Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện Triệu tướng quân tay phát cháo cứu tế, trong cùng ngày lan truyền khắp kinh thành tựa như cơn lốc. Nhất thời, đầu đường xó chợ cũng bàn tán xôn xao, và tin tức tất nhiên cũng truyền đến Phủ Bát hoàng tử.

Rắc. Tuyên Ly bóp nát chiếc ly sứ trong tay, gương mặt vẫn mang theo nụ ôn hòa thường trực, song kỹ, khóe môi giật giật co rút. Hiển nhiên, sự phẫn nộ trong lòng vượt quá sức kìm nén.

"Hay lắm, Triệu Quang!" Hắn lạnh lùng thốt lên.

Quan phụ tá thưa: "Điện hạ, vì lẽ gì mà chuyện lộ ? Chẳng lẽ trong phủ nội gián?"

Tuyên Ly lạnh: "Ngoài nội gián thì còn thể vì cớ gì nữa. Triệu Quang tay , quả thực khiến mở rộng tầm mắt!" Ban đầu nhân cơ hội ép Triệu Quang xuất hết ngân quỹ gia tộc để cứu trợ thiên tai. Nếu thêm của phụ họa, trong tình cảnh quốc khố thiếu hụt, Hoàng đế nóng lòng, chắc chắn sẽ đồng ý. Tài lực Triệu gia suy yếu, về tất sẽ dễ bề đối phó hơn nhiều. Mà biện pháp của , thể khiến Hoàng đế vui lòng, triều đình cùng bách tính cũng sẽ tung hô vui mừng.

nay Triệu Quang tự chủ động phát cháo cứu tế. Dù tài lực Triệu gia vẫn suy yếu theo như kế hoạch của , nhưng ý nghĩa của việc chệch hướng! Triệu Quang thức thời tay, chẳng những sẽ nhận lời khen ngợi của Hoàng đế, mà còn thu về uy vọng to lớn hơn trong lòng bách tính. Bề ngoài thế lực suy giảm, nhưng thực chất chẳng hề yếu , trái còn tăng thêm ít. Hơn nữa, chuyện hề cho cơ hội nhúng tay , chẳng khác nào phí hoài công sức, thật đáng tiếc vì đ.á.n.h mất một cơ hội như !

“Cớ gì Triệu Quang tự động nghĩ đến chuyện cứu trợ như ?” Phụ tá thắc mắc. "Bản tính lão già đó xưa nay vốn nổi tiếng ngoan cố, tích góp gia sản mấy đời của Triệu gia thể dễ dàng đổ sông đổ bể như thế? Để quên tất cả tài sản tích lũy của mấy đời, quả thực cần dũng khí phi thường."

"Lão thế mà quả quyết." Tuyên Ly . "Ta càng thể để lão già tiếp tục tồn tại." Ngay cả biện pháp lấy lui tiến cũng thể nghĩ , Triệu gia là triều thần trải qua nhiều đời, quả thực dễ lay chuyển. Hắn từng nghĩ tới chuyện kẻ khác treo cờ hiệu của Triệu Quang để phát cháo, bởi lẽ hiện giờ lương thực còn đắt giá hơn cả ngân lượng, sẽ kẻ ngu xuẩn nào bỏ tiền khổng lồ như thế để lợi cho khác.

“Điện hạ, nội gián trong phủ…” Phụ tá chần chừ hỏi.

“Kẻ thể dễ dàng qua mặt để mật báo cho Triệu gia, tất nhiên hạng dễ dàng bại lộ. Giết sạch bọn chúng , bằng mới." Hắn lạnh giọng phán.

“Điện hạ.” Trợ tá kinh hãi. “Đó đều là những tinh tuyển kỹ lưỡng.” Bồi dưỡng nhân tài cần tốn nhiều thời gian và tiền của, cứ mà g.i.ế.c hết, thật là uổng phí.

Tuyên Ly hề động đậy, mặt là nụ lạnh lẽo đầy tàn khốc. “Thà g.i.ế.c lầm một nghìn, cũng thể bỏ sót một tên. Giết.”

