Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 132: Tiễn Khách
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:27
Lượt xem: 76
Sắc mặt Phó Hương Hương hơi sững lại.
Hắc Hổ cùng một người đàn ông khác đứng ở sau lưng cô ta, hình thành xu thế bảo vệ xung quanh, dù chưa nói gì, nhưng ý đồ uy h.i.ế.p rõ ràng, thuần thục giống như đã làm trăm ngàn lượt.
Ông cụ thấy thế, hừ mạnh một tiếng.
"Tiễn khách!"
Ông vừa hô tiễn khách, mấy người ngồi ở bàn gần Phó Hương Hương nhất trực tiếp đứng dậy, ngăn ở trước mặt Phó Hương Hương, làm tư thế tiễn khách: "Mời!"
Phó Hương Hương âm thầm cắn răng.
Trong lòng biết Văn phu nhân đã cho tình báo sai, cô ta đánh giá thấp địa vị của Đàm gia tại An Nam, nhưng nếu việc này làm không xong, làm sao cô ta có thể quang vinh ở trước mặt Mạnh Thăng tranh công, tiến thêm một bước lấy được tín nhiệm của hắn?
Không lấy được tín nhiệm của hắn, làm sao cô ta có thể triệt để vặn ngã hắn?
Trong lúc đang suy tư, một tia sáng xuất hiện.
Ánh mắt rơi vào một cuộn tranh trong chính sảnh rõ ràng cũng là quà sinh nhật, giống như bắt được điểm sơ hở nào đó, đuôi lông mày Phó Hương Hương ngả ngớn: "Đàm Lão phu nhân nguyện ý thu đồ của người khác, lại không muốn thu đồ của tôi đấy, hẳn là chê tập đoàn Vạn Hào chúng tôi không vào được ánh mắt của ngài?"
Ngũ Mộc Lan khó hiểu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Theo ánh mắt của cô ta nhìn lại, Viên Tĩnh Đan cũng sửng sốt một chút, nhưng lập tức kịp phản ứng là đồ vật gì đã gây ra sự hiểu lầm.
Bà ấy nói: "Đó là vị hôn thê của cháu ngoại trai đưa tới, là người trong nhà."
Ở đây có mấy vị khách đến sớm mới chợt bừng tỉnh, bọn hắn xác thực đã thấy lúc Hàn Lặc đến đã cầm nó trong tay.
Phó Hương Hương nhẹ nhàng liếc nhìn Văn phu nhân, tức là em gái ruột của Viên Tĩnh Đan, Viên Tĩnh Hương. Viên Tĩnh Hương phảng phất như bị tầm mắt của cô ta làm phỏng, vô thức né tránh.
Sau một phen xoắn xuýt chuẩn bị tư tưởng, bà ta cố lấy dũng khí đứng người lên.
"Vị phu nhân này đã có nghi vấn, chị hai, không bằng cho cô ấy nhìn một cái? Miễn cho có người hiểu lầm."
Viên Tĩnh Đan nhìn em gái thật sâu, thực ngu xuẩn!
Đã nhận thì có sao? Đàm gia làm việc còn cần cho người ngoài xem sao?
Nhận được ánh mắt của Ngũ Mộc Lan, Viên Tĩnh Đan gật gật đầu, dời bước gỡ xuống bức hoạ Túc Miểu vẽ, từ từ mở ra trước mặt mọi người.
Phó Hương Hương chỉ liếc nhìn, nhân tiện nói: "Không ngờ tới cháu dâu của ngài có thể lấy ra vật như vậy, thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt."
Đang ngồi ở đây cũng có không ít người có trình độ giám định và thưởng thức cao, tự nhiên nghe ra sự nghi ngờ của Phó Hương Hương.
Bọn hắn cũng bị bức họa này chấn trụ rồi.
Những cành thông già giống như hình móng rồng, những lá thông được vẽ bằng loại cọ dày và mịn. Con hạc đỏ đậu trên đó có hình dáng sống động, đường nét thanh thoát, màu sắc tươi đẹp, mềm mại, nét vẽ tinh tế nhưng không cứng nhắc.
Nhưng nếu để cho họ suy nghĩ kỹ, lại không biết nó thuộc trường phái nào, ít nhất, nó không giống với bất cứ phong cách nào của những bức tranh hoa và chim được trưng bày từ trước đến nay.
Chính là người xuất phát từ thư hương môn đệ như Ngũ Mộc Lan cũng sửng sờ một chút.
Đến lúc nhìn thấy chữ ký ở góc phải bên dưới, chữ “Túc Miểu” được viết một cách tinh tế, trong mắt bà hiện lên sự kinh ngạc.
Trên mặt lại cười nói: "Trẻ nhỏ tự mình vẽ chơi mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-132-tien-khach.html.]
Phó Hương Hương không quá tin tưởng.
Chỉ là Đàm gia tại An Nam nhiều năm như vậy đứng vững không ngã cũng có nguyên nhân, không ai không có nhãn lực đến nỗi không có việc gì lại đi kiếm việc.
Chính Văn phu nhân cũng như thế.
Nếu như không phải Phó Hương Hương hứa hẹn, sau chuyện này sẽ giúp con trai bà ta ở Hồng Kông có được thân phận hợp pháp, mượn Hồng Kông làm cầu nối để tiến đến nước Anh hoặc nước Mỹ, bà ta cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội với chị gái để giới thiệu cô ta.
