Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 101: Có Thể Dựa Vào.

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:39
Lượt xem: 100

"Vâng, mong chú Túc đồng ý."

Ánh mắt Hàn Lặc nhìn thẳng Túc Vệ Quốc, cho ông ấy thấy sự nghiêm túc của mình.

Túc Vệ Quốc suy tư một lát, đảo mắt hỏi Túc Miểu vẫn đang ngồi ăn vặt: "Miểu Miểu, con mới 17 tuổi, không cần kết hôn sớm như vậy."

Túc Miểu nghe lời này, đã hiểu ý tứ của cha Túc, ông ấy đối với Hàn Lặc không có ý kiến gì, nhưng dù hài lòng đến đâu, thì đối với chuyện hai người hiện tại muốn kết hôn cũng không hoàn toàn đồng ý.

Kỳ thật Túc Miểu cảm thấy không sao cả.

Kết hôn sớm hay muộn gì đều được.

Cô vừa muốn há miệng nói chuyện, bên miệng lập tức có thêm một khối bánh xốp, cô vô thức há miệng ăn....

Liền bỏ lỡ cơ hội được tỏ thái độ, Hàn Lặc thừa cơ bao biện thay: "Chú, kết hôn sớm là vì để giảm bớt phiền toái, chú cũng biết hiện tại bên ngoài khá nghiêm, cho dù bọn cháu là đối tượng lại không gặp nhau trên đường phố, nhưng trong ngõ Văn Hóa nhiều người như vậy, thấy cháu đến nha Miểu Miểu ra ra vào vào, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt."

Mặt Túc Vệ Quốc tối sầm.

Liền muốn nói, cậu không thể nhịn một chút không đến thăm nhà sao?

Lại không nghĩ, Hàn Lặc lại lợn c.h.ế.t tiệt không sợ nước nóng mà tiếp tục nói: "Chú, chú cũng đã trải qua tuổi trẻ, có lẽ hiểu được sự sốt ruột của cháu. Nếu quả thật đợi đến lúc Túc Miểu hai mươi tuổi rồi mới nghĩ đến chuyện kết hôn, lúc đó bọn cháu sinh được cô con gái mang ra ngoài đi chơi, người ta còn tưởng rằng đó là cháu gái của cháu đây này."

Lời này nói rất được, không nhắc tới con trai mà nói thẳng là con gái.

Trực tiếp đem mẹ chồng nàng dâu Liễu Ngọc Tú cười vang, sau khi cười xong, sự vừa lòng đối với Hàn Lặc lại tăng lên vài phần.

Đầu năm nay hô hào nam nữ bình đẳng, kì thực tư tưởng trọng nam khinh nữ chưa từng biến mất.

Trong đại viện không ít thím cũng tự xưng là mình có tư tưởng tiến bộ, nhưng khi con dâu lần đầu mang thai không sinh được con trai, các bà làm như trời sắp sập vậy.

Xa không nói, chỉ nói đến dì Hoa ở cửa đối diện vẫn đang làm việc trong Liên đoàn phụ nữ, về đến nhà bà ấy còn mắng con dâu là gà không đẻ được trứng.

Trong loại hoàn cảnh này, Hàn Lặc thật sự là ứng viên con rể tốt được người ta chọn lựa.

Túc Miểu trên mặt mỉm cười, lại hung hăng véo trên lưng căng đầy cơ bắp của anh: "Nói hươu nói vượn."

Hàn Lặc "Ôi" một tiếng, liên tục cầu xin tha thứ: "Được được được, anh nói hươu nói vượn, nhưng lời anh nói rất có lý đúng không? Em ngẫm lại xem, hai ta sớm chút kết hôn, lại sớm chút sinh một bé gái, về sau em đưa con gái chúng ta đến trường, mấy người phụ huynh khác còn xem em là chị của con bé cũng nên đấy, rất trẻ trung ah."

Anh lớn hơn Túc Miểu bảy tuổi, khi không có cô gái mà mình yêu mến anh cũng không có ý nghĩ gì, tưởng tượng nam nữ làm những chuyện kia, trong đầu đều là thân thể trắng bóng tản ra mùi tanh tưởi của hai người kia, anh quả thực rất buồn nôn.

Nhưng trong lòng đã có người, cánh cửa sổ mang tên “dục vọng” dường như được mở ra. Anh nhịn không được muốn chạm vào cô, muốn nếm cánh môi đỏ thẫm của cô, muốn hôn lên làn da non mịn, muốn nuốt luôn cô vào bụng.

Nếu phải đợi ba năm, anh cũng không phải là không chịu đựng được, nhưng thân thể bị kích thích, lại bị treo lên như vậy, thời gian dài anh sợ không chịu đựng nổi ah.

Một phen cầu xin tha thứ, lại chọc cho mọi người vui lên.

Mà ngay cả Túc Vệ Quốc là người nghiêm túc cũng thiếu chút không trầm mặt xuống nổi, không khỏi cười mắng: "Trâu già gặm cỏ non cậu cũng không biết xấu hổ nói, Niếp Niếp nhà tôi mới bao nhiêu ah."

Liễu Ngọc Tú so với ông tiếp nhận còn nhanh hơn, không nghĩ là kết hôn sớm thì có cái gì không tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-101-co-the-dua-vao.html.]