Việc Đại tướng quân phụ quốc Triệu Quang tự móc tiền túi, dốc hết gia tài để cứu tế nạn dân, lấy tốc độ cực nhanh truyền tới triều đình, Hoàng đế đương nhiên vô cùng thánh duyệt. Hành động của Triệu Quang khiến Hoàng đế cớ yêu cầu những quan viên khác, vì quan viên từ xuống đều chi một khoản nhất định để bổ khuyết quốc khố đang trống rỗng. Triệu Quang tán thưởng một phen, ở dân gian cũng thêm một mỹ danh, chung cũng chẳng hề thiệt thòi gì.

Người phát cháo miễn phí đúng như lời hứa, sáng sớm mỗi ngày đều ở trong thành phát cháo cho dân chúng. Có nguồn thức ăn định, lượng lưu dân cướp bóc trong kinh thành cũng giảm đáng kể, kinh thành trở nên thái bình hơn nhiều. Triệu Quang lên tiếng phủ nhận chuyện phát cháo, cũng từng đích tới địa điểm phát cháo, vẫn bình đạm trải qua ngày tháng. Hôm đó, Triệu Nghị dẫn binh thị sát kinh thành, nhờ mấy ngày qua lưu dân yên mà công việc của cũng giảm bớt phần nào. Thế nhưng hôm nay xảy chuyện, một binh lính cưỡi ngựa phi như bay tới, vẻ mặt vội vã lo lắng, bẩm báo: “Đại nhân, thôn Sùng Tân ở thành Đông hai lưu dân đang ẩu đả với dân chúng, chúng cướp đoạt lương thực.”

Triệu Nghị nhíu mày. Thân là trưởng tôn Triệu gia, thừa kế tính cách cương trực của Triệu Nguyên Giáp, thứ ghét nhất chính là bọn cướp bóc đạo tặc . Hắn cả giận : “Bây giờ mỗi ngày đều phát cháo miễn phí, chúng còn ngông cuồng như , quả thực khinh quá đáng!” Dứt lời, lập tức cất nhanh bước chân, : “Cùng xem.”

“Đại Nhân!” Tiểu binh thêm. “Khúc Uông Sơn ở thành Tây cũng lưu dân đ.á.n.h với bách tính, nhiều hơn thành Đông nhiều. Xin Đại nhân hãy để một đội khác Khúc Uông Sơn bên .”

Triệu Nghị trầm tư chốc lát, : “Nếu thành Đông nhiều , mang theo hai là đủ . Đều là lưu dân tay tấc sắt, chẳng qua cũng chỉ tranh giành miếng cơm, các ngươi chớ tổn thương đến tính mạng chúng.”

Dứt lời, với hai binh lính lưng: “Hai các ngươi cùng với .”

Binh lính truyền lời khi thấy Triệu Nghị rời , sang đám binh sĩ còn dặn dò: “Đi theo .”

Hai đội nhân mã mỗi bên về một hướng, Triệu Nghị tổng cộng chỉ dẫn theo hai . Công phu của xuất sắc, ngày bình thường trấn áp lưu dân vốn cũng cần đến nhiều , vì cũng để chuyện mắt.

Tuấn mã đang chạy cực nhanh, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa từ bên hông lao . Triệu Nghị hoảng hốt, nhanh chóng ghìm ngựa dừng , hình như xe ngựa cũng kinh sợ, con ngựa hí dài một tiếng, cuối cùng cũng khó khăn lắm mới yên .

Trong lòng Triệu Nghị lo lắng, xuống ngựa hỏi: “Vị bên trong, thương chỗ nào ?”

Phu xe là tạm thời thuê mướn, cũng xử lý bèn bên trong. Lúc , rèm xe nhấc lên, một nha áo xanh biếc, đôi mày thanh tú, ánh mắt sáng ngời, nhanh nhẹn bước xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-96.html.]

Nha nhảy xuống xe, với Triệu Nghị: “Ngươi thật vô lễ, nếu như tiểu thư nhà chúng một chút thương tích nào, nhất định sẽ khiến ngươi khó coi đấy!”

Triệu Nghị là chính trực, thiện lương, lúc áy náy : “Đều là tại hạ , nhưng tại hạ còn chuyện quan trọng, nếu tiểu thư chê, xin để danh tính quý phủ, ngày tại hạ sẽ tới tận cửa nhận .”

