Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý An bình tĩnh chằm chằm Tưởng Nguyễn. Nàng rõ nếu kéo đến chỗ Kinh Triệu Doãn, bộ kinh thành sẽ Lý Dương thiến. Hiện tại tin tức phong tỏa, nếu thật sự truyền , với tính cách của Lý Dương, e rằng sẽ hành động bừa bãi, cá c.h.ế.t lưới rách. Huống hồ, nếu thật sự , Tể tướng phủ e rằng tự tẩy trắng nữa. Không thể báo Kinh Triệu Doãn, càng thể cáo trạng với Hoàng đế. Tưởng Nguyễn bề ngoài rộng lượng, nhưng thật mỗi một con đường nàng chỉ đều là tử lộ. Hắn bỗng cảm thấy hứng thú, : “Tưởng tiểu thư cho rằng, việc cần giải quyết như thế nào đây?”

“Vậy xem Tể tướng đại nhân nghĩ thế nào.” Tưởng Nguyễn mỉm . “ mà, nếu việc lộ , tương lai của Tể tướng phủ, e rằng chỉ thể trông cậy Nhị công tử mà thôi.” Nàng năng bình thản, song ánh mắt chứa đựng thâm ý sâu xa.

Lý An giật chốc lát, đột nhiên vỗ tay lớn: “Thú vị, thực sự quá thú vị! Đại tiểu thư thông tuệ như , thật sự khiến khó mà chú ý.”

Thân thể Tưởng Tố Tố cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ phẫn hận. Nàng chỉ Tưởng Nguyễn thản nhiên : “Lý Đại công tử cũng mê luyến Nhị .”

Lý An đổi đề tài: “Nghe mẫu của Đại tiểu thư là tiểu thư phủ Triệu Tướng quân, bây giờ cắt đứt qua ?”

Tưởng Nguyễn khẽ : “Người mất, tất cả đều hóa thành cát bụi, bao gồm cả cố nhân.”

“Vậy thì .” Lý An tựa như cố ý trêu đùa nàng. “Vài hôm nữa theo Bát điện hạ trị thủy. Bệ hạ vô cùng quan tâm đến trận lũ lụt năm nay. Nghe biểu ca của Đại tiểu thư, Triệu Nghị Thủ thành đại nhân, nếu nắm chặt cơ hội, e là sẽ lập công lớn.”

Trong ống tay áo, nắm tay Tưởng Nguyễn siết chặt, nhưng nét mặt chẳng chút d.a.o động nào, nàng đáp: “Vậy cũng liên quan gì đến Nguyễn nương cả.”

“Triệu Tướng quân công trạng hiển hách, ban thưởng vô . Bây giờ kinh thành dân chúng đói khổ, thật sự khiến lo lắng. Triệu đại nhân lòng mang thiên hạ, nếu thể phân một phần lương thực cho nạn dân, bách tính chắc chắn sẽ mang ơn .”

“Nhị công tử, xin chớ buông lời vô căn cứ.” Tưởng Nguyễn thản nhiên . Nàng Lý An đang cố ý khiêu khích . Mặc dù trong phủ Triệu Tướng quân núi vàng núi bạc, nhưng hiện giờ nạn dân nhiều vô kể, còn lưu dân tràn . Chưa kể kinh thành đang thiếu lương thực nên giá chắc chắn sẽ nâng cao, cho dù móc sạch núi vàng núi bạc, e rằng cũng chẳng đủ dùng.

Lý An bật ha hả. "Chỉ vài câu chuyện với Đại tiểu thư, lĩnh hội ít điều. Thời gian còn sớm, xin phép cáo từ . Hẹn ngày tái ngộ, hy vọng Đại tiểu thư vẫn giữ tâm tình khoan khoái như hôm nay." Trên gương mặt tuấn tú của mang theo nụ , nhưng trong đôi mắt đen thẳm ẩn chứa vẻ âm trầm khó dò, tựa như một con mãng xà thành tinh.

Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu. "Nhất định ."

Lý An thêm lời nào, xoay cất bước. Vừa lưng, nụ mặt lập tức tan biến, sắc mặt âm trầm đến rợn . Khi khỏi Tưởng phủ, gã tùy tùng hầu cận cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, Đại tiểu thư Tưởng gia điều gì lạ ?"

