Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 100: Đã Hiểu Rồi.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:37
Lượt xem: 82
Hai người đứng ở cửa ra vào nói chuyện, chợt nghe tiếng bước chân từ phòng khác truyền đến càng ngày càng gần, Túc Miểu cho Hàn Lặc một cái nháy mắt, hai người lập tức giống như cùng nghe được chỉ lệnh đứng nghiêm thẳng tắp, tay vừa đụng phải tay cầm cửa, cửa từ bên trong đã bị kéo ra rồi.
Chính là Ngô Hồng Ngọc.
Trên mặt Ngô Hồng Ngọc một chút ngạc nhiên đều không có, hai người này ở cạnh cửa lầm bà lầm bầm, nói nhỏ, cô ở trong phòng bếp nhìn thấy liền gấp đến độ chính mình nhanh chóng chạy ra mở cửa rồi.
"Mau vào, tôi nói hai người cũng quá lề mề rồi, tôi đã cắt hết một quả mướp đắng hai ngươi còn chưa gõ cửa."
Túc Miểu có chút xấu hổ, ngón tay giật giật vạt áo, thấp giọng nói: "... Chị dâu, cha mẹ và anh cả đều ở nhà đúng không? Em đưa Hàn Lặc trở về gặp mọi người."
Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Lặc chậm rãi giãn ra, khóe miệng hơi cong lên, không nói chuyện, chỉ là chăm chú nhìn Túc Miểu.
Ngô Hồng Ngọc là người từng trải, sao có thể không hiểu quan hệ hiện tại của hai người này.
Cô đã sớm cảm thấy hai người này có thể thành, không nghĩ tới quả nhiên trở thành.
Hàn Lặc đã đi xem mắt nhiều như vậy rồi, có cô gái nào không phải khóc mà về nhà.
Như vậy cũng rất tốt, nói ra thật có lỗi nhưng cho dù trên đường đụng phải người một cô gái, hắn cũng không thèm nhìn lên, một bộ dạng cô là ai, lão tử không biết cô.
Muốn bao nhiêu đáng giận có bấy nhiêu.
Cũng chỉ đối với Niếp Niếp tính tình mới tốt, lần đầu tiên gặp mặt đã giúp chuyển đông chuyển tây, sợ Niếp Niếp bị An An bắt nạt, còn có thể mày dạn mặt dày ở lại nhà không đi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, người khác nói hắn vì cô gái nào đó làm được một bước này cô thật không dám tín.
Ngô Hồng Ngọc cười đến không ngậm miệng được: "Vào nhà ngồi, bọn họ đều ở đây."
Nói xong, cô lại hạ giọng: "An An cũng ở dưới lầu, hai ngày này đắc ý lắm, trong chốc lát nếu như nói lời không dễ nghe, em đừng để ý tới con bé."
Túc Miểu ánh mắt chớp lên: "Dạ."
Ngô Hồng Ngọc nhắc nhở xong, liền gọi Liễu Ngọc Tú cùng Túc Vệ Quốc: "Cha, mẹ, Niếp Niếp trở về rồi, còn dẫn theo khách nhân đến đây này."
Cô lại gọi con gái lớn: "Bình Bình, bảo cha con đem bánh ngọt mật ong trong tủ chén bưng ra, lại ngâm một bình trà."
Hàn Lặc vội nói không cần, cùng Túc Miểu song song vào phòng.
Giờ này Túc gia đang chuẩn bị ăn cơm tối, lúc này hai người đến, đồ ăn trong nhà vốn đã chuẩn bị lại không đủ, Ngô Hồng Ngọc nhanh chóng đuổi Túc Trì đi ra ngoài mua món kho.
Túc Trì còn nghĩ đến thể hiện sự uy phong của anh rể đấy, không nghĩ tới vợ cũng đuổi hắn.
Trước lúc đi ra ngoài liền lườm Hàn Lặc, xấu xa nói: "Lát nữa chúng ta uống mấy chén ah."
Hàn Lặc: "... Được."
Túc Miểu: "Cha, mẹ."
Hàn Lặc đi theo cô ngồi xuống, cùng vợ chồng Túc Vệ Quốc chào hỏi: " Chú Túc, dì Liễu."
Túc Vệ Quốc thấy tình cảnh này, đã hiểu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-100-da-hieu-roi.html.]
Cũng không cảm thấy bất ngờ, lần trước Hàn Lặc cùng Túc Miểu trở về, ông đã nhìn ra manh mối. Vốn định tìm Túc Miểu nói chuyện, ai nghĩ đến Túc An bên này giày vò bốn phía, ông và vợ chân trước mới cùng Dương Hành nói chuyện giải trừ hôn ước, chân sau Túc An đã theo Dương Hành chạy đi Thanh Xuyên.
Đợi nó lần nữa trở về, Tưởng Lục cũng trở về rồi, còn chính thức đến nhà cầu hôn nói muốn kết hôn với Túc An.
Túc Vệ Quốc đoán được bên trong có chuyện gì đó, ngay từ đầu Túc An còn không muốn nói, sau đó thấy ông kiên quyết không đồng ý cho hai người kết hôn, mới thành thật khai báo toàn bộ câu chuyện, đúng là Tưởng Lục thất tình uống say đã xem cô ta trở thành người khác, hai người đã xảy ra chuyện không nên phát sinh.
