Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 150: Ghen Tỵ Với Nhan Sắc Của Cô Sao
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:55
Lượt xem: 45
Túc Miểu ngồi trong phòng một lát, đột nhiên nhớ tới chính mình chưa rửa mặt đã ăn, lại ảo não một hồi, tranh thủ thời gian rửa mặt súc miệng, trở về rửa mặt xong mới rì rì đi đến phòng bếp.
Lần đầu tiên cô cảm thấy nhà chính cách phòng bếp xa như vậy!
Sắp đi đến nơi, Đỗ Kim Sinh vừa vặn từ phòng bếp đi ra: "Miểu Miểu, có phải còn đói không?"
Túc Miểu ngại ngùng sờ sờ chóp mũi: "Chưa, anh ấy có ở bên trong không?"
"Có, tiểu Hàn muốn tự tay làm đồ ăn cho cháu." Đỗ Kim Sinh cười cười, chủ nhà quan hệ hòa thuận, công tác của bà cũng ổn định, nhìn thấy liền vui vẻ.
Túc Miểu hé miệng cười yếu ớt, trong lòng giống như được ăn mật vậy, ngọt quá rồi.
Cô lặng lẽ tới gần phòng bếp, ghé vào cạnh cửa nhìn lén.
Hàn Lặc đứng quay lưng về phía cô, con d.a.o trên tay phát ra tiết tấu nhịp nhàng, một củ hành tây được cắt thành từng lát mỏng cùng kích thước chỉ trong vài giây. Các ngón tay của anh ấy rất đẹp, có khớp xương rõ ràng lại thon dài.
Túc Miểu tán thưởng một tiếng, ánh mắt lại chuyển dời lên trên mặt anh, cô chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt.
Nhìn từ bên cạnh, xương chân mày cao vượt trội, hốc mắt sâu, sống mũi cao đặc biệt và cái bướu lạc đà trên sống mũi rất gợi cảm.
Túc Miểu nhịn không được nhớ tới tối hôm qua, sống mũi cao ngất chạm vào nơi mềm mại nhất trên cơ thể, nhẹ nhàng ma xát, lập tức ngón chân co quắp xấu hổ đến không thở nổi.
Phát giác được trong đầu cô đều là những ý niệm ngổn ngang, Túc Miểu nhắm mắt, hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc.
Thầm nghĩ, đàn ông quả nhiên đều là kẻ gây tai hoạ.
Cô là một cô gái rụt rè đứng đắn, nhưng tâm trí của cô lại chỉ toàn là những chuyện khuê phòng, thật sự đã bị anh ấy làm hư.
Vân Mộng Hạ Vũ
Oán thầm xong, Túc Miểu quyết định lặng lẽ trở về phòng.
"Nhìn lén đã đủ rồi bỏ chạy?"
Hàn Lặc đã sớm phát hiện cô đến rồi, chỉ là muốn nhìn xem cô muốn làm gì, mới không nói một lời.
Không nghĩ tới cô còn định chuồn đi, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
Bước chân của Túc Miểu dừng lại, thân thể cứng đờ, chậm rãi quay lại: "Em... Đây không phải là sợ quấy rầy anh sao?"
Hàn Lặc nghiêng đầu nâng cằm: “Vào đi.”
Túc Miểu lề mà lề mề đi đến bên cạnh anh, ánh mắt quét qua cánh gà và sườn bày trên bàn, không khỏi nuốt nước miếng: “Anh muốn em làm gì?”
Hai mắt cô sáng lên, trên má hiện lên một tia ửng hồng.
Giống như một bông mẫu đơn ngập sương ẩm vào buổi sớm, những cánh hoa của nó trong suốt như pha lê, kiều diễm ướt át, làm cho người ta yêu mến.
Muốn yêu chiều cô thật nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hàn Lặc, Túc Miểu hơi có chút không được tự nhiên, liền quay mặt đi, tự mình lấy từ trong gỉ đồ ăn ra một củ khoai tây: "Muốn dùng đến cái này sao? Em sẽ rửa rau."
"Đần, khoai tây phải gọt vỏ." Hàn Lặc chỉ vào chút rau xanh bên cạnh:" Cái này em rửa đi. "
Túc Miểu có chút xấu hổ: "Nha."
Hàn Lặc: " Người đi theo em lúc trước đã có manh mối. "
Giọng anh nhẹ và ấm áp, Túc Miểu cũng mất đi một chút cảm giác khẩn trương, thản nhiên hỏi: “Là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-150-ghen-ty-voi-nhan-sac-cua-co-sao.html.]
Hàn Lặc: "Người phụ nữ Hồng Kông kia."
Túc Miểu nhướn mi: "Cô ta sao?"