Nhưng chỉ là giới thiệu, có thể thành thì tốt, không thành cũng không sao. Mặc kệ ánh mắt bức bách của Phó Hương Hương, bà ta đã hạ quyết tâm làm chim cút.
Trong lòng Viên Tĩnh Đan mắng em gái mình không biết bao nhiêu lần, lại nhìn Phó Hương Hương với nụ cười không đạt đáy mắt.
"Phó tiểu thư, xin mời."
Đàm gia cường thế, để cho mọi người một lần nữa ý thức được Đàm gia cũng không dễ chọc, mặc kệ ai đến thăm, bọn hắn đều cấp bậc lễ nghĩa chu toàn.
Nhưng lúc bọn hắn không muốn chào đón, liền có thể trực tiếp đuổi người đi ra ngoài.
Mà những người khác, cũng không có bất kỳ dị nghị gì.
Phó Hương Hương bị đuổi ra ngoài cùng với hai vệ sĩ, lúc sắp rời đi, đúng lúc Ngũ Mộc Lan gọi Túc Miểu một tiếng, Phó Hương Hương vô thức quay đầu lại nhìn, biểu cảm lập tức kinh ngạc.
Lập tức gương mặt quyến rũ trầm xuống.
Khi bước lên xe, cô ta mới không nóng không lạnh nói: "Hắc Hổ, từ khi anh đến đại lục, hiệu xuất làm việc thấp coi như xong, còn liên tiếp phạm sai lầm. Tôi thấy anh đang hoài niệm khoảng thời gian ở 14K phải không?"
14K là một trong những băng đảng xã hội đen ở Hồng Kông. Một băng đang làm bất cứ cái gì để kiếm tiền như cờ bạc, ma tuý, cho vay nặng lãi.
Mặt Hắc Hổ ủ rũ, xấu hổ nói: "Ngày đó tôi theo dõi cô ta đến ngõ Văn Hóa, vốn định tiến thêm một bước đuổi theo vào, lại bị hai lão già lọm khọm đang đánh cờ ngăn lại, sau đó tôi lại đến đây hai lần, nhưng cái ngõ nhỏ này giống như bị quỷ ám vậy, tôi vừa tới gần đã có người tới. Tôi chỉ có thể ngồi ở cửa ra vào phố Trạng Nguyên, nhưng bảy tám ngày liền, cũng không thấy người xuất hiện, sau đó bà ba cũng không hỏi nữa, tôi cho rằng cô ta... cũng không quá quan trọng... Thực xin lỗi, bà ba!"
Hắc Hổ là người Hồng Kông, lúc quýnh lên liền thốt ra tiếng Quảng.
Phó Hương Hương nhìn móng tay tinh xảo xinh đẹp của mình, tay trái nhẹ nhàng gõ gõ ở trên đùi.
Nghe hắn nói xong hồi lâu vẫn không mở miệng.
Sau một lúc lâu, cô ta mới lười biếng nói: "Tốt, tôi muốn biết quan hệ của cô ta cùng Đàm gia, thêm nữa, mấy người sư phụ thêu thùa kia nếu như không nhận lời, hãy đổi một người khác."
Một Đàm gia nho nhỏ ở An Nam thì tính là gì?
Mạnh gia thế nhưng lại có quan hệ mật thiết với thống đốc Hong Kong đấy, cô ta còn là khách quý của phu nhân thống đốc.
Hôm nay cô ta tránh đi, bất quá là vì biết rõ đạo lý cường long không áp sát được rắn rít địa phương, cũng không phải do cô ta sợ người Đàm gia.
Phó Hương Hương vốn định dùng những bức tranh chính mình vẽ, dụ Mạnh Thăng nghiện ma tuý.
Nhưng hiện tại cô ta phát hiện lần trước Lí Ngọc Dung nói rất có đạo lý. Cô gái kia rất mỹ lệ, ánh mắt thanh tịnh, trong quyến rũ lại có mấy phần thanh thuần, nếu như có thể bắt lấy điểm yếu của cô ta, lại sử dụng cô ta làm việc cho mình, khả năng trả thù Mạnh Thăng thành công sẽ càng lớn.
Hồng Kông ah, một thế giới ngợp trong vàng son, đối với những người ăn khang nuốt khổ ở đại lục có sức hấp dẫn quá lớn.
Cháu trai ngoại của Đàm gia thì tính là gì, ở Hồng Kông căn bản không đủ nhìn.
Chỉ cần cô gái kia đáp ứng thay cô ta làm việc, sau khi hoàn thành công việc có thể có được số tiền mà cả đời cũng xài không hết, đã có tiền, trời nam đất bắc cô ta muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.
Nếu như cô ta muốn ra nước ngoài, cô ta (PHH) cũng có thể làm được. Đến nước ngoài, một người phụ nữ vừa có mỹ mạo lại có rất nhiều rất nhiều tiền, còn sợ không tìm được đàn ông sao? Đến lúc đó, ai còn biết trước kia có cô ta sống nhơ nhớp bẩn thỉu như thế nào?
Phó Hương Hương câu môi, hiển nhiên đã tính trước.