Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 144: Đương Nhiên Là Của Em Rồi.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:45
Lượt xem: 58
Mà lúc này Túc Miểu, cùng ba chị em Xa gia và chị dâu, đi ra khỏi nhà lên chiếc xe màu trắng, tay nắm thật chặt góc váy đỏ.
Trên mặt cô trấn định, còn cười nhìn qua cửa sổ xe phất tay chào hỏi mọi người, kỳ thật trong lòng khẩn trương đến nỗi tay chân không biết nên để ở chỗ nào.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô lập gia đình.
Không phải là bị người ta cho lên kiệu nhỏ mang đến hậu viện nhà ai đó, mà là đường đường chính chính từ nhà mình đi ra ngoài, tiếp nhận thiện ý cùng lời chúc phúc của tất cả mọi người, gả cho người đàn ông cô rất quen thuộc, cũng rất ưa thích.
Không quá lời khi nói rằng từ lúc xuyên không đến giờ phút này, trong lòng Túc Miểu vẫn luôn bị bao phủ bởi một tầng bóng mờ.
Cô cũng không thể nói rõ được chính mình đang sợ cái gì, chỉ cảm thấy, mọi thứ dường như rất không chân thật, có một loại thần bí gì đấy trong bóng tối, không thể nắm bắt, cô không thấy được. Nó giống như sợi chỉ trên một con rối, có cái gì đó ở trong bóng tối khẽ động, cô chỉ có thể giãy dụa theo động tác.
Dù cho đến giây phút này, cái loại cảm giác hoảng sợ không chịu nổi mỗi ngày này vẫn đang tồn tại.
Cô chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình, nhân sinh ngắn ngủi, chi bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.
Ít nhất lúc này cô đang đầy đủ hạnh phúc. Dù là đoạn kinh nghiệm này không chân thật đấy, chỉ là mộng cảnh sau khi rơi xuống nước hôn mê, sau này mộng tỉnh, trong tim cô thế giới đã không còn hoang vu như vậy, cô sẽ nhớ rõ có một nơi như vậy, có một người đàn ông đối với cô rất tốt rất tốt.
Túc Miểu ngước mắt lên, Hàn Lặc cũng nhìn cô từ kính chiếu hậu.
Bốn mắt nhìn nhau, tim cô bỗng bình yên hơn rất nhiều.
Cô ngượng ngùng mà mím môi dưới, khóe miệng dần dần kéo ra vui vẻ, hai người không nói chuyện, nhưng cũng không cần nói lời nào.
Trong bầu không khí ngọt ngào này, xe chạy ra khỏi ngõ Văn Hoá, đến chỗ tiệc rượu.
Xe đến nơi, lập tức có người thả pháo, rồi sau đó là bắt đầu thổi kèn Xô-na..., chiêng trống gõ lên.
Hàn Lặc xuống xe trước.
Anh vừa xuất hiện, đã có người kinh ngạc mà hét lên: "Trời ạ, thật cao lớn anh tuấn ah."
"Ôi, chàng trai nhà ai, lớn lên quá dễ nhìn."
Chờ anh đi vòng qua ghế sau và mở cửa xe, Túc Miểu duỗi ra nửa cái chân, người nhìn náo nhiệt xung quanh đều hít sâu một hơi.
Trên đầu côkhông trùm khăn cô dâu, mà tết thành rất nhiều b.í.m tóc nhỏ ở sau ót, bên trên đeo một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai hoa hồng dệt bằng sợi màu đỏ.
Mặc một chiếc váy ngắn tay màu đỏ, cái cổ cùng mắt cá chân xinh đẹp đều lộ ra ngoài, có màu đỏ chói mắt làn nền, càng lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Đợi Túc Miểu đứng thẳng, mọi người mới phát hiện, tân nương tử dáng người thật cao.
Tương tự như nhiều người đàn ông trong đám đông, nhưng đứng ở bên cạnh chú rể, lại lộ ra như chú chim non nép vào người, hai người đặc biệt xứng đôi.
Ngoại trừ cao hơn nửa cái đầu so với hầu hết các cô gái, thân hình của cô lại không mập không gầy, rất mảnh mai. Muốn n.g.ự.c có ngực, muốn bờ m.ô.n.g có mông, cặp chân kia ah, thẳng lại muột nà.
Chỉ là vóc người đẹp, cũng không thể khiến mọi người phải ngẩn ngơ.
Khuôn mặt như vẽ, da trắng nõn nà. Có lẽ ngũ quan khi tách riêng, cô cũng không là người xinh đẹp nhất đấy, nhưng lúc chúng hợp lại cùng một chỗ, chỉ cần cô đứng ở đằng kia, đã lộ ra khí chất mỹ nhân.
