Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 126: Duyên Trời Định
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:19
Lượt xem: 55
Da mặt vốn đã mỏng lập tức bị thiêu cháy.
Túc Miểu cúi đầu, không dám anh, chỉ là thúc giục anh đi mau.
Trong ngõ Văn Hóa tổng cộng có bảy mươi bốn nhà, mỗi nhà lớn nhỏ không giống nhau.
Ông bà ngoại Đàm sống ở số 18.
Nghe hai nhà cách nhau không xa, nhưng số nhà lại không phải là sắp xếp lần lượt đấy, ví dụ như nhà Túc Miểu đối diện với một căn nhà có số nhà bốn mươi hai. Mười lăm đến hai mươi mốt cần phải quẹo vào một đầu ngõ nhỏ khác, bởi vì mấy tòa nhà kia chiếm diện tích rất lớn, gần gấp ba bốn lần nhà của Túc Miểu.
Hàn Lặc từ trong xe lấy ra một cái bánh ngọt đã sớm chuẩn bị đưa cho Túc Miểu, lại ôm hai bình rượu đi ra.
Hai người ôm lễ vật cùng nhau đi đến nhà số mười tám.
Vừa rẽ vào, Túc Miểu liền phát hiện đường đi vào ngõ nhỏ này còn lớn hơn trước cửa nhà cô, cuối ngõ trực tiếp nối sang phố Trạng Nguyên bên kia.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu sửng sờ một chút, đột nhiên hỏi: ". . . Ở đây có thể đi ra ngoài ah, ngày đó anh cả nói anh đem xe chuyển đi tại sao anh không nói?"
Cô nhắc lại ngày dọn nhà ấy, xe Hàn Lặc chưa chạy đến nhà số mười tám bên này, ngược lại vừa mới đứng ở cửa ngõ nhỏ cách đó không xa.
Hàn Lặc sững sờ, lập tức cười nói: "Lúc ấy anh vừa vặn từ trong nhà Hồng Húc Dương đi ra, cũng không nghĩ tới hướng khác có một cửa đi ra, cái này chính nói lên hai ta là duyên phận trời định nha."
Anh nếu không phải không nhớ ra được, với tính cách "Đơn độc" của mình. Ngoài ra, vòng bạn bè của cả hai hầu như không trùng lặp, đoán chừng sẽ không biết Túc Miểu. Hay hoặc là, lúc anh nhìn thấy cô, bên người cô đã có người khác.
Tưởng tượng như vậy, Hàn Lặc thực sự cảm thấy đây là ý trời, rất là may mắn.
Hai người câu được câu không nói chuyện, đi đến cửa nhà số mười tám, chỉ thấy bên cạnh đã dừng mấy chiếc xe.
Túc Miểu hơi kinh ngạc, không phải nói là bữa tiệc gia đình sao?
Hàn Lặc lắc đầu.
"Có lẽ có chút khác thay đổi."
Mấy năm này, người muốn kết giao với Đàm gia rất nhiều.
Đàm gia ngoại trừ công huân hiển hách, bà ngoại đã lập được rất nhiều chiến công trong lĩnh vực tình báo ngầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-126-duyen-troi-dinh.html.]
Năm đó bà ấy được căn cứ cắt cử đến tiếp quản nhà xưởng của Đàm gia ở bên ngoài Thượng Hải, bí mật tham gia vào công việc tình báo ngầm, đồng hành còn có ba người đi theo làm trợ lý.
Nhiệm vụ của họ là chuyển tin tức mà họ nhận được từ Thượng Hải đến Diên An thông qua ba đài phát thanh, để tổ chức đảng có thể biết được tình hình ở Thượng Hải trong thời gian đó. Về sau một người trong đó không cẩn thận bị lộ thân phận, bà cụ lại càng cẩn thận hơn trong công việc này, vì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nên đã bị lãnh đạo triệu tập trong cuộc đàm phán ở Trùng Khánh.
Sau khi thành lập nước, lãnh đạo hy vọng bà có thể ở lại trung ương và lãnh đạo công tác phụ nữ trong đảng, nhưng bà cụ lịch sự từ chối, bà nói rằng quê hương đã được giải phóng, và bà muốn bồi dưỡng đời sau của tổ quốc, chỉ cần làm một hiệu trưởng trường trung học là được, tổ chức đành phải đồng ý thỉnh cầu của bà, lại để cho bà trở lại đảm nhiệm chức vị hiệu trưởng của trường trung học An Nam.
Sau đó, chính quyền trung ương lại đưa ra hai lời mời, bà ấy đều nhẹ nhàng từ chối.
Dù ông và bà ngoại đã về hưu từ lâu, nhưng nhiều người đồng chí đã từng cưu mang nhau lúc sinh tử đều đang ở vị trí cao, nhất là trong thời Cách mạng Văn hóa, hai cụ đã bí mật chăm sóc rất nhiều đồng đội cũ.
Hàn Lặc đoán, chính là vì ông bà giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang, cho nên mới có thể tránh được Cách mạng Văn hóa.
Cũng bởi vậy, hai cậu tại bộ đội lên chức cũng đặc biệt thuận lợi.
Đây cũng là lý do tại sao không ít gia tộc bản địa ở An Nam luôn không ngừng cố gắng kết thân với bà cụ.
Hàn Lặc cầm cuộn tranh, mang theo rượu vào cửa trước, Túc Miểu cầm bánh ngọt ở phía sau.
"Trường Thọ đến rồi ah."
Một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi đi tới trước cửa.
Nét thuỳ mị vẫn còn đó, trang nhã và đoan trang, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy bà ấy cũng là một mỹ nhân khi còn trẻ.
Người này là vợ cậu cả Đàm Minh Đức, Viên Tĩnh Đan.
"Đây là Miểu Miểu a, quả nhiên giống như cháu đã nói, giống như bức tranh Mẫu Đơn treo ở đại sảnh của chúng ta, xinh đẹp lại phóng khoáng, bà ngoại cháu nhìn thấy sẽ rất vui mừng ah. Mau vào mau vào, bà ấy vừa nhắc tới các cháu đây này."
"Miểu Miểu, đây là mợ cả." Hàn Lặc vội ho một tiếng, đem cuộn tranh đưa cho Viên Tĩnh Đan: "Mợ cả, đây là quà sinh nhật Miểu Miểu đưa cho bà ngoại."
Túc Miểu tiến lên hai bước định thần lại trước nhũ danh mợ cả gọi Hàn Lặc khiến cô suýt phụt cười.
Lộ ra nụ cười vượt chỉ tiêu kẹo đường, hào phóng mà chào hỏi: “Mợ cả.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cô ngỗng: . . . Ha ha ha ha ha, nhũ danh gọi là Trường Thọ.