Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơn mưa càng lúc càng lớn.
Đến gần sườn núi nơi bách tính gặp tai ương đang trú ngụ, một lượng lớn bùn đất đổ ào xuống. Hồ Ba Xương là hồ chứa nước lớn nhất kinh thành, bộ nước tưới tiêu ruộng đồng đều dẫn từ đây tới. nước mưa ngày càng hung mãnh, nước trong hồ dâng cao, khiến hồ chứa nguy cơ vỡ bờ. Tuyên Ly dẫn đầu thủ hạ trấn áp lũ lụt, tạm thời khống chế tình thế nước dâng.
Trong phủ Trạng Nguyên, vị quan trạng nguyên trẻ tuổi song cửa, màn mưa mà cau mày trầm tư.
Liễu phu nhân mang canh gừng nấu đường đỏ tới, đặt chén bàn. Thấy Liễu Mẫn như , bà thở dài buông lời: “Đây là tạo hóa gì, bỗng dưng hại đến bao .” Bọn họ vốn xuất từ thường dân, nên càng đồng cảm với nỗi khổ dân chúng chịu. Nếu hôm nay Liễu Mẫn quan trong triều, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ giống như những dân thường mà trôi dạt khắp nơi, chịu đói khổ lạnh lẽo.
Liễu Mẫn vỗ nhẹ vai Liễu phu nhân trấn an rằng: “Nương cần lo lắng, tất cả sẽ qua thôi.”
“Nếu Triệu tướng quân tay bố thí lương thực cứu tế nạn dân, e rằng còn sẽ bao nhiêu bách tính c.h.ế.t đói.” Liễu phu nhân cảm thán . “Triệu tướng quân là một vị quan , con ở trong triều, nên cần cận với nhiều hơn.”
Liễu Mẫn khẽ vuốt cằm. Cơn mưa như trút nước ngơi nghỉ, tiền tài của Triệu Quang một ngày nào đó cũng sẽ cạn kiệt. Việc phát chẩn chỉ là giải quyết cái gấp mắt, tuyệt nhiên kế sách lâu dài. Hắn nhớ tới mấy ngày đây Bát hoàng tử nhiệt tình dò hỏi cái của về nạn lụt, vị hoàng tử vẻ sức vì việc áp chế lũ lụt. kẻ thực sự đặt bách tính trong tâm, còn tâm tư mưu tính những chuyện khác?
Liễu Mẫn thở dài, triều đình như vũng nước sâu, chỉ khi tự lâm mới thấu rõ, dù chỉ một tấc đất cũng là cuộc chiến sinh tử chật vật.
Liên tiếp mười mấy ngày phát cháo miễn phí bao giờ đứt đoạn, kinh đô dần hồi phục sự định. Nếu tin tức gì mới lạ, chính là quân phòng thủ kinh thành bắt một đám giả mạo lưu dân tại thôn Sùng Tân. Ngày đó, quân phòng thủ đủ nhân lực, vị đại nhân Thủ thành mượn Kinh Triệu Doãn một nhóm , tới thôn Sùng Tân ác chiến một hồi, cuối cùng khó khăn lắm mới chế phục đám cướp và nhốt đại lao. Tuy nhiên, đám cướp chỉ trong một đêm, vì sợ tội mà đồng loạt tự vẫn trong ngục.
Dân chúng kinh thành vỗ tay khen , đồng thời trong lòng cũng đầy lo lắng, kinh đô hề yên bình, ngày cuộc sống càng thêm khó khăn. Quân phòng thủ kinh thành cũng vì chuyện mà một phen nở mày nở mặt.
Bên trong Nguyễn Cư, Tưởng Nguyễn đang tựa bên giường thêu thùa. Kiếp , vì sự ép buộc của nhà họ Trương, nàng quản ngày đêm thêu thùa, khiến bàn tay sớm chai sạn. Sống một đời, nàng hận cái c.h.ế.t tay chân trọn vẹn cùng với vết thương chồng chất của kiếp , nên kiếp lưu bất cứ dấu vết tì vết nào cơ thể. Vì , từ khi Tưởng phủ, công việc thêu thùa nàng bỏ qua một bên. Những ngày vết chai tay cuối cùng cũng biến mất, bàn tay trở nên trắng nõn, tới chính là đôi tay tiểu thư khuê các, nàng mới cầm kim chỉ lên nữa.