Bà tuy trên miệng không nói, kỳ thật trong lòng luôn rất lo lắng cho Túc Miểu.

Một cô gái quá xinh có thể được nhiều người ưa thích nhưng đồng thời cũng dễ dàng trêu chọc vào những phiền toái không tầm thường. Một nữ sinh viên đại học mất tích vào tháng ba. Nửa tháng sau, tình cờ có người nhìn thấy các phần cơ thể của cô ấy ở thùng rác trong công viên, sau khi điều tra tầm hai tháng cảnh sát mới bắt được hung thủ, đúng là bởi vì cầu tình không thành, đã nảy sinh ý định g.i.ế.c người.

Niếp Niếp nhà bà, từ nhỏ đã là một mỹ nhân xinh đẹp, sau khi lớn lên cũng là cô gái xinh đẹp nhất trong đại viện.

Hôm nay lại một mình ở ngõ Văn Hóa, bên kia không giống đại viện có cảnh vệ bảo an, vạn nhất bị tên lưu manh nào nhìn trúng, đối phương thấy con bé thế đơn lực bạc không ngừng quấy rối..., Liễu Ngọc Tú thật sự sợ hãi con bé sẽ gặp chuyện không may.

Đừng nhìn trong nhà cách ngõ Văn Hóa có 3, 4 km, nhưng có đôi khi cũng chỉ thiếu một chút thời gian như vậy.

Liễu Ngọc Tú đối với Hàn Lặc thật sự rất hài lòng, nhất là sau khi xảy ra chuyện của Tưởng Lục, Hàn Lặc thật sự rất có thể dựa vào.

Tất cả mọi người luôn khen ngợi Tưởng Lục là một chàng trai khiêm tốn nhã nhặn, lễ phép, nhưng nói đến làm con rể, bà càng ưa thích loại người có tình tình như Hàn Lặc đối ngoại cường ngạnh, đối nội yêu thương bao che khuyết điểm.

Ít nhất, con gái gả cho một người như vậy, không cần lo lắng con bé ở bên ngoài sẽ chịu thiệt.

Mà An An...

Thật tiếc!

Không thể nghĩ, mỗi khi tưởng tượng đến liền không nhịn được thở dài.

Liễu Ngọc Tú tạm thời không thèm nghĩ về hôn sự của Túc An cùng Tưởng Lục nữa, lập tức đoạt lấy lời Túc Vệ Quốc mà nói đầu, hỏi hai người về kế hoạch kết hôn, lúc nghe được Hàn Lặc định tự mình xử lý, bà vội vàng ngăn cản: "Như vậy sao được? Kết hôn là chuyện lớn như vậy, vẫn phải do trưởng bối ra mặt."

Nói xong, bà dừng lại vài giây, hỏi: "Các con cảm thấy lễ quốc khánh như thế nào?"

Hàn Lặc tất nhiên là mừng rỡ vạn phần, anh vốn nghĩ là sang đầu năm sau mới lĩnh chứng nhận kết hôn, không nghĩ tới mẹ vợ đột nhiên cho anh một niềm vui lớn như vậy.

Anh cũng lười cân nhắc tại sao Liễu Ngọc Tú lại đem thời gian định ra gần như vậy, nhanh chóng khen ngợi nói: "Rất tốt, chọn lễ quốc khánh rất có ý nghĩa."

Túc Miểu ngay lập tức ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy miếng bánh ngọt mật ong này không thơm nữa rồi.

Không phải nói là cầu hôn trước, đợi sang năm lại kết hôn sao? Sao mẹ lại đột nhiên…? ? Hàn Lặc cũng lâm trận đào ngũ, lại thuận thế mà đồng ý.

Nếu là người khác lúc này đã sớm nổi trận lôi đình rồi.

Nhưng Túc Miểu chỉ lặng lẽ trừng mắt với Hàn Lặc, cũng không ở trước mặt cha mẹ làm cho anh sượng mặt, làm nũng nói: "Mẹ, quá nhanh đi..."

Túc Vệ Quốc cũng hiểu được lễ quốc khánh có chút vội.

Nghe xong lời con gái nói..., ông liền vội vàng gật đầu: "Gấp cái gì?"

Hôm nay là ngày 28 tháng 8, chỉ còn một tháng nữa là đến Quốc khánh, chuyện Túc An cùng Tưởng Lục bên kia cũng không thể kéo dài.

"Quốc Khánh chỉ sợ không kịp, An An cùng Tưởng Lục không phải định ngày hai mươi bốn tháng chín sao? Chúng ta nào có tinh lực trong một tháng ngắn ngủn xử lý hai hôn sự, tôi thấy, không bằng định ngày vào cuối năm..."

Thời gian gấp gáp, nhưng là không thể bỏ qua.

Bọn họ với tư cách cha mẹ nuôi không tiễn Miểu Miểu đi lấy chồng, chẳng lẽ do vợ chồng Xa Mãn Đồng tiễn sao?

Trong mắt người ngoài, như vậy có lẽ đều là tình cha con, tình mẹ con, người khác nhìn thấy chuyện vui, ngoài miệng còn có thể khen ngợi tượng trưng Miểu Miểu vài câu. Nhưng lại gửi đến một thông điệp cho Xa Mãn Đồng, lại để cho ông ta nghĩ rằng có thể dựa vào Miểu Miểu lần nữa.

Cái này không được.

Loading...