Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 128: Vui Mừng.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:22
Lượt xem: 66
Nghe thế, Túc Miểu kinh ngạc: "Bà ấy không có náo loạn sao?"
Chỉ gặp một lần, Túc Miểu đã biết Đàm Mỹ Phân là người chỉ biết đến bản thân mình, bà ta chỉ làm những việc mà mình cảm thấy thoải mái, không giống người sẽ biết quan tâm đến tâm tình người khác.
Hàn Lặc: "Bà ta không dám."
Đàm Mỹ Phân không phải là người mẹ tốt, nhưng cũng phải xem đối với ai.
Đối với anh mà nói, bà ta là một người mẹ đáng xấu hổ làm, nhưng đối với hai thằng nhãi con kia, chỉ trừ việc bà ta không có danh phận là một người mẹ, nhưng tất cả mọi chuyện đều vì bọn chúng mà suy nghĩ.
Ngoài ra, những việc làm của ông cụ và cậu cả trong những năm gần đây khiến bà ta rất kiêng kị, bà ta sợ nếu mình bằng mặt mà không bằng lòng, cậu cả sẽ ra tay với Hàn gia.
Bà ta không thích Hàn Đại Nghiệp, nhưng vì tiền đồ của Hàn Thành Thanh, cũng vì tương lai của hai đứa trẻ không được thừa nhận kia, bà ta không dám chọc cho cậu cả tức giận.
Sự lo lắng đã ảnh hưởng đến lá gán của bà ta.
Cả hai thì thầm vào tai nhau, cử chỉ thân mật, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một đôi bích nhân.
Ngũ Mộc Lan đi ra nhìn thấy một màn này, còn sửng sốt một chút.
Ai nghĩ đến tên nhóc mặt lạnh nhà mình còn lén có một mặt ôn nhu như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay từ đầu nghe nó nói tìm được đối tượng, lại khoa trương đến lợi hại, bà cho là thằng nhóc đang dụ dỗ bọn họ vui vẻ đây này.
Lúc này thấy được cô gái nhỏ, Ngũ Mộc Lan lập tức đã hiểu.
Cô bé này lớn lên quyến rũ động lòng người, khí chất lại sạch sẽ thuần tuý đến như vậy, một đôi mắt như nước trong veo thanh tịnh như thấy đáy. Đừng nói Trường Thọ thích, mà ngay cả bà cũng không thể nhìn đi chỗ khác.
Ngũ Mộc Lan yêu thương mà nhìn hai người: "Đây là Miểu Miểu a, thật là xinh đẹp."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Miểu đỏ bừng đấy, nói: "Bà ngoại sinh nhật vui vẻ."
"Tốt tốt tốt, hôm nay chuyện khiến bà ngoại cao hứng nhất, chính là nhìn thấy cháu." Ngũ Mộc Lan vui tươi hớn hở đấy, lôi kéo tay Túc Miểu đi vào trong phòng, Hàn Lặc ngoan ngoãn đi theo phía sau hai người.
Ngũ Mộc Lan đến trong phòng ngủ lấy ra một cái hộp gỗ cây tử đàn lớn cỡ bàn tay, nhét vào tay Túc Miểu: "Cháu lần đầu tiên tới nhà, bà ngoại cũng không thể để cho cháu tay không trở về."
Túc Miểu ngại ngùng cười cười, hào phóng tiếp nhận: "Cảm ơn bà ngoại." Ngũ Mộc Lan đối với Túc Miểu lại càng thoả mãn, bà rất thích mấy cô gái hào phóng không làm ra vẻ, đối nhân xử thế cũng rộng rãi.
Bà vỗ vỗ mu bàn tay của Túc Miểu: "Nếu như Trường Thọ bắt nạt cháu, cháu hãy nói cho bà cùng ông ngoại cháu biết, chúng ta cùng nhau thu thập hắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-128-vui-mung.html.]
Túc Miểu gật đầu, khanh khách cười không ngừng: "Có bà ngoại làm chủ, anh ấy nhất định không dám."
Mặt mũi Hàn Lặc tràn đầy bất đắc dĩ: "Bà ngoại, cháu giống người sẽ bắt nạt vợ mình sao?"
