Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn hai mươi ngày trôi qua, màn mưa vẫn rơi rả rích dứt. Cơn mưa nhỏ thoạt đáng kể, nhưng trút xuống ngày đêm ngừng nghỉ, khiến kinh thành bắt đầu xuất hiện xác động vật trôi nổi, còn nhà cửa sụp đổ thì càng cần . Không riêng gì kinh thành, bộ Đại Cẩm quốc đều chìm trong biển lũ và cảnh tối tăm. Mấy hôm , đập bảo vệ thành vỡ, nước xối xả tràn bờ cuốn bách tính vùng lân cận. Quan phủ cứu tế lực bất tòng tâm, việc trị thủy trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Triều đình vét sạch quốc khố để cứu trợ thiên tai, đó là một khoản tiền khổng lồ, nhưng qua tầng tầng lớp lớp quan viên, mỗi qua tay rơi rớt một phần, đến khi tới tay nạn dân thì chẳng còn bao nhiêu.

Bởi lẽ đó, nạn dân ngày càng gia tăng, nhà cửa nước cuốn trôi, họ trở thành lưu dân tha hương cầu thực. Những lưu dân đều kéo lên đường tới kinh thành, một là vì địa thế kinh thành cao ráo hơn, hai là vì chân thiên tử, họ mong mỏi ăn một miếng cơm nóng từ quan phủ ban phát.

Nước mưa vẫn tiếp tục đổ xuống, lượng lưu dân ngừng tăng vọt. Quan phủ còn khả năng chi trả khoản bạc khổng lồ để mua lương thực, nên ba ngày ngưng cung cấp cứu tế. Vì , những lưu dân đói khát bắt đầu cướp bóc nhà giàu. Các gia đình phú quý tất nhiên thị vệ phòng thủ, khiến mâu thuẫn giữa lưu dân và tầng lớp quý tộc trong kinh ngày càng sâu sắc. Trước đó chỉ là những vụ cướp lẻ tẻ, nhưng mấy ngày nay, những kẻ đó bắt đầu kết bè kết phái hành động. Cửa lớn các phủ đều đóng chặt, ai dám bước chân ngoài nửa bước, nhất thời lòng vô cùng bàng hoàng, chỉ mong trận hồng thủy sớm kết thúc.

Dư lương trong Tưởng phủ chỉ còn đủ dùng trong một thời gian ngắn nữa thôi, nhưng hiện tại vẫn nhận nguy cơ. Điều lạ lùng nhất là Nhị thiếu gia Lý An phủ Tể tướng thường xuyên thiết lui tới Tưởng phủ. Hắn gì khác, chỉ trò chuyện cùng Tưởng Quyền với thái độ vô cùng khách khí. Tưởng Quyền rõ Lý Đống đang tính toán gì, nhưng thấy vẻ Lý An gây hấn, nên âm thầm bày tỏ ý giao hảo.

Liên Kiều cầm một lẵng hoa tới, khinh bỉ : “Hôm nay Lý nhị thiếu gia đến nữa , ai còn tưởng Tưởng phủ mới là phủ của .”

Tưởng Nguyễn đang sách giường, khẽ nhíu mày liễu. Lý gia tuyệt đối thể nào giảng hòa với Tưởng phủ, Lý Dương thành phế nhân, mà Lý Đống cùng Lý An đều hạng rộng lượng. Biểu hiện của Lý An hôm nay, chỉ thể xem là coi Tưởng Quyền và Tưởng Tố Tố là kẻ tử thù mà thôi.

Bạch Chỉ cau mày : “Sáng nay lúc ngang qua viện bên , nô tỳ gặp Ngũ di nương. Nàng lão gia đưa canh (ghi ngày giờ năm tháng sinh) của tiểu thư sang Lý gia, hy vọng thể kết giao. Lý nhị thiếu gia tuy đồng ý, nhưng cũng từ chối thẳng thừng. Tiểu thư, chuyện nên giải quyết thế nào đây?”