Vì vậy Túc Vệ Quốc vội vàng xử lý chuyện của Túc An, đã quên Túc Miểu cùng Hàn Lặc.
Túc Vệ Quốc trầm mặt, hồi lâu cũng không lên tiếng, vừa miệng liền hỏi: "Cậu đến nhà tôi, cha mẹ cậu biết không? Tình huống của Niếp Niếp cậu cũng biết đấy, nhưng ba mẹ cậu biết không, đồng ý không?"
Vấn đề rất bén nhọn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một miếng: "Chú, ý của chú, cháu hiểu, lo lắng Túc Miểu vào cửa Hàn gia bị khinh bỉ. Cháu từ khi còn bé đã lớn lên ở Đàm gia, thời gian sống ở Đàm gia còn nhiều hơn ở Hàn gia, thế cho nên tình cảm với cha mẹ có hơi đạm bạc chút ít. Lúc thiếu niên lại rời nhà xuống nông thôn, mãi cho đến năm trước mới trở về, quan hệ vốn không thân mật đã càng lúc càng bất hòa rồi. Cháu nói những diều này là muốn nói cho chú cùng dì Liễu, người trong nhà sẽ không quản cháu lấy ai, bọn hắn cũng không xen vào. Cháu hôm nay cùng Túc Miểu tới đây đã nghĩ kỹ, sau khi kết hôn chúng cháu vẫn ở ngõ Văn Hóa, cháu đã mua lại căn nhà số 10 rồi, sau này mở cửa trên tường hay đập một phần tường xuống là đủ cho chúng cháu ở rồi. "
"Cháu trước kia đã cùng dì Liễu nói qua, Túc Miểu theo cháu, cháu sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn gấp trăm lần nghìn lần."
Túc An nghe thế, khóe miệng nhếch lên, khinh thường cười cười.
Hoá ra Hàn gia không coi trọng Hàn Lặc ah, khó trách trong sách căn bản không có chi tiết nào liên quan đến Hàn Lặc. Cũng đúng, thiếu gia ăn chơi nha, Hàn gia đã có Hàn Thành Thanh ở trong quân lăn lộn như cá gặp nước, sao còn quan tâm kẻ vô tích sự Hàn Lặc đây này?
Một người thậm chí đến gia đình cũng không thích thì có thể nói chuyện đáng tin đến mức nào?
Lúc này nói được dễ dàng, lúc thất hứa lại càng dễ.
Túc Miểu cũng chỉ xứng với người như vậy ở cùng một chỗ.
Túc An phảng phất thấy được hai mươi năm sau Túc Miểu nhìn cô ta phong quang vô hạn, sẽ cô đơn vạn phần ah, bất tri bất giác cười ra tiếng, nhận ra ánh mắt của mọi người đang rơi vào trên người cô ta, cô ta nhanh chóng thu liễm nụ cười: "... Con rất hâm mộ Miểu Miểu, đã tìm được một người đàn ông tốt như vậy."
Túc Miểu mặc kệ cô ta chỉ tập trung ăn.
Hàn Lặc da mặt dày, cười cười: "Không, là tôi càng may mắn hơn, gặp được Miểu Miểu."
Liễu Ngọc Tú nghe vậy, trong lòng liền vui vẻ, nhưng liên quan đến nửa đời sau của con gái nên bà không dám sơ sẩy.
Nghi hoặc nói: "Nhưng là, mẹ cậu năm trước còn đặc biệt gấp gáp mà thay cậu thu xếp, cái này sao có thể là không một chút quan tâm."
Đáy mắt Hàn Lặc chợt lóe lên sự mỉa mai, trên mặt không chút dấu diếm: "Bà ấy là một người mẹ kế tốt, thay cháu nhìn đối tượng bất quá là lo lắng ông ngoại của cháu mắng bà ấy hồ đồ, ông ấy nói bà chỉ lo cho anh cả."
Bà ấy xác thực là người mẹ kế tốt, không chỉ quan tâm anh cả ăn, mặc, ở, đi lại, còn cố ý chọn cho anh ta một người hiền lành, ôn nhu, một người vợ coi chồng như trời, mà ngay cả khi biết được chị dâu không thể mang thai, bà ấy còn còn sốt ruột hơn cả mẹ ruột.
Ai mà không khen bà ấy là một người mẹ kế tốt?
Lời này vừa ra, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng mọi người hít thở.
Mọi nhà đều có bản khó niệm kinh.
Tiểu tử này cũng không dễ dàng, mặc dù Hàn Đại Nghiệp là lão lãnh đạo của ông, Túc Vệ Quốc cũng phải nói một tiếng lão lãnh đạo bất công quá mức.
Nào có vì tiền đồ của con cả mà dốc sức liều mạng chèn ép con út như vậy.
Xử sự như vậy cảm tình cha con sao có thể tốt?
Nghĩ đến đây, sự bất mãn của Túc Vệ Quốc đã tiêu tán không ít, ngữ khí không còn bén nhọn như trước nữa: "Cậu hôm nay đến thăm là tới cầu hôn hay sao?”