Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 145: Chênh Lệch Lớn Như Vậy.

Cập nhật lúc: 2024-09-21 22:57:47
Lượt xem: 77

Túc Trì bên kia tiễn khách nhân ra về xong, tới đón vợ về nhà.

Trên đường đi, chỉ thấy vợ liên tiếp dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn hắn.

Thấy vậy Túc Trì buồn bực không thôi: "Làm sao vậy? Anh lại đắc tội em chỗ nào rồi sao?"

Ngô Hồng Ngọc hừ một tiếng, âm dương quái khí (*): "Anh không chọc giận gì em cả, chỉ là đột nhiên phát hiện, giữa đàn ông với nhau chênh lệch cũng rất lớn đấy."

Túc Trì: ". . ."

"Nói đi, em lại vừa ý cái gì? Tiền lương tháng này vừa đến tay sẽ đưa cho em tiêu toàn bộ."

Hắn đáp ứng rất thống khoái, vừa nhìn đã biết loại tình huống này phát sinh qua rất nhiều lần, Túc Trì đã luyện được phản xạ có điều kiện rồi.

Làm cho Ngô Hồng Ngọc tức cũng không được, cười cũng không xong, chút ghen tỵ kia thoáng một phát đã bị đánh tan.

Vốn đang có chút ghét bỏ chồng không tình cảm, không bằng Hàn Lặc biết lấy vợ làm niềm vui, nghe xong giọng điệu bất đắc dĩ lại dung túng của hắn, chỉ cảm thấy nhìn lên trên thì không bằng ai, nhưng nhìn xuống dưới thì không ai bằng mình rồi.

"Anh nằm mơ đi, làm như em thích tiêu tiền của anh vậy?"

Túc Trì mở to mắt, ánh mắt hơi có vẻ ngạc nhiên nhìn cô: chẳng lẽ không phải?

Ngô Hồng Ngọc tức giận mà vỗ lên cánh tay anh một cái: "Anh muốn c.h.ế.t phải không."

Túc Trì cười tủm tỉm, cũng không giận: "Vậy em nói một chút, không phải muốn mua gì, vậy vì sao lại nhìn anh không vừa mắt?"

Ngô Hồng Ngọc hơn mười tuổi đã tới Túc gia, Túc Trì mới đầu thực sự xem cô làm em gái mà chăm sóc. Đối đãi với em gái nhà mình, vậy khẳng định không thể giống như với em trai, có thể dung túng liền dung túng.

Kết hôn, em gái biến thành vợ, Túc Trì đối với cô còn tốt hơn. Cũng không cần ai nhắc nhở, tiền lương mỗi tháng đều đúng hạn nộp lên, mua đồ cho hai con gái đều là tiền riêng tích luỹ từ trước.

Lúc này thấy cô ấy chua ngoa như vậy, còn cảm giác đặc biệt hiếm có đây này.

Ngô Hồng Ngọc nghiêng mặt liếc nhìn hắn, thở dài thở ngắn nói: "Vừa rồi em cùng Niếp Niếp nói chuyện phiếm, anh đoán xem em nghe được cái gì?"

Anh nào biết đâu?

Túc Trì lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-145-chenh-lech-lon-nhu-vay.html.]

Ngô Hồng Ngọc: "Căn nhà bên cạnh kia ah, còn lớn hơn gấp đôi căn nhà của Niếp Niếp, Hàn Lặc mắt cũng không chớp một cái, đem làm sính lễ sang tên cho Niếp Niếp rồi, anh nói một chút người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy —— "

"Ai, trừng em làm cái gì, em cũng không nói anh." Ngô Hồng Ngọc muốn nói đến Tưởng Lục.

Tưởng Lục sau khi xử lý tốt chuyện ở bệnh viện, lập tức đến Túc gia chịu đòn nhận tội, không phải là trốn tránh trách nhiệm, nhưng không tính là thành ý.

Sau khi hôn lễ hai nhà bị huỷ bỏ, Túc An liền chuyển ra ngoài ở rồi.