“Không cần bận tâm.” Tưởng Nguyễn mỉm trấn an. “Tâm tư Lý An thâm sâu khó lường. Nếu thật sự gả Lý gia, tất nhiên sẽ chờ tới khi thất bại t.h.ả.m hại, còn chút sức lực phản kháng nào, đó mới từ từ giày vò . Tuyệt đối đơn giản như thế .” Đáng tiếc, hiện tại, Lý An sẽ chẳng còn cơ hội chờ đợi đến lúc nữa.

Bạch Chỉ và Liên Kiều vẫn còn lo lắng, nhưng thấy Tưởng Nguyễn bình thản, hai đành nén lời . Đang lúc trò chuyện, Lộ Châu vội vàng từ ngoài , mặt nàng giấu nổi vẻ vui mừng khôn xiết. Vừa bước , nàng liền khép chặt cửa , đoạn tới cửa sổ ngó xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng thì lập tức đóng cửa sổ.

Nàng tới mặt Tưởng Nguyễn, hạ giọng: “Tiểu thư, của Cô công tử truyền lời , khả năng tin tức về Đại thiếu gia . Quan Tướng quân đang gấp rút cưỡi ngựa hồi kinh, đội quân vẫn còn đường, mấy hôm nữa mới về đến nơi.” Nàng tiếp lời: “Cô công tử hiện tại vẫn thể xác định , nhưng thể chắc chắn rằng đó chính là Đại thiếu gia.” Lộ Châu rạng rỡ: “Bây giờ Đại thiếu gia là Phó Tướng quân đấy ạ.”

Tưởng Nguyễn bật phắt dậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lộ Châu: “Lời là thật ?”

Lộ Châu dáng vẻ kích động của nàng, đáp: “Thật còn hơn cả châu báu ạ.”

Bạch Chỉ và Liên Kiều vui mừng : “Đây đúng là khổ tận cam lai! Đại thiếu gia hồi phủ, chắc chắn sẽ bảo hộ tiểu thư chu .”

Tưởng Nguyễn chậm rãi hồi giường, đôi mắt nàng bỗng trở nên nóng rát. Tưởng Tín Chi vẫn còn sống! Huynh trưởng duy nhất của nàng vẫn còn sống! Đời , nàng sẽ còn cô thế vô nữa. Mọi chuyện vẫn còn kịp, nàng nhất định đổi vận mệnh tử vong của Tưởng Tín Chi!

Nghĩ đến đây, ưu sầu lo lắng của mấy hôm đều biến mất còn tăm tích, đó là khí thế chiến đấu sôi sục. Kiếp Tưởng Tín Chi vẫn còn khỏe mạnh, hai họ, nhất định bắt thù nhân của kiếp chịu cái c.h.ế.t thê t.h.ả.m nhất, nợ m.á.u tất trả bằng máu!

Tưởng Nguyễn bật dậy, đôi mắt đào hoa lấp lánh sự quyết đoán. “Nếu như , một việc, cũng nên bắt đầu chuẩn .” Nàng căn dặn: “Lộ Châu, ngươi ngoài thuê vài , hoặc thể dùng lưu dân cũng , bảo đảm miếng cơm manh áo công xá, mua thêm một cái nồi lớn.”

“Tiểu thư, định gì ạ?” Liên Kiều nghi hoặc hỏi.

“Ta thi cháo cứu tế.” Tưởng Nguyễn thản nhiên đáp. Nhẫn nhịn lâu, đến lúc , chiêu thức rốt cuộc cũng đến lúc phô bày uy lực.

