Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 147: Cô Rất Khẩn Trương.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:50
Lượt xem: 50
Đỗ Kim Sinh giúp đỡ tiễn khách, lại kiểm tra hai cửa lớn, xác nhận cửa đã đóng tốt rồi mới quay trở lại tiểu viện của mình.
Lúc Hàn Lặc vào nhà, Túc Miểu đã thay đổi bộ quần áo ngủ nhẹ nhàng, ngồi ở trước bàn trang điểm tháo tóc. Trong mắt anh nhanh chóng hiện lên một vòng thất vọng, còn tưởng rằng có thể tự tay cởi váy đỏ đây này.
Túc Miểu đã tháo tóc được một nửa, từ trong gương nhìn anh, cô thấy Hàn Lặc đang đứng ngẩn người, muốn gọi anh tới hỗ trợ, nhưng thấy ánh mắt anh nóng rực, không chút nào che dấu mà nhìn mình, mặt lập tức đỏ lên.
Đã quên muốn nói cái gì.
Động tác trên tay bất tri bất giác ngừng lại cô hơi cụp mắt xuống, khuôn mặt trắng muốt xinh đẹp phảng phất như nhiễm lên một tầng màu hồng phấn, phấn trắng nõn nà đấy, rất là đáng yêu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước khi Hàn Lặc vào phòng, Túc Miểu luôn cảm thấy cô sẽ không căng thẳng.
Bọn họ không phải kết hôn mù quáng, mấy ngày này quãng thời gian cô ở chung với Hàn Lặc còn nhiều hơn với người nhà họ Túc, kỳ thật, bọn họ so với phần lớn cặp đôi năm nữ sắp kết hôn còn quen thuộc hơn, thậm chí. . . Bọn họ còn hôn nhau một cách thân mật.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy người tiến đến, cô mới biết được, hết thảy giả thiết đều là ảo ảnh trong mơ.
Cô rất khẩn trương.
Khẩn trương đến nỗi toàn bộ thế giới giống như đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được nhịp đập của trái tim mình.
Thịch thịch ——
Thịch thịch ——
Hàn Lặc đi đến trước, đứng ở sau lưng cô, bàn tay nhẹ nhẹ vỗ về mái tóc hơi có chút mất trật tự, "Để anh."
Túc Miểu mím môi, cúi đầu, cái cổ thon dài mảnh khảnh hơi cong về phía trước.
"Dạ, nhẹ một chút."
"Được, anh sẽ nhẹ nhàng."
Nói xong, hai người đồng thời giật mình, không hẹn mà cùng nghĩ tới việc nào đó không thể miêu tả, hai người không có kinh nghiệm gì ngay lập tức đỏ mặt, xấu hổ đến nỗi ánh mắt cũng không biết nên nhìn tới nơi nào.
Động tác của Hàn Lặc nhanh nhẹn, rất nhanh đã đem mái tóc trên đầu Túc Miểu đều dỡ xuống rồi.
Mái tóc dài mềm mại giống như bị uốn qua, xoã tung quăn xoắn, phối hợp với đôi mắt long lanh và quyến rũ, lại càng thêm phong tình.
Ngón tay thon dài của Hàn Lặc lồng vào mái tóc dài của cô, thân hình cao lớn hơi nghiêng về phía trước, như thể muốn ôm trọn cơ thể cô, hơi thở nóng hổi của anh phả vào chiếc cổ trắng nõn của cô, thân thể Túc Miểu không thể khống chế mà co rúm lại, bằng mắt thường có thể nhìn thấy da thịt tuyết trắng đang chuyển sang màu đỏ.
Hai tay Túc Miểu níu lấy áo ngủ, toàn thân kéo căng.
Cô có chút chờ mong, nhưng cũng nhịn không được sợ hãi.
Nghe nói, các cô gái "phá trinh tiết" chính là để một vật gì đó trên cơ thể đàn ông trực tiếp đ.â.m vào bên trong thân thể cô gái đó, vì để cho cô học cách phụ vụ những kẻ quyền quý, mẹ cả còn đặc biệt phân phó Thiên ma ma đưa cho cô xem đông cung đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-147-co-rat-khan-truong.html.]
Nói đến đông cung đồ, Túc Miểu liền không nhịn được trợn trắng mắt.