Ngô Hồng Ngọc mấy ngày nay tuy bận rộn nhiều việc, nhưng tinh thần thật sự sảng khoái. Lúc này nói chuyện về Túc An cũng không tức giận như vậy rồi, cô ấy nói: "Hôm nay em thấy Túc An cũng tới, người bạn kia của anh biết con bé à?"

Túc Trì sững sờ, chưa kịp phản ứng xem cô ấy nói ai: "Ah, người nào?"

Ngô Hồng Ngọc: "Chậc, còn có thể là người nào, là người trước kia đã mời chúng ta ăn cơm, Chử Trạch Vũ. Anh nói xem, không phải là chỗ Tưởng Lục không được, Túc An lại nhìn trúng hắn à nha, em thấy hai người bọn họ còn trò chuyện rất vui vẻ."

Túc Trì nhanh chóng lắc đầu, cười cô ấy buồn lo vô cớ: "Em cũng không phải không biết, Chử Trạch Vũ đã sớm kết hôn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng bởi vì như vậy, Ngô Hồng Ngọc mới cảm thấy kỳ quái. Không trách cô ấy mẫn cảm, thật sự là Túc An đã làm ra mấy chuyện không giống người rồi, giờ cô ta vừa có động tác, ra đa cảnh báo nguy hiểm của Ngô Hồng Ngọc liền phát tín hiệu.

Sợ cô ta lại làm ra trò gì.

"Con bé có tình tình vì tư lợi, anh không có giới thiệu Chử Trạch Vũ cho con bé nhận thức, con bé sao có thể biết được người này. Em thấy anh vẫn nên nhìn chằm chằm vào Túc An nhiều hơn một chút, miễn cho con bé lại gặp rắc rối, đúng rồi, không chỉ nên chằm chằm con bé, còn phải gọi điện thoại cho Chử Trạch Vũ, hắn có thể cùng Túc An trò chuyện, sao em lại cảm thấy có chút không đúng đây này."

Cô cũng biết, nói như vậy không được tốt.

"Anh cũng có thể nói là em đối với Túc An có thành kiến, bất quá người luôn tụ tập theo nhóm, ngưu tầm ngưu mã tầm mã luôn có vài phần đạo lý đấy, trước kia không phải anh khen ngợi Chử Trạch Vũ này là người chính trực, đối với vợ con rất để bụng sao? Nếu hắn biết rõ thân phận của Túc An, vậy cũng đã nghe qua chuyện nhà chúng ta, còn có thể mặt không đổi sắc cùng Túc An nói chuyện phiếm sẽ rất kỳ quái. Nếu hắn không biết Túc An, vậy thì càng có vấn đề rồi, chủ động cùng cô gái trẻ tuổi trò chuyện đến khí thế ngất trời, vậy trước khi nói thương vợ, thương con không ngờ đều là nói nhảm nhí chứ sao."

Ngô Hồng Ngọc chỉ thuận miệng nói ra.

Túc Trì ngay từ đầu cũng không coi vào đâu, còn muốn nói cô ấy hẹp hòi, Túc An đẫ chuyển ra ngoài ở cô ấy còn tâm tư để ý đến, nhưng càng nghe đến phía sau, hắc, cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Bất quá trên mặt hắn không có biểu hiện gì.

Mà nói ra: "Biết là thành kiến em hãy sửa một chút. Con bé cũng đã 17 tuổi, sang năm mới trưởng thành, làm sai chuyện gì lúc đó chúng ta nói con bé là được, đừng một mực nắm lấy không thả. Lời này của em nếu rơi vào trong tai con bé, ngoại trừ làm tăng thêm mâu thuẫn còn có ý nghĩa nào khác sao? Nhìn xem, miệng lại có thể treo bình dầu rồi. Em là chị dâu con bé, cũng là chị của con bé, rộng lượng một chút ah."

Với tư cách là một người đàn ông trong nhà, Túc Trì rất có kinh nghiệm trong việc hoà giải mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng.

Sẽ không quá theo vợ, cũng sẽ không một mặt không nhận, chối bỏ cô ấy, cũng may Ngô Hồng Ngọc từ nhỏ đã quen như vậy.

Nghe hắn nói xong, cũng thừa nhận chính mình bất công: "Về sau em sẽ không nói nữa."

Loading...