Ngũ Mộc Lan nhìn đứa cháu trai tuấn tú trước mặt, trong lòng vui vẻ.
Đứa nhỏ này mệnh khổ, sinh ra không được cha mẹ yêu thương.
Ngay từ đầu Ngũ Mộc Lan tưởng rằng con gái tuổi còn nhỏ, không biết làm mẹ thế nào, về sau biết được nó lại hồ đồ đến mức để Hàn Lặc bị mấy đứa con nhà khác đuổi tới trong sông cứ thế sốt cao bệnh nặng, nó vẫn cảm thấy đó không phải là vấn đề lớn, Ngũ Mộc Lan mới giật mình, con gái út hình như bị rối loạn nhân cách.
Bà quyết định thật nhanh, gọi cháu trai lớn đem Hàn Lặc đón trở lại Đàm gia.Nhưng mà, dù cho trong nhà cố gắng để cho Hàn Lặc cảm thấy mình được yêu thương đấy, đến khi trưởng thành thằng bé vẫn luôn không có cảm giác an toàn.
Theo tâm lý học mà nói, bị cha mẹ coi thường, sẽ tạo thành loại tình huống này cho trẻ nhỏ.
Một số đứa nhỏ có khả năng sẽ làm ra một ít hành vi quá khích, ví dụ như ở trường học đánh nhau, ăn cắp, hấp dẫn sự chú ý của cha mẹ.
Hàn Lặc nhảy vọt qua giai đoạn này, thằng bé từ đầu đến cuối đều biểu hiện rất ưu tú, cũng cũng không thèm để ý đến hai người làm cha mẹ vô lương tâm kia.
Nhưng Ngũ Mộc Lan trở thành hiệu trưởng nhiều năm như vậy, rất am hiểu tâm lý của trẻ nhỏ, có chút vấn đề không biểu lộ, nhưng không phải là hoàn toàn không tồn tại.
Ví dụ như, Hàn Lặc đối với người không quen biết sẽ rất lạnh lùng, thằng bé không thích chủ động kết giao với bạn bè, lại ví dụ như, nữ sinh chỉ cần hơi chút tới gần, toàn thân thằng bé sẽ không được tự nhiên, nghiêm trọng một chút sẽ không thể khống chế được mà đen mặt.
Loại tình huống này, đạt đỉnh điểm là trong kỳ nghỉ hè năm thứ ba trung học cơ sở, Hàn Lặc đột nhiên chuyển đến tình trạng ghét phụ nữ.
Lúc ấy Ngũ Mộc Lan nghĩ trước mắt phải tìm ra điểm mấu chốt, sau đó lại nắn chỉnh lại tâm lý cho thằng bé, còn chưa hiểu rõ nguyên nhân Hàn Lặc đột nhiên xuống nông thôn rồi.
Đi nhiều năm như vậy, sau khi trở lại, thằng bé đối với việc tìm đối tượng vẫn không để bụng, nhưng tốt hơn so với lúc trước là, trên phương diện kết giao bạn bè đã trở nên tích cực hơn, tuy nói sự "Tích cực" này càng giống là vì kiếm tiền mà thỏa hiệp.
Thế cho nên có đoạn thời gian, bà thường nhịn không được mà cùng lão đầu tử nói thầm, lo lắng cháu ngoại thích đàn ông.
Hiện tại tốt rồi, còn chủ động theo đuổi bạn gái, biết nói lời dễ nghe để dỗ vợ, đại biểu cho việc thằng bé không đánh mất năng lực yêu thương người khác, một người có tình yêu trong trái tim mình sẽ luôn nhiệt tình với cuộc sống, sẽ không dễ dàng đi sai đường.
Ngũ Mộc Lan vui mừng ah.
Chỉ bằng điểm này, bà đối với Túc Miểu đã không có cách nào không thích: "Bình thường trong nhà chỉ có bà và ông ngoại cháu, Trường Thọ cũng thường xuyên chạy đi bên ngoài, Miểu Miểu, lúc nào rảnh hãy đến trong nhà trò chuyện với chúng ta."
Túc Miểu tất nhiên là không có lý do gì để nói không.
Đồng thời, trái tim vốn treo cao rốt cuộc cũng rơi xuống đúng chỗ.