Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 141: Tôi Nhất Định Sẽ Sống Tốt Hơn Cô
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:41
Lượt xem: 62
Ngày kế tiếp, Túc Miểu nhận được điện thoại từ trong nhà, nghe chị dâu nói mẹ bị tức giận đến đổ bệnh, lập tức chạy về nhà. Hàn Lặc đi ra ngoài làm việc, cô không biết lái xe, cũng không biết đạp xe đạp, chỉ có thể đi bộ trở về.
Vừa đi ra khỏi ngõ Văn Hóa, không biết có phải là cô bị hoang tưởng hay không, Túc Miểu cảm thấy có người ở cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm, nhưng khi cô nhìn quanh lại không tìm thấy mục tiêu.
Cô chú ý rồi nên đã chọn đường nhiều người để đi.
Chờ đến đại viện trên phố Ngô Đồng, lúc Túc Miểu đi vào còn đặc biệt cùng cảnh vệ gác cửa nói một tiếng, cảnh vệ viên kinh nghiệm phong phú, lập tức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào mấy chỗ phụ cận cửa lớn.
Hắc Hổ đứng ở một góc đường, nhìn thấy Túc Miểu đi vào, lại thấy ở cửa ra vào có cảnh vệ viên, trong lòng đã biết không phải chỗ ở của người bình thường.
Hắn thận trọng không lộ mặt.
Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định quay lại báo cáo tình huống với bà ba.
Túc Miểu không biết mình bị người ta theo dõi, cô vừa tới cửa nhà, chợt nghe thấy tiếng khóc của Nhạc Nhạc, cô gấp đến độ vội vàng xông vào phòng: "Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy cô, chân ngắn đã chạy về phía Túc Miểu, ôm eo của cô, oa oa khóc lớn: "Cô cô, hu hu... An An cô cô đánh Nhạc Nhạc, hu hu..."
Túc Miểu lúc này mới phát hiện Túc An đứng một bên hai tay ôm ngực.
Cô nâng cằm của đứa nhỏ lên, nhìn thấy một vết đỏ trên mặt phải như thể đã bị trầy xước bởi một cái gì đó. May mà không rách da, Túc Miểu kiềm chế lửa giận, ôn nhu hỏi: "Có đau không? Mẹ và bà nội không ở nhà sao?"
Trong điện thoại Ngô Hồng Ngọc nói mẹ Túc bị bệnh, muốn cô trở về khuyên nhủ, nhưng người đâu?
Cô bé dụi mắt, rầu rĩ nói: "Bà nội sinh bệnh rồi, đang nghỉ ngơi trong phòng. Mẹ đi ra ngoài mua thức ăn, tiểu cô cô, An An cô cô hất đổ bát của cháu, còn đánh Nhạc Nhạc, mặt Nhạc Nhạc đau quá, hu hu."
Nhạc Nhạc ủy khuất mà nhìn Túc Miểu.
Thấy vậy Túc Miểu đau lòng không thôi, cô không nói lý với Túc An, cô bôi thuốc cho con bé, lại đến phòng bếp lấy cho con bé một bát cháo khác, đợi cô bé dừng khóc, ngoan ngoãn ngồi ăn sáng, Túc Miểu mới có tâm tư dò xét Túc An.
"Bắt nạt đứa nhỏ, cô thật có bản lĩnh ah."
Có bản lĩnh thì đi tìm Tưởng Lục mà làm loạn đi, thật hèn nhát!
Túc An không có trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Túc Miểu.
Cô ta muốn nhìn, Túc Miểu liền để cho cô ta nhìn. Thẳng đến khi Nhạc Nhạc uống cháo xong, Túc Miểu dụ dỗ con bé ở một bên vẽ tranh, Túc An đột nhiên mở miệng: "Có phải cô rất đắc ý không?"
Túc Miểu còn không thèm ngẩng đầu lên, hai tay che lại lỗ tai của đứa nhỏ, có chút không đếm xỉa tới: "Đắc ý cái gì?"
"Tôi hao tổn tâm cơ đoạt vị hôn phu của cô, lại rơi vào kết cục hiện tại, có phải trong lòng cô rất thoải mái không?"
Túc Miểu liếc mắt: "Cô thật xem trọng chính mình, có phải là cảm thấy không ăn cơm nói láo người khác sẽ không chú ý đến cô, tự kỷ."
Hàn Lặc còn nói cô tự kỷ, cô lại thấy Túc An mới thật sự tự kỷ.
Cũng không biết cô ta lấy ảo giác này ở đâu ra, luôn dùng loại ánh mắt "Bọn ngươi phàm phu tục tử" này nhìn người khác, một khi người khác biểu hiện không như cô ta mong muốn, cô ta liền tự bổ não suy diễn câu chuyện theo ý mình, điều đó thật sự rất buồn cười.
Biết trước tương lai còn có thể sống thành như vậy, không thể không nói cũng là nhân tài.
Như đổi thành cô, sẽ tranh thủ thời gian tìm khối đậu hủ đ.â.m đầu mà c.h.ế.t đi, nào còn mặt mũi mà làm loạn như vậy, công chúa cũng không làm được chuyện giống cô ta.
Túc An tức giận mà trừng mắt nhìn Túc Miểu: "Tóm lại, cô đừng tưởng rằng có thể xem tôi là trò cười! Cô ta cho là có con thì có thượng phương bảo kiếm a, tôi sẽ không nhượng bộ đấy."
Vốn chỉ là lời nói thốt ra khi xúc động, chỉ vì không muốn yếu thế trước mặt Túc Miểu.
Nhưng trong nháy mắt lời nói vừa ra khỏi miệng, sự mê chướng luôn phảng phất trong lòng Túc An trong chốc lát đã bị một lưỡi d.a.o sắc bén phá vỡ.