Cũng không biết ai vẽ đấy, kỹ năng vẽ kia thật sự khó coi, nhân vật mơ mơ hồ hồ, ngoại trừ những tư thế uốn éo vượt quá khả năng của con người, Túc Miểu quả thực không hiểu được.
Chỉ có một điểm cô rất rõ ràng, mấy cô gái kia không có chỗ nào mà không phải là sắc mặt trắng bệch, đi đứng rất gian nan.
Cô không thể tưởng tượng được phải trải qua những chuyện bi thảm như thế nào mới có thể khiến một người phụ nữ đi lại khó khăn như vậy, Thiên ma ma còn nói đó là phúc khí.
Nghĩ tới những thứ này, Túc Miểu càng thấp thỏm không yên, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy, cô bỗng nhiên có chút sợ Hàn Lặc. Anh ấy lớn lên cao lớn như vậy, lồng n.g.ự.c cứng rắn như vậy, khi anh ấy kéo cô bằng một tay, cô một chút phản cũng không có tác dụng, vạn nhất anh ấy bắt nạt cô, cô căn bản không có biện pháp chống lại anh ấy.
Anh ấy cũng muốn làm cho cô đau sao?
Hàn Lặc phát giác được cô sợ hãi, nắm lấy tay cô từ phía sau, ngón tay đẩy nắm tay của cô ra, cùng cô mười ngón tay đan nhau, bờ môi tới gần sau tai cô, khẽ hôn nhẹ một cái: "Sợ hãi?"
Túc Miểu nghiêng đầu, muốn giải cứu tai mình bên môi anh: "Chưa, không có, em chỉ là, chỉ là không quen, ah —— "
Hàn Lặc đột nhiên cắn vành tai cô, dùng sức mút mạnh một cái.
Túc Miểu bất chấp sợ hãi, mạnh mẽ quay đầu lại, cô thò tay che lại vành tai, có chút không biết làm sao.
Hàn Lặc nhìn khuôn mặt cái cổ đỏ thành một mảnh của cô, thấp giọng cười nói: "Lại không là lần đầu tiên cắn em, sao lại sợ thành như vậy?" Túc Miểu trừng mắt nhìn, vốn là có chút mờ mịt, lập tức bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mắc cỡ che miệng anh: "Không cho nói."
Hàn Lặc bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, véo nhẹ hai cái, giọng điệu mềm mại khó tin: "Không nói thì không nói."
Lát nữa anh làm cho em xem.
Nói cho cô biết, anh không chỉ cắn cái tai nhỏ, còn muốn cắn nơi khác, cắn cả người cô.
Hàn Lặc buông cô ra trước, đứng dậy đóng cửa lại, lại đem bức màn kéo lên.
Chậm rãi trở về trước mặt Túc Miểu, ôm cô đến trên giường, phát giác được cô thẹn thùng, anh lại buông bức rèm trước giường xuống, ngăn cản tất cả ngọn đèn.
Trên ga trải giường rất lộn xộn.
Hai người dần dần vén thành một người. . .
Động tác của Hàn Lặc rất khẩn trương, áo ngủ trên người Túc Miểu vốn đã rộng thùng thình, anh chỉ thoáng dùng sức, liền đem cô lột sạch, anh hôn lên lông mày, đôi má, bờ môi, phảng phất như bị nghiện, hôn thế nào cũng không thoả mãn.
Anh muốn thêm nữa..., thực sự muốn có được cô.
Túc Miểu cắn môi, không dám mở mắt nhìn anh, sau khi nhắm mắt lại các giác quan như bị phóng đại.
Hàn Lặc vừa hôn cô, cô liền muốn hừ hừ, khó chịu, thoải mái, muốn khóc, lại muốn anh ra sức, cô không biết diễn tả cảm giác này như thế nào.
Hô hấp của Hàn Lặc trở nên nặng hơn: "Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng, không làm em phải khó chịu."
Đầu óc Túc Miểu trống rỗng, vô thức ngâm nga, cô không biết giọng của mình quyến rũ đến mức nào, mềm mại và quyến rũ đến tận cốt tủy, lý trí của Hàn Lặc căng như dây cung bông nhiên bị đứt gãy, tâm trí tự nhủ phải nhẹ nhàng, nhưng hành động lại không thể kiểm soát mà trở nên cuồng dã...