Dân tị nạn lũ lụt tràn về kinh thành ngày càng đông đúc, vô đói khát xông thành, khiến kinh đô bao phủ trong một màu ảm đạm, u ám. Bách tính đường vội vã, sắc mặt vàng vọt như đất khô, phần lớn đều là dân chúng kéo lê thể đói lả, mong mỏi tìm đến cửa những phủ giàu để xin chút lương thực. Dân tị nạn càng chẳng cần , những kẻ cường tráng bắt đầu ngang nhiên cướp bóc phố xá. Đội quân tuần tra thành bận rộn ngừng nghỉ, nhưng nha môn tuần bộ bắt giam họ ngục, bởi chăng, cơm gạo trong lao ngục cũng đều là lương thực quý giá.

dù cho tình hình hỗn loạn đến , Hoàng đế vẫn hạ lệnh xua đuổi dân tị nạn khỏi kinh thành. Hiện tại, Đại Cẩm triều vẫn giữ vẻ bình thản bên ngoài, song sự chấn động trong triều đình thì chỉ những thâm nhập chốn đó mới thấu tỏ. Thời điểm tuyệt đối thể xảy thêm bất kỳ chuyện gì nữa. Chỉ với tình trạng hiện tại, tâm tình của Hoàng đế vô cùng phiền muộn, khiến văn võ bá quan đều nơm nớp lo sợ. Các vị đại thần thanh liêm, chính trực lo lắng cho lê dân bách tính, bèn dâng tấu xin phát lương cứu tế thiên tai. Kết quả nhận chỉ là sắc mặt khó coi của Hoàng thượng. Quốc khố trống rỗng, đợt cứu trợ thiên tai đó vét sạch tiền bạc, thêm đó, hoa màu năm nay hủy hoại bộ, thuế lương thực nộp lên chắc chắn là còn sót chút nào.

Giữa lúc lòng hoang mang, trong thành chợt dựng lều trại, bắt đầu phát cháo cứu tế.

Ngay thời điểm sinh tử , triều đình hữu tâm nhưng lực bất tòng tâm, sớm ngừng phát lương thực. Bách tính và dân tị nạn đều mừng rỡ khôn xiết khi thấy phát cháo, vội vàng loan tin cho .

Lều phát cháo cứu tế vô cùng giản dị. Trước lều hô to rao mời, bên cạnh là một nồi cháo lớn nghi ngút khói, cam đoan việc cung cấp sẽ gián đoạn. Dòng xếp hàng kéo dài tới tận hai con phố. Tổng cộng tám tráng đinh canh giữ nồi cháo. Thân hình tám họ đều vạm vỡ cường tráng, vẻ mặt hung tợn. Vốn dĩ kẻ thừa cơ gây rối, thấy cảnh tượng cũng lập tức dập tắt hết ý nghĩ xa.

Người phụ trách phát cháo là một phụ nhân mặt mũi hiền từ, nàng cất cao giọng : “Trời giáng dị tượng, lũ lụt càn quét khắp nơi, bách tính cơ khổ. Tướng quân nhà thương xót lê dân, cố ý lấy nửa gia sản để đổi lấy lương thực, phân phát cho . Kể từ hôm nay trở , mỗi sáng sớm chúng sẽ ở đây phát cháo miễn phí cho . Ai ai cũng thể lĩnh một bát cháo, nhưng chỉ duy nhất một bát mà thôi. Thời thế khó khăn, Tướng quân dặn, nếu lương thực hiện tại dùng hết, ngài sẽ gom tất cả tài sản còn của để tiếp tục cứu tế lê dân bách tính. Xin hãy thông cảm cho tấm lòng ! Trời cao yêu thương con dân Đại Cẩm triều, Bệ hạ là một minh quân yêu nước thương dân, tin tưởng chúng nhất định thể vượt qua tai họa !”

Lời nàng vang vọng, trong nháy mắt khiến lòng đang tuyệt vọng dấy lên tia hy vọng. Có hỏi: “Xin hỏi phu nhân, vị Tướng quân nhân đức là vị nào?”

“Ta chỉ là một ma ma (vú già) hầu hạ trong phủ, dám nhận xưng hô phu nhân?” Phụ nhân đáp: “Quý phủ chính là nơi của Đại tướng quân Phụ quốc Triệu gia.”

