Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 114: Bạo Phát.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:57
Lượt xem: 55
Tưởng Lục chịu đựng sự phẫn nộ, chỉ cho rằng Hàn Lặc dám làm mà không dám chịu.
"Anh dám thề sao? Nói anh cùng Miểu Miểu ở cùng một chỗ không phải là vì trả thù?"
Túc Miểu: ...
Bỗng nhiên có loại cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều, vốn cô không nên đứng ở chỗ này.
Làm thế nào mà hắn có thể có suy nghĩ như vậy?
Hắn đối với nguyên chủ từ trước đến nay tránh được sẽ luôn tránh, ngoại trừ ngày lễ ngày tết gật đầu chào hỏi, hai người căn bản không quen. Nguyên chủ đối với hắn mà nói, nhiều lắm chỉ là em gái nhỏ nhà hàng xóm, hoặc là nói, bởi vì có hôn ước nên luôn là cô em gái làm hắn phiền lòng.
Điều này trong lòng mọi người đều biết rõ, mà ngay cả mấy bông hoa đào nát của hắn cũng biết hắn có người yêu khác, khắp nơi nói móc nguyên chủ.
Loại tình hình này, mặc dù Hàn Lặc cùng hắn có cừu oán, cũng không có khả năng chọn cô làm công cụ trả thù ah, cô chỉ là một vị hôn thê cũ mà hắn không quan tâm.
Dù cô có sống tốt hay không, cũng không ảnh hưởng gi đến hắn, đột nhiên lấy cô làm bè...
Cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Túc Miểu làm bộ tùy ý mà liếc mắt nhìn Hàn Lặc, lại thấy Hàn Lặc nhướn mày với mình.
Khi quay đầu nói chuyện với Tưởng Lục thì trên mặt tràn đầy vẻ xấu xa: “Sao vậy, anh tuổi gì mà bắt ông đây phải thề thốt? Tôi không thề đấy, tôi ỷ thế ức h.i.ế.p người đấy, tôi cưỡng bức cô ấy làm vợ tôi đấy, anh có thể làm gì?”
Giọng nói kia, quá chọc giận rồi, làm cho người ta muốn đánh cho mấy cái.
Tưởng Lục: "Anh —— "
Hàn Lặc khinh thường: "Anh cái gì mà anh, nói xem, anh có thể làm gì để giải cứu em- gái đáng thương của anh?" Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "Em gái".
Tưởng Lục nhìn hằm hằm vào Hàn Lặc, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một chút thất bại.
Hắn thật đúng là không thể làm gì Hàn Lặc.
Hắn chỉ vào Hàn Lặc hỏi Túc Miểu: "Miểu Miểu, em đã nghe thấy lời hắn nói rồi chứ? Hắn không thích em, chỉ cố ý tiếp cận em để đánh vào mặt anh, em gả cho hắn sẽ không hạnh phúc. Anh sẽ giúp em cùng chú Túc giải thích, để cho bọn họ không phải đáp ứng Hàn gia cầu hôn."
Túc Miểu đỡ trán.
Người này cũng quá hoang đường.
Dự đoán về tương lại của Túc An không có vấn đề gì chứ, đầu óc Tưởng Lục thật sự không giống người có thể làm quan chức cấp cao ah. Hay là, thị trưởng cũng là một vị trí có thể âm thầm mua quan bán tước như vậy? ?
Hàn Lặc nắm tay: "Mày —— "
Nghe thấy Hàn Lặc lại muốn mắng chửi người, Túc Miểu khóe miệng co giật thoáng một phát, nhanh chóng đoạt lấy lời của anh: "... Tôi cùng Hàn Lặc rất tốt, anh ấy không cưỡng ép tôi, ba mẹ cũng rất thích Hàn Lặc."
Tưởng Lục không khỏi thất vọng: "Em không cần bị hắn uy hiếp, cho dù hắn là con trai của Hàn gia, cũng không thể muốn làm gì thì làm!"
"..."
Làm sao lại không thèm nghe người khác nói như vậy?
Miệng Túc Miểu nhúc nhích, kéo ra một nụ cười nhếch mép vô hồn: "Anh thật sự đã hiểu lầm, hai chúng tôi thật sự rất tốt. Trước khi anh đến chúng tôi còn đang thương lượng cải tạo chỗ ở sau này thế nào, nói chuyện với anh một hồi cũng đã rất chậm trễ tiến độ của chúng tôi rồi. Nếu như anh đến để chúc phúc tôi rất hoan nghênh, nếu như chỉ đến để nói mấy lời kỳ quái..., tôi chỉ có thể mời anh đi ra ngoài rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-114-bao-phat.html.]