Đúng vậy, tại sao cô ta phải nhường!
Cô ta bỏ ra nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà bởi vì một đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện mà phải nhượng bộ, cô ta muốn tiến công chiếm đóng thị trưởng tương lai Tưởng Lục, những chuyện khác quan trọng sao?
Không quan trọng!
Trong các truyện niên đại văn khác không phải có rất nhiều người làm mẹ kế sao, chẳng lẽ vì thật sự thích trẻ con? Không phải là vì biết rõ đứa nhỏ kia tương lai sẽ trở nên phi phàm, mới sớm đầu tư sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-141-toi-nhat-dinh-se-song-tot-hon-co.html.]
Các cô có thể thành người chiến thắng nhân sinh, vì sao cô ta không thể.
Cô ta thất bại là chính xác, không biết hai người kia thực chất đã có quan hệ, nhưng vậy thì sao?
Thời hiện đại nam nữ yêu đương ở chung chỗ nào cũng có, có bạn trai cũ hoặc là bạn gái cũ thì có cái gì mà không thể tha thứ sao?
Lần đầu tiên của cô ta không phải đã giao cho một đàn anh cô ta ái mộ thời đại học sao?
Quả thật là đến đây quá lâu rồi, cũng dần dần bị thời đại này đồng hóa, lại thực sự quan tâm đến tấm màng kia.
Đại Mạn muốn dùng một quả trứng nhỏ vừa được thụ tinh để bức vua thoái vị, được a, cô ta sẽ để cho cô ta (ĐM) bức.
Với tính tình của dì Dương, đã nói với mẹ Đại Mạn những lời khó nghe như vậy..., sẽ tuyệt không đồng ý cùng bà ta kết thông gia.
Chuyện này không khác gì trực tiếp đánh mặt bà ta.
Chỉ cần cô ta không khóc không náo, xuất ra phong thái của "Chính thất", nói cho Tưởng Lục biết cô ta nguyện ý nuôi dưỡng đứa con của Đại Mạn, cô ta ngược lại muốn nhìn, Tưởng Lục lấy lý do gì mà hối hôn.
Tất nhiên, đây chỉ là một giải pháp tạm thời, vì chiếm được sự thương tiếc của Tưởng Lục mà nói vậy.
Cô ta dám nuôi dưỡng đứa con kia cho Đại Mạn, Đại Mạn dám liều mạng huỷ hết tiền đồ chưa lập gia đình mà sinh con ư, mặc dù sinh ra lại dám đem đứa nhỏ giao cho cô ta sao?
Nếu cô ta dám đem nghiệt chủng kia sinh ra, lời đồn đãi có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngắn ngủn trong mấy cái chớp mắt, trong đầu Túc An đã vòng vo vô số chỗ cong.
Đến giờ khắc này, lần đầu tiên cô ta thoát ly kịch bản, chăm chú dò xét Túc Miểu, ánh mắt vẫn mang theo cảm giác về sự ưu việt nào đó, nhưng phần căm thù kia hình như bất tri bất giác đã biến mất.
"Túc Miểu, tôi nhất định sẽ sống tốt hơn cô."
Dứt lời, lao tới chiến trường như một con Khổng Tước, ngẩng đầu cao ngạo mà đi ra ngoài rồi.
Túc Miểu: ...
Bệnh tâm thần ah!
Ngô Hồng Ngọc trở về, nhìn thấy vết đỏ trên mặt Nhạc Nhạc, lại tức giận một trận.
Túc Miểu đem Nhạc Nhạc giao cho mẹ cô bé, lên lầu thăm Liễu Ngọc Tú.
Liễu Ngọc Tú ngủ rất sâu, đáy mắt có chút thâm xanh, Túc Miểu vươn tay vào trong chăn chạm vào cánh tay của bà ấy, nhiệt độ cơ thể bình thường, cô nhẹ nhàng thở ra.
Lại nhìn thoáng qua bát thuốc đông y vừa uống xong bên cạnh, cô đã hiểu.
Cũng đúng, nếu quả thật bệnh quá nặng, cha khẳng định sẽ xin nghỉ phép ở nhà chiếu cố mẹ rồi.
Túc Miểu xuống lầu lại cùng Ngô Hồng Ngọc hàn huyên vài câu, Ngô Hồng Ngọc bỗng nhiên cảm khái một câu: "May mà lúc ấy em suy nghĩ lại, bằng không thì việc này sẽ xảy ra trên người em rồi."
Nói đến một nửa liền phát giác được không đúng, Ngô Hồng Ngọc lại cười cười: "Nhìn đầu óc chị này, đổi lại là em cũng sẽ không trở thành như vậy."
Túc Miểu chỉ cười cười mà thôi.
Lúc ra khỏi đại viện, Túc Miểu có thể cảm nhận được tầm mắt luôn đi theo mình kia đã biến mất, cô hơi nhíu lông, nghĩ một lát, thật sự đoán không ra ai sẽ dò theo tung tích của mình, nhưng trong lòng đã quyết định sắp tới sẽ không ra khỏi cửa rồi.
Đợi Hàn Lặc vừa về đến, Túc Miểu đem việc này nói với anh.
Hàn Lặc nghe xong, thần sắc nghiêm nghị.
Lại hỏi chi tiết một chút, với sự nhạy cảm của anh, rất nhanh trong lòng đã có đối tượng hoài nghi.
Đôi mắt sâu thẳm của anh thoáng chốc trở nên u ám.
Sợ Túc Miểu sợ hãi, anh còn nhếch khóe miệng.
Cười nói: "Yên tâm, ngõ Văn Hóa ngoạ hổ tàng long, rất an toàn, những tên du côn nhỏ bé kia không thể làm gì được."