Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 140: Triệt Để Hết Hi Vọng
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:39
Lượt xem: 58
Sắc mặt Túc An trắng bệch.
Cô ta không thấy mình làm sai chỗ nào.
Cô ta cùng bà Tưởng xác thực đã tìm tới cửa làm cho mẹ Đại Mạn khó chịu nổi, nói chuyện cũng không dễ nghe, nhưng chia tay là Đại Mạn tự mình lựa chọn đấy.
Chính bọn hắn không đủ tin tưởng nhau, cô ta cùng bà Tưởng chỉ là một chất xúc tác. Nếu như Đại Mạn cùng Tưởng Lục thật tình yêu nhau, nhất định sẽ không bởi vì vài câu khó nghe mà chia tay.
Liễu Ngọc Tú thở dài khi nhìn con dâu và con gái đang đánh qua đánh lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hồng Ngọc, con cũng đừng dùng lời nói đến kích thích mẹ và cha con, trong lòng chúng ta đã có dự tính, mấy ngày nay chuẩn bị đồ dùng trong nhà cho Miểu Miểu đã làm phiền con phí tâm, chuyện của An An con cũng đừng quản. Con về phòng trước nhìn Nhạc Nhạc cùng Bình Bình, đừng làm bọn nhỏ bị đánh thức."
Ngô Hồng Ngọc phát tiết một trận, trong lòng xác thực cũng cảm thấy ủy khuất.
Cô xoa xoa khóe mắt: "Mẹ, tính con vốn nôn nóng, mẹ đừng giận con."
Liễu Ngọc Tú thở dài một tiếng: "Mẹ biết, con cứ đi xem bọn nhỏ trước a."
Ngô Hồng Ngọc vừa đi, Liễu Ngọc Tú không định tiếp tục vòng vo, bà biết rõ, con gái một mình suỹ nghĩ một kiểu, phản bác lại lời của con bé sẽ chỉ làm vấn đề như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Bà thẳng thắn: "Việc hôn sự này, mẹ cảm thấy hủy bỏ là thỏa đáng nhất, nhưng mẹ cũng không đồng ý để con đi tố cáo Tưởng Lục. Chuyện giữa hai người các con dây dưa lộn xộn, đương nhiên, nếu con khăng khăn rằng hắn cưỡng bức con, hắn có lẽ sẽ phải chịu phạt, nghiêm trọng nhất thậm chí sẽ bị đánh chết, nhưng An An, con phải biết, cho dù mối quan hệ giữa hai người tốt đến đâu, dì Dương cũng không có khả năng buông tha cho người hại con trai độc nhất của bà ấy. Mà người trong nhà chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ với con."
Ngoại trừ một người con gái là Túc An, bà còn có một cô con gái khác.
Liễu Ngọc Tú dù tiếp tục đau lòng Túc An, cũng không thể khiến những đứa trẻ khác bởi vì có quan hệ với Túc An mà chọc chuyện rắc rối không hiểu thấu này, chuyện này đối với bọn chúng sẽ không công bằng.
Túc An ngẩng đầu, gắt gao cắn chặt hàm răng.
Sau đó quay đầu nhìn Túc Vệ Quốc: "Cha, trong chiến tranh lúc đối mặt với kẻ địch đều chưa từng đầu hàng, chẳng lẻ còn sợ cha Tưởng Lục sao? Vì thế muốn hi sinh con gái của mình?"
Túc Vệ Quốc nghe xong, mày nhíu lại càng chặt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-140-triet-de-het-hi-vong.html.]
Túc An luôn như vậy, nói ra bất cứ chuyện gì cũng không tự xét lại.
Vốn sắc mặt đã khó coi lại trở nên càng thêm khó coi, nghiêm nghị nói: "Con có quyền gì mà yêu cầu người cả nhà vì mình ích kỷ mà gánh chịu một cái giá lớn? Mẹ của con nói không sai, hôn sự bị hủy bỏ là chuyện cả nhà cùng mất mặt, nhưng nếu con đem chuyện náo đến không thể vãn hồi, ta chỉ có thể đăng báo từ bỏ quan hệ cha con. Con yên tâm, đồ người trong nhà cho con chúng ta sẽ không thu hồi, về sau con muốn sống như thế nào thì sống, sẽ không liên quan gì đến Túc gia nữa."
Túc An lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới Túc Vệ Quốc lại kiên quyết như vậy.
Vừa mờ mịt, lại khó chịu.
Lập tức có chút sụp đổ: "Được a, các người đã sớm không muốn đem tôi nhận về, bây giờ thấy tôi làm mất mặt Túc gia, khẳng định đã hối hận đến xanh ruột rồi, tôi không lớn lên bên người các người, cho nên các người đều không thích tôi, chẳng lẽ đó là lỗi của tôi sao? Không phải muốn biết tôi đã làm nên trò gì sao? Tôi nói cho các người biết, là tôi cùng mẹ Tưởng Lục liên thủ bỏ thuốc mê cho hắn, cũng là tôi chủ động cùng hắn phát sinh quan hệ. Cha, cha rất thất vọng, cũng rất tức giận phải không? Khả năng trong lòng cha còn nghĩ, nếu như là Túc Miểu, nhất định sẽ không làm như vậy! Đáng tiếc không có biện pháp, ai bảo tôi mới là con gái ruột của các người, cô ta lại không phải."
Túc Vệ Quốc bị tức giận phải ho khan vài tiếng.
Liễu Ngọc Tú vội vàng rót nước đưa tới bên miệng ông ấy, đối với Túc An đã triệt để hết hy vọng rồi.
Túc Trì thấy cha mẹ tức giận đến nói không ra lời, lập tức phát hỏa.
Người không dễ nóng giận như anh lại lấy chiếc cốc tráng men bên cạnh ném xuống đất, tạo ra một tiếng vang lớn.
Túc An cả kinh run rẩy, nhìn cái cốc tráng mem lăn đến bên chân, tỉnh táo lại, bắt đầu cảm thấy sợ rồi.
Túc Trì: "Túc An, nếu không phải tôi không có thói quen đánh người, hiện tại tôi đã cho cô một bạt tai? Nhanh xin lỗi ba mẹ đi."
Túc An chột dạ, nhưng có một sự can đảm không thể giải thích đã giúp cô ta không thể hiện sự hèn nhát của mình.
Cô ta cũng nổi giận, vọt tới trước mặt Túc Trì, ngẩng mặt lên cố ý đụng lên: "Đánh ah, có gan anh cứ đánh, trước kia không thấy người anh trai như anh quan tâm tôi, hiện tại đã biết mình là anh cả rồi, đến ah, đánh c.h.ế.t tôi cho thống khoái."
Túc Trì lạnh lùng mà nhìn Túc An: "Cô đúng là có bệnh! Luôn bắt tất cả mọi người vây quanh cô, mới gọi là quan tâm cô yêu thương cô, sinh ra ở nhà chúng tôi thật sự là đáng tiếc."
Nói xong, đẩy ra Túc An.
Túc An ngã ngồi dưới đất, sững sờ trong chốc lát, rồi gào khóc.