"Chính là nàng." Lý An phóng lên lưng ngựa. Nàng chỉ là một tiểu cô nương dứt sữa, nhưng đôi mắt sâu thẳm chẳng thấy đáy. Đối diện với sự nghi ngờ của , nàng bình thản đón nhận, thậm chí còn dám thẳng thừng khiêu khích !

Đường phố kinh thành tấp nập, tất nhiên chỉ một tuấn mã. Lúc Lý An cưỡi ngựa về phủ, sượt qua một con ngựa khác. Đó là một con ngựa hiếm , bờm lông đen tuyền bóng mượt, cưỡi vận chiếc áo choàng rộng thùng thình. Người nọ dừng ngựa tửu lầu, giao dây cương cho tiểu nhị, cất bước lên lầu.

Vừa bước lên tầng hai, thị nữ dẫn tới một gian phòng trang nhã. Hắn vén rèm bước , trong phòng thấy liền hai mắt sáng rực. "Nhị ca!"

Quan Lương Hàn là Đại tướng quân Trấn Quốc của Đại Cẩm triều, dũng mãnh thiện chiến, uy danh Chiến Thần vang vọng khắp nơi. Lần khải về kinh, theo đại quân mà tự cưỡi ngựa về kinh thành . Y giờ vốn yêu thích sự tự do phóng khoáng, chẳng chịu gò bó bởi bất cứ phép tắc nào, Hoàng đế cũng đành ngơ. Hắn thiếu niên gọi là 'Nhị ca' - đó chính là Mạc Thông.

Mạc Thông hỏi: "Nhị ca, hồ ly và sói con Tây Bắc hứa cho ?" Hắn luôn thèm khát lén nuôi một con hồ ly và một sói con trong phủ.

"Vài hôm nữa quân đội về đến sẽ đưa cho ." Quan Lương Hàn ở tuổi tam tuần, khôi ngô tuấn, nhưng thích để râu, thoạt qua hệt như thổ phỉ, hung hãn tà ác. "Ta thấy mùi hương son phấn chốn kinh thành sắp hun đến nỗi biến thành nữ nhân . Hôm khác hãy cùng đến Đại Mạc rèn luyện , ốm yếu như con khỉ khô ."

Mạc Thông tỏ vẻ bất mãn: "Nhị ca, chứ? Nhìn xem, suốt ngày chỉ chinh chiến, hình cao cường tráng. Gầy gò một chút thì hề gì? Tam ca cũng gầy, chẳng vẫn đó ."

"Đệ dám so với Tam ca của ?" Quan Lương Hàn giả vờ quất một cái. "Tam ca của chỉ cần một ngón tay cũng đủ sức nghiền c.h.ế.t ."

Rốt cuộc Tiêu Thiều, vẫn luôn trầm mặc một bên, mới ngẩng đầu lên. "Nhị ca."

"Ta Lão Tam , thường ngày cứ dung túng tiểu tử như ? Một năm gặp, càng ngày càng hư đốn ." Quan Lương Hàn trách.

Thuở thiếu thời, họ là sư đồng môn, tổng cộng tám . Quan Lương Hàn xếp thứ hai, Tiêu Thiều thứ ba, Mạc Thông thứ bảy, và thứ tám chính là Tuyên Ly. Trước đây Tuyên Ly từng lên núi học nghệ nửa năm, đó xảy một biến cố, từ đó về sư môn còn ai nhắc đến cái tên Tuyên Ly nữa. Chuyện đều ngầm hiểu mà đề cập tới. Bên ngoài ai quan hệ thiết của họ, chỉ trong những trường hợp riêng tư, mật như thế họ mới xưng hô như .

"Lần định lưu kinh thành bao lâu?" Tiêu Thiều hỏi.

Tiêu Thiều vốn là luôn giữ thái độ lãnh đạm, dửng dưng sự. Quan Lương Hàn gãi gãi đầu: "Phía Tây Bắc phái tới đòi nghị hòa, nếu tình hình yên , tạm thời sẽ lưu kinh thành."

"A, Nhị ca! Về chúng thể cùng du ngoạn !" Mạc Thông hưng phấn thốt lên.

"Ai rảnh rỗi mà chơi đùa với , đồ yếu ớt." Quan Lương Hàn luôn thấy chướng mắt cái vẻ yếu xìu của Mạc Thông. Võ công của Mạc Thông cũng là kém cỏi nhất trong các sư , đại khái chỉ học chút da lông mà thôi.