Nha váy xanh nổi giận: “Ai cần ngươi tới cửa nhận ! Nhìn cách ăn mặc của ngươi, chắc là quan binh thủ thành, đây là chuyện công ư? Kinh thành hiện tại thái bình, chẳng lẽ còn kẻ gây sự?”

Triệu Nghị chắp tay: “Thôn Sùng Tân bên thành Đông lưu dân cướp bóc, chuyện vô cùng cấp bách, xin phiền tiểu thư nhường một chút, đợi tại hạ xử lý xong , nhất định sẽ bồi thường.”

“Thôn Sùng Tân?” Từ trong xe ngựa truyền đến một âm thanh ôn nhu, ngay đó, rèm xe vén lên, lộ một khuôn mặt xinh động lòng . Tưởng Nguyễn mỉm : “Có đại nhân gì nhầm lẫn ? Sao thể cướp bóc thôn Sùng Tân ?”

Triệu Nghị thấy dung nhan phần thất thần. Ba đời Triệu gia bọn họ đều là võ thế gia, lúc một cô cô, nhưng từ lâu còn liên hệ với Triệu gia. Ngày thường tiếp xúc đều là mấy tiểu thư nhà võ tính tình thô lỗ, bao giờ gặp qua thiếu nữ xinh nhu mì nhường ? Mặc dù mấy bá phụ đều cô nương nhà văn thần chỉ thêu hoa nhưng bên trong tâm địa hề đơn giản, song thiếu nữ xinh mặt , cũng sẽ chút đỏ mặt.

Binh lính lưng ho nhẹ hai tiếng, Triệu Nghị chợt lấy tinh thần, ngại ngùng gãi đầu: “Vị tiểu thư , vì như ?”

Tưởng Nguyễn thu hết thần sắc của mắt, vị biểu ca Triệu gia quả thực cũng khá thú vị, nàng : “Trước đó vài ngày qua thôn Sùng Tân, nơi đó gần núi, nước mưa tàn phá nghiêm trọng. Chủ nhân của thôn Sùng Tân sớm dời , nhiều lưu dân tiến . Ở đó vốn dân chúng kinh thành, tại là cướp bóc?”

Triệu Nghị sững sờ, nghiêm mặt: “Lời của tiểu thư là thật?”

“Ta lừa ngươi gì?” Tưởng Nguyễn khẽ . “Hơn nữa . . .”

Triệu Nghị chăm chú nàng, Tưởng Nguyễn cất lời. “Hơn nữa, vài ngày ghé thăm nơi , đám lưu dân đều mang theo đao côn, hung tàn ác độc. Đại nhân thật sự chỉ định dẫn theo hai qua đó ? Chỉ e tới thôn trang, lưu dân nơi đó sát hại .”

Hai binh lính lưng Triệu Nghị giật , chần chừ khẽ gọi: “Đại nhân. . .”

Triệu Nghị giữ chức vị quan thủ thành, tất nhiên là đứa trẻ vô tri. Hàm ý ẩn chứa trong lời Tưởng Nguyễn khiến lập tức hoài nghi chuyện hôm nay bố trí từ , nghĩ đến đây, bất giác nhíu chặt đôi mày.

Tưởng Nguyễn mỉm . “Ta một chủ ý hiến cho đại nhân. Đám lưu dân ở thành Đông đông đảo như , thủ hạ của đại nhân chỉ hai hiển nhiên là đủ. Chi bằng mượn của Kinh Triệu Doãn một chuyến. Nếu như Kinh Triệu Doãn chuyện , chắc chắn cũng sẽ khoanh tay .”

Tâm tư Triệu Nghị khẽ động. Quả thật, chỉ hai , tùy tiện tiến ắt là thượng sách. nếu đến thôn Sùng Tân, chuyện hôm nay sẽ thể rõ, cũng thể bắt kẻ giật dây màn. Kinh Triệu Doãn vốn là cơ quan duy trì trật tự trong kinh thành, mượn cũng khó. Nghĩ đến đây, liếc mắt chằm chằm Tưởng Nguyễn. Vị thiếu nữ xuất hiện một cách kỳ lạ, dường như là chờ sẵn để những điều với . Thoạt nàng vô tình thốt , nhưng... Triệu Nghị suy xét, rốt cuộc nàng thật sự ? Bất luận thế nào, nếu lời Tưởng Nguyễn là thật, chính là cứu mạng . Triệu Nghị chắp tay: “Đa tạ tiểu thư nhắc nhở.”