Nếu không đem người đuổi đi, với tư thế này của Tưởng Lục, cô cảm thấy chút nữa Hàn Lặc sẽ đem sống mũi của hắn đánh gãy.
Vốn đã không đủ cao, vạn nhất làm hỏng lại bắt đền bọn họ làm sao bây giờ?
Trái lại, cô rất thích Hàn Lặc mắng chửi người.
Hăng hái.
Những cái từ ngữ thô lỗ kia từ trong miệng anh ấy nói ra, so với Tưởng Lục "Tận tình khuyên bảo" còn êm tai gấp trăm lần.
Tưởng Lục nói những lời kia là muốn làm gì ah, xem như là thay cô bênh vực kẻ yếu, cũng không nghĩ đến nếu như Hàn Lặc thật sự là người có lòng dạ hẹp hòi như hắn nói, về sau cô còn có quả ngon để ăn?
Sợ là mỗi ngày đều nghi ngờ cô cùng hắn cấu kết.
Loại cờ hiệu "Vì người khác mà suy nghĩ " này, một chút cũng không cân nhắc người khác nghĩ như thế nào, thật sự khó chịu.
Bất quá hai nhà đi đi lại lại nhiều lần, về sau nói không chừng còn có lúc phải liên hệ.
Cũng không thể cả đời không qua lại với nhau, lại không thể âm thầm trừng trị, lấy thái độ gì đối với hắn cũng phải cân nhắc một chút.
"... Lúc đi ra ngoài nhớ kéo cửa ah."
"Miểu Miểu, em đã thay đổi." Cô em gái yếu ớt cũng bắt đầu trở nên cay nghiệt..., trong lòng Tưởng Lục phun lên sự thất vọng vô hạn.
"Sao em lại biến thành như vậy?"
Túc Miểu trợn trắng mắt, bắt đầu tức giận rồi.
"Tôi thế nào rồi hả?"
Tưởng Lục nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Là vì Túc An sao? Anh biết quan hệ giữa em cùng cô ấy không tốt, bởi vì anh muốn kết hôn với cô ấy, nên ngay cả với anh cũng không muốn phản ứng rồi hả? Miểu Miểu, Cầm Cầm nói lúc trước em còn đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, cho dù chúng ta không còn hôn ước, anh cũng sẽ luôn quan tâm em. "
Cầm Cầm nói, Túc Miểu cùng Túc An rất không hợp, từ sau khi Túc Miểu rời Túc gia, rốt cuộc cũng không đến Tưởng gia nữa.
Hiện tại hắn lại muốn cùng Túc An kết hôn, khó mà đảm bảo là cô sẽ không oán lên đầu hắn.
Hàn Lặc ngay từ đầu còn xem hắn là con khỉ để trêu đùa, nghe đến đó cũng thực không nghe nổi nữa.
Phút chốc đứng người lên, một cái bước đi đến trước mặt Tưởng Lục, một tay tóm cổ áo của hắn, tiếng nói trầm thấp chậm chạp: "Tưởng Lục, mày còn dám đến đây làm người khác buồn nôn, ông đây dám đánh cho mày bán thân bất toại, tin không?"
Tưởng Lục khiêu khích: "Đánh ah, vừa vặn để cho Miểu Miểu nhìn xem anh là loại người nào."
Túc Miểu tức giận đến phồng má, Tưởng Lục này cũng quá không có nhãn lực rồi, hắn không ngừng đổ thêm dầu vào lửa chọc tức Hàn Lặc đến cùng là muốn làm gì ah.
"Ai ai ai, Hàn Lặc, đừng đánh người!" Túc Miểu nhanh chóng túm anh ấy lại: "Tỉnh táo, có chuyện thì từ từ nói."
Vạn nhất đả thương còn bị lừa bịp thì làm sao bây giờ.
Tưởng Lục nhìn Túc Miểu: "Hắn là người dễ giận như vậy, em yên tâm cùng hắn sống cả đời sao?"
Túc Miểu: ...
Cằn nhằn lẩm bẩm, cằn nhằn lẩm bẩm, thật sự là quá phiền rồi.
Cô vốn đang khuyên nhủ Hàn Lặc đừng tức giận.
Không nghĩ tới, chính mình lại tức giận không khống chế nổi rồi. Như là quả bóng tràn ngập khí, bị cái gì đó đ.â.m một cái, "peng" một tiếng, bạo phát.