Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 133: Vương Vấn

Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:29
Lượt xem: 58

Mấy người Phó Hương Hương rời đi, không khí trong hội trường dần dịu đi, bởi vì tập đoàn Vạn Hào kia đã b.ắ.n phát đầu, những người khác sau khi thấy được thái độ của người Đàm gia, hơi thu lại tâm tư, thật không có ai liều lĩnh nữa.

Những đại gia đình ở An Nam đều là những gia đình có danh dự và uy tín, trước kia đã biết Đàm gia rất coi trọng cháu ngoại trai. Nhưng tận mắt nhìn thấy Ngũ Mộc Lan đối với đối tượng của cháu ngoại trai vẻ mặt ôn hoà, tỏ ý khen ngợi, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Những người có con gái đang vừa độ tuổi lại càng tiếc hơn.

Bọn hắn sớm đã biết Đàm gia có một đứa cháu ngoại trai đang ở nông thôn, năm trước lúc Đàm Mỹ Phân giống trống khua chiêng thay con trai tìm đối tượng, một số người có mặt tại hiện trường còn thay thân thích giắt người qua tuyển.

Nhưng nói thật, ai cũng không đem Hàn Lặc đặt vào mắt, giới thiệu mấy cô gái thật sự không quá ưu tú.

Thử nghĩ thoáng một phát, với tư cách là con út của Hàn quân trưởng lại xuống nông thôn nhiều năm, đây không phải là một điều bình thường, khả năng là Hàn Lặc đã bị gia tộc bỏ rơi. Đã bị bỏ rơi, nào có ai cam lòng đưa con gái ngoan nhà mình bù vào đây này.

Hôm nay vừa thấy, mới biết được bọn hắn đều đã đoán sai.

Hàn Lặc không chỉ dáng người ngay thẳng, tướng mạo anh tuấn, còn rất được Đàm gia yêu thích. Không chỉ như thế, mà ngay cả đối tượng của hắn, người nhà họ Đàm cũng là yêu ai yêu cả đường đi, phi thường chiếu cố.

Túc Miểu đối với sự hâm mộ ghen ghét của bọn họ hoàn toàn không biết, cô vốn đang lo lắng cùng Đàm Mỹ Phân nổ ra xung đột, tinh thần luôn kéo căng đấy.

Ai ngờ món cuối cùng trong bữa tiệc vừa lên chưa được bao lâu, Đàm Mỹ Phân đã mang theo Hàn Hồng Bác, Hàn Hồng Viễn đi nha.

Chỉ để lại Hàn Thành Tuyết.

Hàn Thành Tuyết trải qua chuyện Phó Hương Hương bái phỏng Đàm gia, càng ảo não lúc trước chính mình không hiểu chuyện, nếu thừa dịp còn nhỏ tuổi đem bọn hắn trở thành ông ngoại, bà ngoại ruột mà đi đi lại lại, hôm nay thân phận của cô ta nhất định sẽ không kém Hàn Lặc bao nhiêu.

Nói cho cùng, ba ba là quân trưởng thì làm được cái gì?

Cậu cả Đàm gia chức vị rất cao đây này.

Người bình thường cách bộ đội đã xa như vậy, sỹ quan quân đội càng không thể xen vào những chuyện ngoài quân doanh, so ra thân phận quân trưởng, còn không bằng bà ngoại Đàm, chức nghiệp của cậu tư Đàm càng đáng giá cho người khác nịnh bợ.

Thực tế thấy nhiều người lấy lòng Túc Miểu như vậy, lòng Hàn Thành Tuyết giống như đang ngâm trong bình dưa chua vậy.

Trong lòng cô ta đang ôm lấy vọng tưởng, đến khi mẹ kế đi cũng không phát hiện, thậm chí đã quên hôm nay có hẹn cùng Phó Oánh. Hàn Thành Tuyết lề mà lề mề, làm bộ không hiểu ý tứ tiễn khách của Đàm gia.

