Trọng Sinh Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Trong Niên Đại Văn - Chương 374

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:08:30
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôi Diệu Diệu là người địa phương, dẫn bọn họ đến một nhà hàng.

Cô ta chọn nhà hàng tốt nhất ở Kinh Thị, khi đứng trước cửa, Mai Thư hơi ngập ngừng.

Đường Hồng Cẩm dịu dàng nói: “Không sao đâu, vào đây đi.”

Sau khi ngồi xuống, Đường Hồng Cẩm nói với Thôi Diệu Diệu: “Cô quen chỗ này hơn tôi, cô giới thiệu vài món đi.”

Thôi Diệu Diệu lập tức gọi những món đắt nhất, đặc biệt khi thấy ánh mắt lo lắng của Mai Thư dành cho Đường Hồng Cẩm, cô ta càng thêm hăng hái, còn giả bộ ngại ngùng hỏi: “Có phải gọi nhiều quá không?”

Chu Nan Muội vội ngăn lại: “Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta chỉ có năm người, ăn không hết đâu.”

Các món ăn lần lượt được mang lên, phải công nhận rằng thức ăn ở nhà hàng này rất hợp khẩu vị của Ninh Kiều.

Cô từ tốn ăn, còn Chu Nan Muội hỏi về quá trình Mai Thư quen Đường Hồng Cẩm.

Sau khi Thôi Diệu Diệu biết Đường Hồng Cẩm không phải bạn trai của Mai Thư, liền mất hứng thú với anh ta, sau đó nghe nói anh ta chỉ là công nhân tạm thời, cô ta càng khinh thường.

Cô ta đến đây chủ yếu vì Ninh Kiều.

Lúc này, Thôi Diệu Diệu nói: “Ninh Kiều, cô và đồng chí Đường là hàng xóm cũ, sao trông không thân thiết lắm?”

Cô ta vừa mở miệng, chưa kịp để Ninh Kiều trả lời, đã cười nham nhở nói tiếp: “Có phải lo đồng chí Đường nói ra quân hàm của chồng cô không?”

“Lo gì chứ?” Ninh Kiều ngẩng lên hỏi lại.

Thôi Diệu Diệu cười khẩy, nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu.

Cô ta muốn thấy Ninh Kiều bối rối và lúng túng, nhưng không có.

“Mỗi đồng chí quân nhân đều đáng kính trọng, thật ra không nên phân biệt quân hàm lớn nhỏ.”

“Dù chồng cô chỉ là doanh trưởng, nhưng ở độ tuổi này mà làm doanh trưởng cũng đã tốt rồi, thật sự không cần phải vì khoe khoang mà nói dối.”

“Cô nói chồng cô là phó đoàn trưởng, chuyện này nếu đến tai lãnh đạo đơn vị của chồng cô, có thể sẽ bị phê bình.”

Thôi Diệu Diệu vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Ninh Kiều.

Nhưng biểu cảm của Ninh Kiều không thay đổi, ngược lại cô ta bất ngờ nghe Đường Hồng Cẩm giải thích.

“Chồng của đồng chí Ninh Kiều là doanh trưởng, nhưng đó là chuyện năm năm trước. Giờ cậu ấy đã thăng lên phó đoàn trưởng quân khu Thanh An.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-374.html.]

Thôi Diệu Diệu sững sờ.

“Nhưng có một điều, cô nói đúng.” Ninh Kiều bình thản nói, “Mỗi đồng chí quân nhân đều đáng kính trọng, việc phân biệt và chế giễu quân hàm là không nên.”

Một lúc lâu cô ta không tìm lại được giọng nói của mình, khi nhìn thấy biểu cảm của Mai Thư, dường như đang chế giễu cô ta. Còn Chu Nan Muội thì nhếch môi, cảm thấy xấu hổ thay cô ta.

“Đúng là kẻ tiểu nhân.” Mai Thư liếc nhìn Thôi Diệu Diệu, nói, “Cô ăn nhiều một chút, ít nói lại đi.”

——————————————

Ở trong nhà hàng Thôi Diệu Diệu không ăn được bao nhiêu, tức đến no cả bụng.

Ra khỏi nhà hàng, cô ta không muốn về ký túc xá cùng các bạn cùng phòng, dù sao buổi chiều cũng không có tiết, nên cô ta về nhà.

Về đến nhà, cô ta ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt đen như than.

Cha Thôi đi công tác, ở nhà chỉ có bà nội và mẹ của Thôi Diệu Diệu.

Bà nội bước tới hỏi: “Ai làm Diệu Diệu chúng ta tức giận vậy?”

“Chẳng phải mấy đứa bạn cùng phòng sao? Lúc nào cũng là chúng nó.” Thôi Diệu Diệu tức giận nói.

Bà nội hiền từ xoa đầu cháu gái: “Toàn là mấy đứa nhà quê, mình không thể chịu thiệt. Nếu không vui, thì báo cáo lên trường, xin về nhà ở, dù sao nhà mình ở Kinh Thị cũng có nhà.”

Thôi Diệu Diệu nghe bà nội nói vậy, cảm giác ưu việt trong lòng trở lại.

Nhà bọn họ là dân địa phương, có nhà ở Kinh Thị, điều này những bạn cùng phòng tự cao của cô ta có thể so được sao?

“Cháu không thèm dọn đi.” Thôi Diệu Diệu nói, “Ba người bọn họ hợp sức đuổi cháu đi? Mơ đi!”

“Không dọn thì không dọn, mọi việc nghe theo cháu. Trưa nay mẹ cháu nấu nước lê, để cháu giải nhiệt.” Bà nội đứng lên, chống gậy đi vào bếp.

Trong bếp, mẹ Thôi Diệu Diệu đang bận rộn.

Bà nội đối mặt với mẹ Thôi, không còn vẻ hiền từ nữa, giọng nói lạnh lùng: “Nấu ăn bao năm rồi mà vẫn vụng về, đợi ăn cơm trưa của cô phải đợi tới khi mặt trời lặn.”

Mẹ Thôi vội mở nắp nồi, múc canh ra: “Mẹ, sắp xong rồi, mẹ đừng gấp.”

“Nước lê đâu?” Bà nội nhíu mày, nhìn thấy nắp nồi bên cạnh còn đậy, không vui nói: “Diệu Diệu thích uống lạnh, lát nữa cô để nó vào tủ lạnh, chiều tối con bé còn phải đến trường.”

“Mẹ, dạ dày của Diệu Diệu không tốt, uống đồ lạnh lại bị đau bụng.”

Bà nội liếc nhìn bà ta: “Cô cũng còn biết quan tâm cơ đấy.”

Loading...