Cô ta theo dõi cô làm gì, chẳng lẽ là ghen tị với nhan sắc của cô sao?
Túc Miểu tự kỷ mà nghĩ.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, miệng khoan khoái mà nói ra, Hàn Lặc nghe thấy như thế, trêu ghẹo nói: "Em còn rất tự tin ah."
Nếu không phải anh trêu chọc, Túc Miểu còn cảm giác mình là bà Vương bán dưa, anh vừa nói, cô ngược lại dũng cảm: "Vậy bằng không thì cô ta có ý đồ gì?"
Không phải cô tự coi nhẹ mình, ngoại trừ tướng mạo, cô thực sự không có bất cứ điều gì đáng để cho đối phương ngấp nghé.
Hàn Lặc phản kích, lúc quay người lấy dầu đã thừa cơ khẽ hôn trên mặt cô một cái, nói ra: "Không tra được mục đích của cô ta, chỉ biết là người phụ nữ này khắp nơi tìm sư phụ thêu thùa, hai ngày trước còn mời người được xưng đệ nhất thêu thùa ở An Nam là Hứa Tuệ Viện tới nhà làm khách, bất quá Mãnh Tử tra được liên tiếp làm mấy chuyện mờ ám, không chỉ chiêu mộ công nhân ở An Nam, tại Quảng Châu cũng như thế, tất cả đều là nữ công nhân trẻ tuổi, anh đoán vấn đề của tập đoàn Vạn Hào này khẳng định không nhỏ."
Túc Miểu nghe đến đó, hoài nghi mình lý giải sai rồi: "Tuyển nữ công nhân? Vạn Hào làm về cái gì vậy?"
Hàn Lặc: "Làm về bất động sản ở Hồng Kông đấy, người phụ nữ kia nghe nói là vợ thứ ba của con trai thứ hai của tổng giám đốc Vạn Hào."
Một chuỗi thân phận liên tiếp này làm Túc Miểu nghe đến trợn tròn mắt.
Quảng bá cùng TV chỉ nói Hồng Kông phồn vinh, Hồng Kông dân chúng sinh hoạt thoải mái, so nội địa còn có tiền hơn. Cũng không nói cho cô biết người Hồng Kông có thể lấy rất nhiều vợ... Như vậy xem ra, tiền kiếm được nhiều hơn nữa cũng không đáng hướng tới.
"Chỉ tìm nữ công nhân, là buôn người sao? Nha môn... Đồn công an mặc kệ sao?"
Cái này có gì khác với người môi giới đâu?
Không, cô ta còn không bằng người môi giới. Người môi giới hướng tới mấy người cha mẹ vô lương để mua người, những người bị mua đều biết rõ chính mình sắp phải làm nô bộc, cũng biết rõ thảm nhất là lúc rơi vào thanh lâu sở quán.
Nhưng những người tin vào người phụ nữ này có biết họ sắp sửa đối mặt với cái gì sao?
Túc Miểu rất hoài nghi.
Cô nhăn đầu lông mày nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tức giận nói: "Cô ta muốn đem em lừa gạt đến Hồng Kông?"
"Mặc kệ cô ta muốn làm gì, nhất định không có khả năng thành công." Hàn Lặc đem mặt cô từ trong n.g.ự.c kéo ra, trấn an mà vỗ vỗ: "An Nam không phải là nơi cô ta muốn xông vào là có thể xông vào, đừng nói là cô ta, cho dù là người đứng đầu tập đoàn Vạn Hào đến An Nam, cũng phải thành thành thật thật."
"Yên tâm, một khi có chứng cớ vô cùng xác thực, chờ đợi cô ta sẽ là lao ngục tai ương."
Nếu là ở Hồng Kông, có lẽ anh sẽ không làm gì được cô ta.
Nhưng An Nam, là địa bàn của anh.
Ở chỗ của anh, mà anh còn có thể để cho người ta tính toán vợ mình, vậy anh cũng không cần lăn lộn nữa.
Trong lòng Túc Miểu, Hàn Lặc là người đáng tin cậy nhất đấy, nghe anh nói như vậy, cô an tâm không ít: "Nếu như cô ta thực phạm tội, chúng ta tống cô ta vào tù, có thể chọc phiền toái không?"
Thân thể Hàn Lặc có chút nghiêng về phía trước, một tay vuốt từ gò má cô đến trước mặt: "Sợ hãi?"
Đôi mắt sâu thẳm đột nhiên tới gần, Túc Miểu cảm giác tim như bị một búa đập vào, điên cuồng gia tốc.
"Không sợ, có anh ở đây!"
Vừa dứt lời, miệng liền bị chặn lại.