Lộ Châu từ bên ngoài , đ.á.n.h giá bốn bề vắng lặng, đến gần Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng : “Tiểu thư, của Phủ Tướng quân đến, diện kiến việc phát chẩn một .”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Là Phủ Tướng quân ?”
“Có ấn tín, giống giả mạo.” Lộ Châu . “Tiểu thư, đáp lời họ thế nào?”
Tưởng Nguyễn buông khăn thêu, nâng chén sứ xanh lên, ngón tay ngọc nhẹ nhàng lướt vành chén, : “Ngươi hãy , sáng mai, sẽ đích tới phủ bái phỏng.”
“Tiểu thư?” Lộ Châu sững sờ.
Tưởng Nguyễn : “Cứ .”
Triệu gia đưa yêu cầu như thế, tức là hạ quyết tâm nhất định gặp mặt nàng một . Cũng , thời gian Tưởng Tín Chi trở về càng ngày càng gần, bằng sức một nàng thật sự khó khăn. Canh bạc bày ánh sáng, chỉ xem Triệu gia bằng lòng nhận lấy ân tình .
Khi nhận hồi âm, Triệu Quang trầm ngâm, thần sắc nghiêm nghị. Mấy ngày Triệu Nghị ở thôn Sùng Tân diệt một đám lưu dân, theo những gì Triệu Nghị từng , những đều là thị vệ võ công, tuyệt đối là lưu dân bình thường. Mà trong vòng một đêm bộ sợ tội tự sát, chỉ cần nghĩ cũng chuyện đơn giản. Rốt cuộc là thủ đoạn của kẻ nào, Triệu Quang trong lòng đoán đôi chút. Nghe cửa phủ Bát hoàng tử mấy ngày gần đây đóng chặt, tin nhiều thị vệ xử tử.
Theo như lời của vị tiểu thư mà Triệu Nghị đụng , cha con Triệu Quang đều cho rằng lưng nàng chính là cùng một với phát cháo miễn phí. Theo như cách hành sự của Tuyên Ly, nọ lẽ là đối địch với Tuyên Ly. Đối với Triệu gia mà , giúp Triệu gia nhiều . Chỉ là đến nay thứ thể chắc, phận đối phương vẫn rõ ràng, e rằng đó là mưu kế của Tuyên Ly thì ? Bọn phái đến nơi phát cháo đưa yêu cầu gặp mặt để dò xét, đối phương rõ ngày mai tới cửa bái phỏng. Cách hành xử như , quả khiến khó lòng thấu chân tướng.
Triệu Nguyên Giáp : “Cha, nọ dám đến, nhất định chuẩn đầy đủ, là chúng cũng nên chuẩn một phen đề phòng?”
“Không cần.” Đôi mắt tinh của Triệu Nguyên Bình hiện lên vẻ trầm tư. “Đệ nghĩ, đối phương là biểu thị thiện ý, chí ít sẽ gây xung đột tại Phủ Tướng quân chúng .”
“Mặc kệ gây xung đột ,” Triệu Nguyên Phong khinh thường. “Người Phủ Tướng quân cần gì sợ hãi, là thần là quỷ, cứ đ.á.n.h một trận , chẳng sẽ rõ chân tướng ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-97.html.]
“Câm miệng!” Triệu Quang lời lỗ mãng của Triệu Nguyên Phong chọc cho giận tím mặt, râu dựng ngược. “Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn! Không thể dùng đầu óc suy xét ư? Lão nhị sai, nhưng để đề phòng kẻ nọ ý đồ đùa giỡn, tiên hãy thu xếp thỏa cho mẫu , phu nhân cùng với mấy Ngọc Long .”
“Nhị ca!” Triệu Nguyên Phong lay nhẹ Triệu Nguyên Bình, thông minh nhất trong họ. “Huynh đoán xem kẻ đó rốt cuộc là ai?”
“Không .” Triệu Nguyên Bình lắc đầu. “Chúng tra soát tất cả đồng liêu của cha, tuyệt đối là bọn họ. Dẫu , sáng mai khắc sẽ rõ kẻ đó là ai.”
Cả đêm đó, Triệu gia đều ngủ yên. Vừa rạng sáng ngày hôm , Tưởng Nguyễn xe ngựa rời phủ.
