Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 115: Ý Hợp Tâm Đầu
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:58
Lượt xem: 79
Túc Miểu kéo tay Hàn Lặc ra, trực tiếp đẩy anh qua một bên, hùng hổ đứng ở trước mặt Tưởng Lục.
Hai tay chống nạnh, lấy ra khi thế cãi nhau của một bà thím ở góc đường: "Lo lắng cùng anh ấy sống thế nào, chẳng lẽ đuổi theo phía sau m.ô.n.g anh sao? Quan hệ giữa chúng ta thế nào trong lòng anh không rõ sao? Trước kia anh ước gì có thể xem tôi không tồn tại, cũng không thấy anh quan tâm tôi như vậy. Xem ở mặt mũi của dì Dương cùng chú Tưởng, tôi vốn không muốn nói quá phận, nhưng Tưởng Lục, không phải là anh quá xem trọng bản thân mình rồi chứ. Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy nhiều năm như vậy Hàn Lặc còn nhớ rõ anh, cho dù Hàn Lặc thực sự muốn trả thù anh, vì sao không đi tiếp cận Tưởng Cầm, vì sao không thông qua việc làm tổn thương Tưởng Cầm để cho anh thống khổ, là em gái ruột của anh không xứng sao?"
"Anh cũng đừng nói, tôi còn quan trọng hơn Tưởng Cầm. Trước kia đều là hờ hững lạnh lẽo đấy, hiện tại ngược lại luôn mồm vì tôi suy nghĩ rồi, loại người như anh thật sự là..."
Vừa nghĩ đến mắng chửi người, đầu óc cô liền kẹt.
Túc Miểu nhíu mày, quay đầu nhìn Hàn Lặc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc vội ho một tiếng, nhịn cười, lập tức cung cấp cho cô mấy câu mắng chửi: "Dối trá không biết xấu hổ."
"Đúng, không biết xấu hổ, anh còn cao tự, mèo khen mèo dài đuôi, luôn đem tư tưởng tự cho mình là đúng bọc ở trên thân người khác, nếu anh lén tự lừa mình dối người như vậy coi như xong, còn cần phải chạy đến trước mặt chính chủ mang đến rắc rối cho người ta, anh có biết như vậy rất phiền hay không? ?"
Mặt Tưởng Lục tràn đầy khiếp sợ.
Ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt của hai người, giống như là không thể tin được: "... Em thật sự không bị quyền thế của Hàn gia gây trở ngại chứ?"
Túc Miểu: "Hoàn toàn không phải không phải, cuộc sống của tôi như thế nào tôi còn biết rõ hơn anh đấy. Khi chúng ta chưa giải trừ hôn ước cũng không thấy nó ảnh hưởng đến việc anh tìm người yêu, lúc ấy anh có cân nhắc rằng tôi có thể bị người ta chế ngạo hay không, hiện tại cũng đừng làm như thể quan hệ giữa hai ta thân thiết như vậy, quá làm cho người ta buồn nôn đấy."
Tưởng Lục há to miệng, da mặt trắng nõn đỏ bừng lên.
Xác thực là hắn đã làm cho cô xấu hổ trước: "Thật có lỗi, anh chưa từng muốn làm tổn thương em ——"
Túc Miểu nhanh chóng đánh gãy lời hắn mà nói: "Tôi không để ý, anh không thích tôi, dù sao tôi cũng chưa từng thích anh. Nhưng tôi rất chán ghét người khác lấy dan nghĩa 'Tốt với tôi' để nhúng tay vào chuyện của tôi, như anh đã thấy, tôi cùng Hàn Lặc rất tốt, cũng không nhọc đến anh quan tâm."
Hàn Lặc nghe vậy, đắc ý cong môi, mặt mày hớn hở nói: "Ài nha, vợ nói đúng, hai ta ý hợp tâm đầu, quan hệ kiên cố, không phải người bình thường nào cũng có thể châm ngòi đấy, có ít người vẫn nên bớt phỏng đoán ý nghĩ của người khác, quản tốt chính mình a."
Hôn sự của mình còn không được làm chủ, còn có thời gian rảnh rỗi đi quản chuyện người khác.
Sách!
Túc Miểu: ...
Cái gì mà ý hợp tâm đầu.
Thật sự là da mặt dày như tường thành, nếu không có người ngoài ở đây, cô nhất định...
Túc Miểu đỏ mặt hồng, ngón tay dùng sức đ.â.m eo anh.
Hàn Lặc "Ai ôi" kêu ra tiếng, cố ý cầm lấy tay còn lại của Túc Miểu: "Vợ, vợ, anh đâu có nói sai lời nào, sao em lại véo anh?"
Túc Miểu: "Anh lại gọi, lại gọi —— "
Hàn Lặc cười đùa tí tửng: "Bây giờ không phải là vợ anh, tháng sau cũng là rồi."
Hận không thể ồn ào để người khắp thiên hạ đều biết tình cảm của hai người rất tốt.
Túc Miểu hé miệng, vừa bực mình vừa buồn cười: "Anh thiếu đánh rồi!"
Tưởng Lục liếc nhìn hai người, thần sắc phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn từ trước đến nay luôn cảm giác mình còn mạnh hơn Hàn Lặc, xúc động chạy tới đơn giản là vì lòng tự trọng quấy phá. Hắn đối với Túc Miểu không có tình cảm khác, nhưng trong tiềm thức cũng không thể tiếp nhận Túc Miểu cùng đối thủ một mất một còn ở bên nhau.