“Đại nhân khách khí .” Tưởng Nguyễn khẽ , buông rèm xe ngựa. Lộ Châu xe, giọng Tưởng Nguyễn từ trong khoang vọng : “Ta xin khuyên đại nhân thêm một câu nữa. Đám lưu dân ở thành Đông hung tàn, cũng loại cướp bóc thông thường. Đại nhân mượn của Kinh Triệu Doãn, chi bằng càng nhiều càng , nếu , e rằng sẽ quân diệt.” Dứt lời, xe ngựa lộc cộc hướng thẳng phía rời .

Triệu Nghị bóng xe ngựa dần khuất dạng, xoay lên ngựa, quát lớn: “Đến Kinh Triệu phủ!”

Trong xe ngựa, Tưởng Nguyễn khinh dựa cái đệm, đang trầm ngâm. Nàng lấy cớ đến Lâm phủ tìm Lâm Tự Hương để rời khỏi nhà, cuối cùng cũng kịp thời cứu Triệu Nghị một mạng. Ở kiếp , Triệu Nghị loạn đao c.h.é.m c.h.ế.t khi trấn áp lưu dân ở thôn Sùng Tân. Lúc đó, Tưởng Nguyễn vẫn luôn hiểu vì lưu dân tay tấc sắt đột nhiên trở nên hung tàn đến , dù thủ Triệu Nghị cao siêu, cũng đến nỗi c.h.ế.t t.h.ả.m như thế. Khi lưu dân bắt đầu kéo kinh, nàng liền sai Lộ Châu ngoài tìm để ý động tĩnh bên thôn Sùng Tân. Quả nhiên, hôm qua tới báo, thôn Sùng Tân đột nhiên xuất hiện một đám , tất cả đều mang theo binh khí, đó đổi trang phục giả lưu dân.

Lưu dân tầm thường thể mang theo nhiều binh khí như ? Hiển nhiên là đám giả danh lưu dân, chuẩn vây g.i.ế.c Triệu Nghị ngay trong hôm nay. Kẻ tính toán thật sự tinh thông, đổ hết tội lên đầu lưu dân. Triệu Nghị chết, đích trưởng tôn Triệu gia còn, Triệu gia chịu một tổn thất lớn như , nguyên khí ắt sẽ tổn hao nặng nề. Bên phối hợp thu hồi khoản bạc của Triệu gia… Chỉ sợ từ nay về , Triệu gia sẽ khó lòng vững nữa.

Kẻ là ai? Tưởng gia chăng? Hay Hạ gia? Hoặc Lý gia? Ánh mắt Tưởng Nguyễn u ám, chỉ sợ chuyện đều bóng dáng Tuyên Ly can thiệp . Triệu gia suy yếu là chuyện khiến cảm thấy vui mừng nhất.

Tuy nhiên ở kiếp , nàng dốc lòng giúp Triệu gia cứu trợ thiên tai bằng lương thực, Triệu Nghị cũng chết, Triệu gia vẫn sừng sững vững trong giới quý tộc kinh thành. Tuyên Ly chuyện , rõ sẽ thái độ ?

Triệu Nghị bắt đám thích khách , bất luận thế nào, khi quân thủ thành gian tế, với Triệu gia, Triệu gia chắc chắn sẽ dễ dàng bỏ qua. Sau khi hiểu rõ sự tình, họ cũng sẽ bắt đầu sinh lòng cảnh giác. Tuyên Ly nếu tay nữa, còn là chuyện dễ dàng nữa .

Quan trọng nhất là… Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, chuyện lúc đối với Triệu Quang là một mấu chốt cốt lõi. Nàng cứu Triệu gia, cứu Triệu Nghị. Nàng tự hỏi, dùng ân nghĩa thù lao giao dịch, liệu thể đổi lấy cơ hội bước chân cánh cổng lớn phủ tướng quân . Dù thế nào nữa, vì Tưởng Tín Chi, nàng cũng cần thử một .

 

Loading...