Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 119: Ánh Trăng Sáng
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:39:04
Lượt xem: 59
Hàn Lặc hai tay đút trong túi quần, chậm rì rì mà đi đến Thẩm gia, người đi ngang qua thấy anh liền chào hỏi, anh cũng thoải mái đáp lại, người đối với anh có ấn tượng không được tốt anh đều đối xử như nhau, ngược lại khiến cho không ít người sững sờ, âm thầm nghĩ thằng nhóc Hàn gia quần là áo lượt hình như không kém như vậy, có chút xấu hổ.
Thẩm Mãnh biết anh hôm nay quay trở lại phố Ngô Đồng, không cùng bạn bè trên xã hội lêu lổng, mà hẹn mấy người chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn ở trong nhà đợi Hàn Lặc.
Hàn Lặc vừa vào cửa, trước mặt đã bị ném đến một lọ nước có ga.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh tự tay đón lấy, giống như cười mà không phải cười: "Nhiều người như vậy?"
Thẩm Mãnh: "Đây không phải nghe nói cậu muốn kết hôn, các anh em đều đến để chúc mừng chúc mừng sao?"
"Anh Lặc, sao anh lại cùng Túc Miểu ở bên nhau vậy? Đừng vì Tưởng Lục nha, anh hi sinh như vậy cũng quá lớn rồi."
Hàn Lặc trở về nơi này đã hơn một năm còn chưa từng cùng Tưởng Lục chính diện chống lại nhau.
Nhưng bất kể là người lớn, hay bạn bè, hình như cũng chấp nhận hai người này luôn đối đầu.
"Túc Miểu cũng chỉ lớn lên xinh đẹp hơn người khác chút ít, bất quá anh Lặc không biết, Tưởng Lục kỳ thật không thích cô ta, cho dù anh cưới cô ta, Tưởng Lục cũng sẽ không sẽ quan tâm đấy."
Túc Miểu lớn lên xinh đẹp, tất cả mọi người đều thừa nhận. Nhưng cô so với đám người này nhỏ hơn bảy tám tuổi, lúc bọn hắn ngây thơ bắt đầu hiểu biết, Túc Miểu còn chưa tốt nghiệp tiểu học đâu, trong lòng mọi người ánh trăng sáng là chị Phó Oánh, cũng không phải là đứa bé như Túc Miểu.
Cho nên nói tới cô gái nhỏ xinh đẹp nhất trong đại viện này, thật đúng chỉ là thuận miệng tâm sự, không có nửa điểm tâm tư.
Hàn Lặc nghiêng mặt liếc hắn: "Tôi cùng cô ấy ở bên nhau, có liên quan rắm gì đến Tưởng Lục."
Lời này ngoại trừ Thẩm Mãnh, những người khác một điểm cũng không tin.
Phó Kha cũng không tin, nghĩ đến chị họ..., cô ta quyết định thăm dò Hàn Lặc một chút: "Anh Lặc, chị em vài ngày trước đã từ vùng núi phương Bắc trở về rồi, có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm cưa? Chị ấy muốn làm mặt cám ơn anh năm đó ra tay giúp đỡ."
Hàn Lặc cắn mở nắp bình, uống một ngụm, không đếm xỉa nói: "Chị của cô? ? Ai ah."
Mấy người đang ngồi đây hai mặt nhìn nhau, quả thực khiếp sợ.
Chị của Phó Kha ah, trong lòng bọn hắn là một nữ thần hoàn mỹ, không phải con ch.ó con mèo trong đại viện, Hàn Lặc lại hỏi là ai? ?
Không phải là cố ý chứ.
Mà ngay cả Thẩm Mãnh cũng ngẩn người, buồn cười mà lắc đầu.
Phó Kha kinh ngạc nói: "Chị em là Phó Oánh ah, lúc trước khi xuống nông thôn anh đã cứu chị ấy, anh không nhớ sao, chị ấy vẫn muốn tìm cơ hội cám ơn anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-119-anh-trang-sang.html.]
Hàn Lặc nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có ấn tượng."
