày tiếp theo sau khi cầm giấy chứng nhận, cô hiếm khi không ngủ nướng, trời còn chưa sáng đã thúc dục Hàn Lặc rời giường.
Hai người rửa mặt ăn cơm, Túc Miểu đem tóc bện thành hai cái b.í.m tóc nhỏ, bỏ đi chiếc váy viền ren sáng màu và thời trang, mà đặc biệt đổi lại áo sơ mi và quần tây không bó sát người.
Cô đeo chiếc túi nhỏ trên vai, quay người lại, nhìn Hàn Lặc đầy mong đợi.
“Trông em có giống sinh viên đại học không?”
Hàn Lặc mỉm cười: "Không có ai quy định sinh viên phải có bộ dạng gì, em không cần phải giống bất luận kẻ nào."
Cách ăn mặc này ngược lại không khó xem, hơn nữa đã giảm đi sự xinh đẹp của Túc Miểu.
Nó che đi những đường cong trên cơ thể cô một cách hoàn hảo và làm giảm đi vẻ đẹp của cô ít nhất là năm điểm.
Đối với tính chiếm hữu của một người đàn ông, anh có lẽ rất tán thưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-156-giong-nhu-ban-hoc-nho.html.]
Bởi vì ăn mặc như vậy có thể giảm bớt rất nhiều ánh mắt của những người khác phái khác, anh xác thực cực kỳ không thích người đàn khác chú ý đến người phụ nữ của mình.
Bất quá Hàn Lặc cố gắng đem loại suy nghĩ không tốt này đè ép trở về, càng hi vọng cô không đóng khung bản thân mình trong một hình tượng nào đó.
Người phụ nữ của anh, có thể mặc bất cứ cái gì cô ấy muốn, không cần sự đồng ý của người khác. Để cho Túc Miểu học hỏi sự nhạt nhẽo như vậy từ người khác, chính cô không thích ứng được, anh cũng không nỡ.
Anh có năng lực để cho cô có một cuộc sống tốt nhất, cũng không cần phải vì "Chịu đựng" mà chịu khổ.
Túc Miểu không nhận ra thâm ý của anh: "Vậy chính là không giống rồi?"
Hàn Lặc bật cười: "Có người sẽ mặc như em vậy, cũng có người mặc áo liền quần, áo cánh dơi, em nghĩ đến ai?"
Túc Miểu nghe xong, "Ah" một tiếng, không nói nữa. Nhưng không yên tĩnh được hai phút, cô lại nói: "... Em đi học giữa chừng, các bạn học khác có ý kiến gì không?”
Trên mặt cô trấn định, nhưng trong lòng kỳ thật có chút sợ.
Cô tràn đầy mong đợi đối với những điều không biết, nhưng cùng với mong đợi, cô cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Mà càng tới gần cổng trường đạo học An Nam, phần thấp thỏm không yên, sự sợ hãi này dần dần lấn áp sự chờ mong cùng hưng phấn, toàn thân Túc Miểu cứng ngắc, tay chân lạnh ngắt, không biết đặt đâu cho phải.
Cô mím chặt môi, đôi má hồng phấn có chút trắng bệch.
Đôi mắt tự tin chói loá lúc này như tụ một mảnh mây đen, tối tăm mờ mịt, làm cho người ta liếc mắt đã có thể nhìn thấu nội tâm của cô, bàng hoàng, do dự, cần người khác xác nhận.
Hàn Lặc cảm thấy hiện tại cô rất giống với mấy bạn nhỏ lần đầu tiên rời cha mẹ, một mình đến trường vậy, ủy khuất, muốn khóc lại không dám khóc, cần người lớn ôm cô một cái.
Anh nhẹ nhàng nắm tay Túc Miểu, trấn an sờ lên đỉnh đầu cô: "Sợ cái gì, hôm nay anh ngồi nghe với em."
"Thật sự? ? ! !"
Ánh mặt trời lập tức xua tán mây đen, hai mắt cô sáng lên.
Hàn Lặc nhướn mi: "Đương nhiên."
Lời nói của anh giống như thuốc an thần, Túc Miểu đột nhiên không khẩn trương nữa, tay chân lạnh toát dần dần ấm trở lại, trên mặt cô một lần nữa phủ lên dáng tươi cười, cái miệng nhỏ nhắn hưng phấn mà nói không ngừng.
Hàn Lặc xem ở đáy mắt, cảm thấy buồn cười.
Mỗi khi cô nói xong anh liền cổ vũ thêm một câu, sắc mặt sủng nịch.
Đến cửa trường học, Hàn Lặc đem chứng nhận dự thính và một cuốn sách nhỏ khác mà cô chưa nhìn thấy cho bảo vệ rồi thuận lợi bước vào trường.
Cả hai đều cao lớn, vừa vào trường cũng không có hành động quá thân mật.
Nhưng không khí quanh quẩn giữa hai người lại không thể gạt người, mọi người đi ngang qua có thể dễ dàng nhận ra họ là một đôi.
Lập tức có người cảm thấy hoang mang rồi, trường đại từ khi nào đã có một cặp xứng đôi như vậy?
Không đề cập tới ngoại hình đẹp như thế nào, tuấn nam mỹ nữ, rất nổi bật trong đám đông, sao họ lại không có ấn tượng vậy.
Đoạn đường đến học viện nghệ thuật, hai người nhận được rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ, thậm chí có cô gái còn táo bạo hơn, bước tới thăm dò Túc Miểu bằng câu nói đơn giản: “Anh trai cậu đẹp trai quá!”
Túc Miểu có chút kinh ngạc, lập tức hào phóng nói: "Không, là đối tượng của tôi."
Nghe nói hai người là một đôi, cô gái nhìn Hàn Lặc buồn bực, che mặt xấu hổ bỏ chạy.
Sau khi người đã chạy xa, Túc Miểu thu nụ cười lại: “Sao không có ai hỏi anh, em gái anh lớn lên thật xinh đẹp vậy?”
Lời này có chút ghen tuông rồi.
Hàn Lặc nghe được mở cờ trong bụng, cười vang: "Vậy khẳng định là bọn hắn rất có ánh mắt, liếc qua đã thấy em không phải là em gái anh."
Túc Miểu: ...
Hàn Lặc: "Bất quá, cô cũng không hoàn toàn sai, có lúc anh xác thực là anh trai của em."
Túc Miểu hồ nghi mà nhìn anh.
Chợt nghe anh không biết xấu hổ nói: "Tình ca ca!"