“Triệu Tướng quân!” Trong đám lập tức tiếng bàn tán. Danh vọng của Triệu Quang trong lòng dân chúng vốn cao, đoàn lập tức nháo nhào kêu lên: “Đa tạ ân đức của Đại tướng quân!”

“Triệu Tướng quân quả thực là bậc hùng!”

“Chúng trâu ngựa cũng bằng lòng báo đáp ân tình .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-95.html.]

Phần lớn đều là lời ca ngợi. Ngoài vòng lĩnh cháo, một chiếc xe ngựa dừng gần đó. Lộ Châu vén một góc rèm lên lén, hưng phấn khẽ : “Tiểu thư, xem chuyện tiến hành thuận lợi chăng?”

Tưởng Nguyễn mỉm : “Người ngươi chọn, quả thực tệ.” Chỉ bên ngoài lắng cũng cảm thấy phụ nhân ăn vô cùng sắc sảo, khéo léo. Lộ Châu thẹn thùng : “Phụ nhân vốn là ma ma giáo dưỡng của một tiểu thư nhà cao cửa rộng ở Thương Châu, hiểu chữ nghĩa, ăn lưu loát. Chỉ là cả nhà nàng đều c.h.ế.t trong lũ lụt, chỉ còn nàng lên kinh thành. Nô tỳ thấy dáng điệu của nàng, thầm nghĩ nếu giả vờ của phủ Tướng quân, tất nhiên hình dạng như thế.”

“Thế .” Tưởng Nguyễn .

Cách đó xa, một nam nhân đang , hình như ngọc, dù vận y phục đen tuyền cũng thể che vẻ phong tư ngọc thụ lâm phong . Lúc hàng xếp hàng lĩnh cháo, trong đôi mắt đẽ xẹt qua một suy nghĩ sâu xa.

Hắn , với thị vệ bên cạnh: "Mau tra xét lai lịch của phụ nhân ." Vị Cẩm Y Vệ ngẩn : "Chẳng nàng của phủ Tướng quân ? Lẽ nào... việc thiện mà giấu tên?" Huống hồ bây giờ lương thực trong thành khan hiếm, một ngày một chén cháo, đáng gì, nhưng hiện tại đó còn là một chuyện nhỏ nữa.

Tiêu Thiều im lặng. Trước mắt hiện lên nụ lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn. Chẳng lẽ, một tháng nàng mua sạch lương thực trong kinh thành, chính là vì ngày hôm nay? Hắn cảm thấy việc liên quan mật thiết đến Tưởng Nguyễn, nhưng hơn một tháng chỉ đổ mưa mấy ngày, nàng thể sẽ lũ lụt xảy nghiêm trọng như ?

Trong phủ Tướng quân.

Triệu Quang đang trong thư phòng. Mặc dù tuổi lục tuần, nhưng tinh thần vẫn tráng kiện, gương mặt nghiêm nghị đoan chính, là một võ tướng từng chinh chiến sa trường.

Ba con trai của Triệu Quang mặt ông, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Hôm qua khi bãi triều Quận công gia phong phanh với .” Triệu Quang tiếp: “Bát điện hạ đang chuẩn đối phó với Triệu gia chúng .”

Tam thiếu gia Triệu gia, Triệu Nguyên Phong, tính tình nóng nảy, lập tức cất lời: “Cha, chúng cần sợ ! Cây ngay sợ c.h.ế.t . Cho dù chuyện gì ập tới, Triệu gia chỉ dựa một vị Hoàng tử là thể rung chuyển !”

“Im mồm!” Triệu Quang giận dữ quát. "Lời Quận công gia , tất nhiên là uẩn khúc. Ngươi mau lui sang một bên, đừng gây thêm rắc rối cho lão phu!"