Phó Kha sắc mặt biến đổi, lại hỏi: "Vậy anh cùng Tưởng Lục tranh chấp, không phải là vì hắn và Hách cường ở sau lưng nói chị em không biết kiềm chế, mới gọi tới lưu manh, mắng chị ấy đáng đời sao?"
Tất cả mọi người nói như vậy, lúc ấy cô ta còn hỏi Phó Oánh, Phó Oánh cũng chấp nhận cách giải thích này, còn cảm thấy rất xin lỗi Hàn Lặc.
Chẳng lẽ là sợ việc này truyền đi lại làm cho Túc Miểu hiểu lầm?
Vẻ mặt Hàn Lặc cũng ngẩn ra, đây là chuyện gì xảy ra?
"Cô đang nói đùa à? Tôi cũng không biết chị của cô, tôi còn thay cô ta cùng Tưởng Lục đánh nhau, mặt mũi cô ta lớn như vậy sao? Tưởng Lục bị đánh, đó là vì hắn đáng đời, cùng cái gì mà Phó Oánh, Triệu Oánh không có nửa điểm quan hệ."
Thẩm Mãnh cũng là lần đầu tiên nghe được lời giải thích của anh.
Ngẫm lại nhiều năm như vậy tất cả mọi người đều cho rằng anh giận dữ vì hồng nhan mới đem mình giày vò đến ở nông thôn trồng trọt nuôi bò, lúc này nghe xong người trong cuộc nói, quả thực phá vỡ nhận thức.
"Phó Oánh thiếu chút nữa bị lưu manh khi dễ, không phải cậu đi ngang qua rút d.a.o tương trợ sao?"
Vấn đề của Thẩm Mãnh, cũng là điều mọi người muốn biết đấy.
Năm đó rất nhiều người thích Phó Oánh ah.
Phó Oánh học giỏi, làn da trắng, nói chuyện với ai cũng đều ôn nhu đấy, lúc ấy tất cả mọi người mười lăm mười sáu tuổi, vừa đối với người khác phái có chút m.ô.n.g lung xúc động, trong đầu đối tượng để tưởng tượng đều người lớn hơn họn hắn hai a tuổi, Phó Oánh.
Có thể nói, Phó Oánh chính là người tình trong mộng của bọn họ thời trẻ.
Chỉ có trở ngại là Phó Oánh lớn hơn bọn hắn vài tuổi, người muốn làm đối tượng chị ấy lại càng nhiều hơn, lúc này mới không có ai xông lên trước thổ lộ.
Trên thực tế, bọn hắn đều cảm thấy đối phương không xứng với Phó Oánh. Về sau từ trong miệng Phó Kha biết được Phó Oánh cùng Hàn Lặc có liên quan, cũng đều thừa nhận rằng chính mình không thể cạnh tranh với Hàn Lặc được.
Ai nghĩ đến Phó Oánh mới từ vùng nông thôn phương Bắc trở về, Hàn Lặc lại sắp kết hôn?
Lại là cùng vị hôn thê cũ của Tưởng Lục?
Chẳng trách mọi người nghĩ nhiều, đều cho rằng đây là trả thù chuyện Tưởng Lục vũ nhục Phó Oánh, ai có thể ngờ rằng đây là một chuyện không tồn tại?
"Đúng vậy, anh Lặc, anh không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
Bọn hắn nhắc nhở như vậy, Hàn Lặc thật đúng là nhớ tới có một chuyện như vậy, nhưng chân tướng không giống với những gì bọn hắn biết. Anh không biết ai truyền ra những lời đồn đãi không có chuẩn mực như vậy, nhưng tên của mình cùng một người không quen biết bị cột vào một chỗ, thật sự làm cho anh rất không vui.
Lúc này Xùy~~ một tiếng: "Ah, mọi người nói cô ta à? Là Thôi Bình cứu đấy."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Anh Lặc tôi gặp được cô ngỗng trước, ấn tượng đối với người khác phái hoàn toàn là do mẹ ruột mà giận chó đánh mèo.