Ý định dùng thân phận cháu ngoại gái cùng bà cụ cắt bánh ngọt, tạo thành ấn tượng trước mặt người ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-133-vuong-van.html.]

Cô ta không cần người Đàm gia thừa nhận mình, chỉ cần những người khác cho rằng cô ta cùng Đàm gia có quan hệ thân cận là được rồi.

Đáng tiếc Hàn Lặc cũng không muốn cho cô ta ở chỗ này ảnh hưởng tâm tình, trực tiếp lướt qua bà cụ, hạ lệnh trục khách.

Hàn Thành Tuyết vừa xấu hổ lại tức giận, nhưng dù cô ta có lớn mật, cũng không dám ở Đàm gia làm càn, chỉ có thể phẫn hận trừng mắt nhìn Hàn Lặc, xám xịt mà chạy.

Đợi Viên Tĩnh Đan tiến các khách mới khác, Túc Miểu cùng Hàn Lặc cùng bà cụ cắt bánh ngọt, sau đó, bốn người liền tản bộ đến căn nhà số 11.

Nền nhà chính đã được làm xong, một nửa khu vườn gần sân của Túc Miểu đại khái đã thành hình, hai người già tuy đã 70 tuổi, nhưng ngày thường rất thích đánh thái cực, thân thể rất khoẻ mạnh, đi đứng còn lưu loát hơn những người già cùng độ tuổi khác, đi bộ một vòng khuôn viên cũng không thở dốc, ngược lại là Túc Miểu, mệt mỏi thở hồng hộc.

Ngũ Mộc Lan thấy trán cô tràn đầy mồ hôi, cười nói: "Trường Thọ khi còn bé thân thể cũng không tốt, nó còn đặc biệt không thích vận động, về sau ông ngoại mỗi ngày buộc nó chạy bộ đánh quyền, nhìn xem, hiện tại rất cao lớn khỏe mạnh ah. Miểu Miểu, cháu nha, về sau cũng đi theo Trường Thọ luyện tập một chút."

Khuôn mặt Túc Miểu bởi vì vận động quá sức mà đỏ bừng đấy.

Cô có chút xấu hổ, nhưng biết bà ngoại không có ý tứ gì khác, liền cười đồng ý.

Hàn Lặc cũng cười sáng lạn: "Bà ngoại yên tâm, cháu sẽ giám sát cô ấy." Như vậy đã mệt mỏi, về sau làm sao bây giờ? Vẫn nên luyện chút thể lực cho cô ấy.

Anh mặt mày tuấn lãng, cười rộ lên rất sáng sủa sạch sẽ, ai có thể đoán được trong đầu lại toàn là mấy ý niệm kia.

Túc Miểu nghe vậy, tức giận mà nghiêng qua liếc anh, khẽ hừ nhẹ hai tiếng, Hàn Lặc liền nghiêng người nhìn cô, cười đến có chút ngốc, Túc Miểu bị anh nhìn, cũng trở nên ngượng ngùng, xấu hổ.

Ngũ Mộc Lan thấy thế, trên mặt đều là ý cười như thế nào cũng ngăn không được.

Nam nữ trẻ tuổi ah, chỉ cần trong lòng có nhau, chỉ là một cái đối mặt, đã để cho người ngoài phát giác được vương vấn triền miên trong đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ như vậy, Ngũ Mộc Lan không biết tại làm sao, trước mắt đột nhiên hiện lên gương mặt con gái.

Mỹ phân đã từng ở trước mặt bà toát ra cảm xúc như vậy ah...

Ngũ Mộc Lan nhíu mày, vốn là đột nhiên cảm khái, nhưng khi nghĩ sâu, hình như có chút không đúng lắm.

Con rể từ sau khi cháu ngoại rơi xuống nước, rốt cuộc cũng không đến Đàm gia nữa.

Vậy nụ cười tràn đầy ánh sao trong ấn tượng kia?

Loading...