So với mấy nữ diễn viên trên tấm poster ở cửa ra vào rạp chiếu phim còn đẹp hơn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-144-duong-nhien-la-cua-em-roi.html.]
Hàn Lặc vươn tay, Túc Miểu mỉm cười ngọt ngào, không do dự trực tiếp đem tay để vào lòng bàn tay anh.
Xung quanh có nhiều tiếng hò reo, khen ngợi, Hàn Lặc nắm tay cô đi vào trong tiệm cơm, người thân và bạn bè lần lượt theo sau.
Trên bàn rượu không có quy củ quá mức rườm rà, vợ chồng son kính rượu cho cha mẹ hai bên, sau khi trưởng bối cho quà đổi cách xưng hô chính là vui chơi giải trí.
Đến phiên cha mẹ đọc diễn văn, Xa Mãn Đồng cùng Dương Mỹ Phụng cũng dùng thân phận là cha mẹ ruột của cô dâu lên đài nói vài câu.
Vốn có một số người vẫn âm thầm lẩm bẩm, cô dâu có hai đôi bố mẹ thì nên làm gì bây giờ, cha mẹ nhà trai muốn kết thông gia với bên nào.
Không nghĩ tới vợ chồng son ngược lại rất công bằng, tuy nói đối với Túc gia thân thiết hơn, nhưng cũng không vắng vẻ cha mẹ Xa.
Lại nhìn Túc Vệ Quốc cùng Liễu Ngọc Tú toàn bộ quá trình đều tươi cười, đôi vợ chồng Xa Mãn Đồng tuy mất tự nhiên nhưng cũng thể hiện rất tốt rồi, hai nhà không giống như có mâu thuẫn, lập tức không ai có hứng thú nói nữa.
Trên thực tế, vợ chồng Xa Mãn Đồng nghe được bàn bên cạnh giới thiệu ai với ai, người nào lại mở công ty gì, trong lòng phải gọi là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Có tiền, có thân phận, có địa vị. . .
Sự chấn nhiếp mà nó mang lại cho lòng người là điều không thể tưởng tượng được.
Xa Mãn Đồng lại là người thức thời nhất, thấy tình hình này, nào dám tái khởi tâm tư chơi xấu cùng con rể khóc lóc om sòm, ngay cả Dương Mỹ Phụng cũng thành thành thật thật đấy.
Ăn xong bàn tiệc, cha mẹ hai bên ở lại tiễn khách, Hàn Lặc thì mang theo Túc Miểu về nhà trước.
Mấy người anh em Thẩm Mãnh lái xe đi theo chiếc xe màu trắng.
Túc Miểu xuống xe, kéo tay Hàn Lặc, hai người cùng nhau đi vào nhà số 10, vượt qua hoa viên, trở lại phòng ngủ chính nhà số 12.
Lúc này hầu hết khách nhân vẫn còn tập trung ở bên kia, ngoại trừ mấy người bạn thân của Hàn Lặc, chị dâu Ngô Hồng Ngọc cũng theo trở về. Một đám người Thẩm Mãnh vô cùng muốn ở lại đến buổi tối để náo động phòng, Hàn Lặc nói cái gì cũng không chịu đi.
Ngô Hồng Ngọc cùng Túc Miểu ngồi trên giường trong phòng.
Túc Miểu nhìn chữ hỷ trên cửa sổ, và chiếc chăn bông màu đỏ trên giường khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
Rõ ràng vẫn là phòng của cô, nhưng qua hôm nay, lại không giống với lúc trước.
Ngô Hồng Ngọc nhìn trong phòng một vòng, ánh mắt thoả mãn, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối: "Cuộc hôn nhân này quá vội vàng. Để những người ngoài đó biết phòng tân hôn là của nhà gái, Tiểu Hàn sẽ rất mất mặt."
Túc Miểu nghe vậy liền nói: "Có gì mà mất mặt đấy, cho dù phòng tân hôn ở nhà bên cạnh, đó cũng là nhà của em."
Ngủ ở đâu cũng giống nhau.
Biểu cảm của Ngô Hồng Ngọc không thay đổi, hiển nhiên không hiểu ý tứ trong đó.
Cô ấy cười Túc Miểu da mặt dày, mới lập gia đình đã nghĩ làm đương gia.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu khẽ nhướng mày, cười ngọt ngào tự hào nói: “Chị dâu, sân bên cạnh là sính lễ anh ấy tặng em, đương nhiên là của em rồi.”
Ngô Hồng Ngọc: ! ! !
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngô Hồng Ngọc: cho nên tại sao tôi phải lắm miệng vậy?