Lâm Tự Hương vẫn thường xuyên gửi bái mời, Hạ Nghiên giữ vững dáng vẻ ôn hòa của từ mẫu, nên cũng chẳng cớ gì ngăn cản nàng. Hơn nữa, mấy ngày nay bà bận rộn chuyện của Tưởng Tố Tố, thái độ của Tưởng Quyền chút dịu , e rằng Tưởng Tố Tố sẽ cần đến miếu tĩnh tâm nữa. Song, hơn nửa tháng nay Tưởng Tố Tố đều thể ngon giấc, trắng là nửa đêm quỷ gõ cửa quấy nhiễu, mời Hứa đại phu chẩn bệnh cũng chẳng khá hơn, khiến Hạ Nghiên cực kỳ lo lắng.
Từ khi phủ tướng quân Hoàng thượng khen ngợi vì chuyện phát cháo miễn phí, đồng liêu quan trường gió chiều nào theo chiều , trong lúc nhất thời khách đến phủ đông như trẩy hội. Hôm nay, phủ cố ý trả tất cả bái về, chỉ chờ đón vị khách .
Một chiếc xe ngựa màu xanh khói lộc cộc lộc cộc tiến tới, dừng cửa phủ tướng quân.
Từ bên trong nhảy xuống một nha cao gầy, với thủ vệ canh cửa mấy câu, gã sai vặt vội vàng rời . Triệu Nghị sải bước từ bên trong, theo là mấy thị vệ vóc dáng cường tráng. Hắn sững sờ khi thấy nha , đó dồn ánh mắt chiếc xe ngựa đang dừng cửa phủ.
Nha tới cạnh xe ngựa, nhón chân lên với bên trong vài câu, rèm xe nhấc lên, từ bên trong bước một ăn vận y như nha .
Triệu Nghị nhíu mày, vị khách mà đến hai nha theo , giống như các tiểu thư khuê các thông thường phố ?
Ngay đó, nha cao gầy đỡ trong xe ngựa , là một lão phu nhân, mắt che bởi vải đen. Nhìn thì chính là dáng vẻ của mù, nha cao gầy dìu sang một bên.
Triệu Nghị trợn trừng mắt, nội tâm khó nén sự kinh hãi. Chẳng lẽ khách nhân là vị lão phu nhân mù ? Chuyện quả khiến kinh ngạc. Hắn cẩn thận dò xét bà lão, quả thực phát hiện điểm nào đặc biệt, càng thêm nghi ngờ.
“Công tử?” Một giọng dịu dàng từ phía truyền đến. Lúc Triệu Nghị mới phát hiện, trong lúc chăm chú quan sát lão phu nhân, chẳng từ lúc nào xe ngựa bước xuống thêm một nữa, mang mũ rộng vành che khuất dung nhan. Tuy nhiên, giọng là của nữ tử, chút quen tai.
Không ngờ rằng đến phủ tướng quân là nữ giới, Triệu Nghị ngẩn , bèn đáp: “Mời cô nương theo phủ.”
Bốn theo Triệu Nghị tiến phủ. Hắn vẫn tò mò và nghi hoặc, nếu là nữ nhân, mang theo hai nha cũng thôi , vì còn mang theo một lão phu nhân thấy? Chuyện là thế nào đây?
Trong lúc đang suy nghĩ, nọ đột nhiên đưa tay tháo mũ, lộ một gương mặt quen thuộc.
Triệu Nghị kinh ngạc thốt lên: “Là ngươi!”
“Là .” Tưởng Nguyễn mỉm : “Triệu đại nhân, lâu gặp.”
Trong phút chốc Triệu Nghị hiếm khi đỏ mặt, dung nhan xinh của thiếu nữ đối diện thì chút lắp bắp, cảm thấy hổ thẹn. Người dù gì cũng chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi, mà sắp hai mươi, thể chằm chằm một tiểu cô nương đến mức mặt đỏ tía tai như . Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật hỏi. “Người phát cháo miễn phí là ngươi?”
“Không .” Tưởng Nguyễn đáp, thấy Triệu Nghị khẽ thở phào, nàng thêm: “Là thuê .”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi. . .” Triệu Nghị lúng túng . “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Triệu đại nhân, dù cũng cứu ngươi một mạng.” Tưởng Nguyễn . “Ta sẽ hại ngươi .”