“Tam !” Nhị thiếu gia Triệu gia Triệu Nguyên Bình, dung mạo tuấn nhã, toát lên khí chất thư sinh, cất lời. "Đệ chẳng lẽ Tuyên Ly là hạng gì? Mấy năm qua, những kẻ quy phục trong triều bao nhiêu chịu thất bại t.h.ả.m hại? Hắn xưa nay sẽ dùng thủ đoạn quang minh chính đại."

Đại thiếu gia Triệu gia Triệu Nguyên Giáp thở dài một tiếng. "Nhị sai, điều, cớ Bát hoàng tử đột nhiên nhắm Triệu gia ? Ngũ hoàng tử vẫn còn vững chãi, chúng là phe cánh của Thái tử điện hạ, dựa mà dám tùy tiện tay?"

“E rằng đại họa sắp giáng xuống.” Triệu Quang sắc mặt ngưng trọng. "Bệ hạ che chở Thái tử lâu nay, với tài trí hơn của Bát hoàng tử, sợ rằng sớm thấu. Hắn lợi dụng chuyện , kéo Triệu gia vũng bùn."

“Vậy chúng đây?” Triệu Nguyên Phong bất mãn cất lời. "Chẳng lẽ cứ để mặc giăng bẫy tính kế chúng như ?"

“Quận công gia dù đến c.h.ế.t cũng chịu mở lời.” Triệu Quang thở dài, "E rằng chuyện đơn giản là lời đùa giỡn." Ông chuyển sang chuyện khác: "Hiện giờ lưu dân ở kinh thành ngày càng đông đúc, nạn lũ lụt e rằng còn kéo dài. Bệ hạ phái Bát hoàng tử cùng Lý gia sửa chữa đập chứa nước, luôn cảm thấy trong đó ẩn chứa điều gì đó mờ ám."

Triệu Quang thời trẻ chinh chiến sa trường, bách chiến bách thắng, nên lão một sự mẫn cảm tự nhiên với hiểm nguy – đó chính là trực giác của một vị lương tướng.

Triệu Nguyên Giáp trầm ngâm : "Nghị nhi bẩm báo, lượng quân giữ thành gần đây tăng lên gấp bội. E rằng kinh thành sắp biến động lớn."

Đang lúc bàn luận, chợt một tên tiểu sai vội vàng chạy . "Lão gia, xảy chuyện !"

Triệu Quang nhíu mày. "Chuyện gì ?"

Tên tiểu sai lanh lợi , chỉ dùng vài câu ngắn gọn thuật rõ ràng việc. "Có phát cháo cứu tế miễn phí trong thành, mỗi ngày một chén, nhưng treo cờ hiệu của chính phủ tướng quân chúng ."

"Cái gì?" Triệu Quang bật dậy. "Chuyện là sự thật ư?"

Triệu Nguyên Phong : "Chẳng chứ? Cha, đây lẽ nào là ý của Bát hoàng tử? Chẳng lẽ điên ?"

Triệu Quang nhíu mày hỏi: "Có quen phát cháo đó ?"

Tên hầu lắc đầu: "Người trong phủ tới xem, hề quen kẻ đó. ngoài việc phát cháo cứu tế, họ thêm bất cứ hành động nào khác."

“Cha, là chúng đích xem xét?” Triệu Nguyên Giáp khẽ .

"Không ." Triệu Quang khoát tay. "Chuyện quá đỗi quỷ dị, cứ chờ đợi thêm vài ngày nữa hãy tính."

Có thể khẳng định phát cháo của phủ tướng quân. Kẻ đó treo cờ hiệu của phủ rốt cuộc nhằm mục đích gì? Là Tuyên Ly , còn là kẻ nào khác? Nếu là Tuyên Ly, chẳng lẽ âm mưu thâm độc hơn nữa? Nếu là ngoài, trong tình cảnh khan hiếm lương thực thể xuất nhiều của cải như , rốt cuộc đó phận thế nào, và như là vì cái gì? Dù là nguyên nhân gì nữa, việc tuyệt đối thể hành động thiếu suy nghĩ.

 

Loading...