Đặc biệt, sau khi nhận ra rằng mình đã không giữ được tình yêu mà mình hằng nỗ lực và phải khuất phục trước thực tế, cái loại ảo não bực bội này đã đạt tới đỉnh điểm.
Hắn âm thầm mong mỏi Túc Miểu là do Hàn Lặc cường thế không cách nào cự tuyệt, mà không phải là giữa Hàn Lặc và mình, cô lại càng thích Hàn Lặc hơn, cái này lại để cho hắn có loại cảm giác "Thua cuộc".
Tưởng Lục không cho rằng mình có thành kiến với Hàn Lặc, hắn ta chính là một người có thù tất báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-115-y-hop-tam-dau.html.]
Năm đó hắn bất quá chỉ thuận miệng nói vài câu, Hàn Lặc lại rơi xuống tử thủ, đánh cho hắn phải nằm trên giường hơn nửa tháng. Hai người khác cũng không tốt hơn chỗ nào, một nhị thế tổ động một chút lại đem người ta đánh cho đến chết, hắn lo lắng cho Túc Miểu có gì sai sao?
Tưởng Lục không nhận.
Hắn cũng không thể kéo xuống mặt mũi.
Cuối cùng chỉ có thể nghiêm mặt nói với Túc Miểu: "Miểu Miểu, bất kể như thế nào anh cũng xem em là em gái. Nếu như hắn đối với em không tốt, anh sẽ không bỏ qua cho hắn."
Hàn Lặc: "Xùy~~ ~~~ "
Tưởng Lục phối hợp nói xong, không đợi Túc Miểu trả lời. Lúc này hắn đã triệt để tỉnh táo lại rồi, đối với việc Hàn Lặc xì mũi coi thường cũng không thèm để ý, dứt lời quay người rời đi.
Túc Miểu ngơ ngác, lông mày trong chốc lát nhăn lại, trong chốc lát lại buông ra, như là đang tự hỏi một vấn đề khó.
Qua một lát, mới mờ mịt nói: "... Hắn chính là đến để nhận em gái sao? ?"
Hàn Lặc nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia của cô, cười nói: "Cái này gọi là chiến thuật lui lại."
Tưởng Lục chưa rõ ý nghĩ của mình, Hàn Lặc lại thấy rất rõ ràng.
Có một số người bị tâng bốc quá lợi hại, đặt quá nhiều lời tốt đẹp, chính mình đã đem mình đóng khung trên trời rồi.
Hắn không dám đối mặt với những ham muốn ích kỷ của bản thân, và càng không muốn thừa nhận rằng ai cũng có mặt xấu.
Bất luận làm cái gì thì trước tiên luôn tìm một lý do đường hoàng, để tránh cho người ta nói hắn sa vào phong thái "quý ông".
Mặc dù biết rõ chính mình không đủ cẩn thận, do đó bị Túc An tính toán thành công, Tưởng Lục cũng chỉ có thể biểu hiện như nước chảy mây trôi. Lại dùng "chịu trách nhiệm" để đóng gói chính mình, để cho người khác cho rằng hắn có phẩm hạnh ưu tú, dũng cảm gánh chịu, mà không phải nhu nhược trốn tránh.
Kì thực, hắn nhận ra rằng tốt hơn là nên thỏa hiệp hơn là chiến đấu.
Hôm nay tới nói những lời này, cũng không phải thật sự vì Túc Miểu cân nhắc.
Bất quá là bởi vì chính mình không thoải mái, liền muốn kéo người khác làm đệm lưng.
Trên thực tế, trong lòng hắn không thể rõ ràng hơn, rằng bọn hắn cũng không phải là đối thủ.
Anh cho tới bây giờ cũng không đem Tưởng Lục để vào mắt, càng không khả năng vì đ.â.m sau lưng hắn mà cố ý tiếp cận Túc Miểu.
Nhưng Tưởng Lục nguyện ý lừa mình dối người, và coi anh như một kẻ thù trong tưởng tượng.
Coi như dẫm nát trên đầu anh, thì nhân sinh của Tưởng Lục hắn liền viên mãn rồi.
Hàn Lặc không quen nhìn cách hành xử này của hắn, nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là không quen nhìn. Loại người tự cho mình thanh cao như Tưởng Lục, quả thực không tính là xấu, chỉ có thể nói, hắn có đôi khi hay so sánh với người khác mà thôi.
Nhưng anh phải thừa nhận, hiện tại anh rất không cao hứng.
Túc Miểu đem mấy chữ "Chiến thuật lui lại" nhai nhai nhấm nuốt hai lần, ai biết ngẩng đầu, liền ý thức được không đúng: "... Anh kéo dài cái mặt như vậy làm cái gì?"
Hàn Lặc hừ nhẹ: "Em cứ nói đi?"
Túc Miểu vẻ mặt ngơ ngác, tâm tư của người đàn ông này một chút cũng không dễ đoán. Cô nào biết được anh lại phát bệnh thần kinh gì.
Cô liếc Hàn Lặc, không quan tâm nói: "Anh có nói hay không, em đang bận đây này."
Hàn Lặc lên án mà nhìn cô, vẻ mặt "Em đối với anh như vậy, anh rất tổn thương", Túc Miểu thấy được toàn thân không được tự nhiên, nhịn không được mắng anh: "Đến cùng là làm sao vậy?"
Hàn Lặc thẳng tắp mà nhìn cô một hồi lâu.
Thình lình nói: "Sinh nhật của anh cũng sắp đến rồi."
Túc Miểu: ? ? ? ? ?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cô ngỗng: ... Có ý tứ gì, vì sao lại đột nhiên nói sinh nhật? ? ? ?