Tiêu Thiều cất lời: "Nhị ca, thỉnh giáo về một ."

"Là ai ?" Quan Lương Hàn hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-94.html.]

"Tưởng Tín Chi." Hắn đáp. "Thủ hạ của ? Đại thiếu gia Tưởng gia."

"Tưởng gia?" Quan Lương Hàn nhíu mày. "Là Tưởng gia của Tưởng Quyền đó ? Thủ hạ trướng nào họ Tưởng, tiểu binh thì rõ. Đệ tìm Đại thiếu gia Tưởng gia gì? Từ khi nào mà dính líu đến Tưởng gia ? Lão Tam, đừng trách Nhị ca báo cho , Tưởng gia là một vũng nước đục, phía bọn chúng là Hạ gia. Mà Hạ gia là ai? Bọn họ quan hệ sâu sắc với Lão Bát, Lão Bát là một tên ngoan độc, kẻ nào dính dáng đến thì kết cục chỉ một chữ 'thảm' mà thôi!"

"Đệ và Tuyên Ly hề bất cứ quan hệ nào." Tiêu Thiều .

"Nhị ca, Tam ca vì Bát hoàng tử ." Mạc Thông nhạo . "Mà là vì vị Đại tiểu thư Tưởng gia kìa."

"Đại tiểu thư Tưởng gia là ai?" Quan Lương Hàn thắc mắc. "Chẳng Tưởng Quyền chỉ một nữ nhi , chính là vị tài nữ lừng danh . Lão Tam, coi trọng nàng ? Không thể nào, nhãn lực của kém cỏi đến mức từ bao giờ ?"

Quan Lương Hàn rời khỏi kinh thành một năm, chuyện về Tưởng Nguyễn. Tiêu Thiều lạnh lùng liếc Mạc Thông một cái, nhưng Mạc Thông vẫn thản nhiên như , sờ mũi : “Tam ca, Dạ Phong cho , sai điều tra sự tình về Tưởng đại tiểu thư . Huynh ý gì đây?”

Hắn cợt nhả với Quan Lương Hàn: “Vị Tưởng đại tiểu thư hồi kinh cuối năm, là con gái của chính thất mất của Tưởng Thượng thư, nhan sắc quả là tuyệt diệu. Chỉ điều, tính tình chút hung hãn, vô cùng thâm sâu, cứ xoay Tưởng nhị tiểu thư và Tưởng phu nhân xoay vòng.” Nghĩ đến điều gì đó, chợt : “E là Tưởng nhị thiếu gia cũng sa bẫy .” Mạc Thông vốn thông tuệ, đoán ít nhiều sự tình của Tưởng Siêu.

Nghe Mạc Thông , Quan Lương Hàn nhíu mày: “Nếu , chẳng lẽ cô nương là một tâm địa hiểm độc ?”

“Nàng là hạng quan trọng.” Tiêu Thiều thản nhiên : “Thủ hạ của thật sự Tưởng Tín Chi ?”

Quan Lương Hàn thấy thái độ như , liền thu hồi nét cợt nhả, đáp: “Không Tưởng Tín Chi, nhưng một tên Triệu Tín Chi.”

Triệu Tín Chi? Tiêu Thiều nhíu mày: “Quả nhiên là .” Tưởng Tín Chi vốn căm ghét Tưởng gia, nếu khi xung quân, đổi sang họ , điều đó là thể.

“Hiện tại đang ở ?” Tiêu Thiều hỏi.

“Ta hồi kinh , cùng đội quân theo .” Quan Lương Hàn : “Hắn là phó tướng của . Đệ là Tưởng đại thiếu gia?”

“Phó tướng?” Mạc Thông Tiêu Thiều, : “Tam ca, Đại cữu của thật là tài tình.”

Tiêu Thiều và Quan Lương Hàn đều mặc kệ Mạc Thông. Quan Lương Hàn tiếp lời: “Không nên xem nhẹ Triệu Tín Chi . Ban đầu chỉ là một quân sĩ nấu cơm, nhưng nên luôn thăng chức. Trước đây khi doanh trại, gầy yếu y như lão Thất , trông như một thư sinh trói gà chặt, gió thổi là bay. Hắn nhiều thỉnh cầu chiến trường, đồng ý. Sau thấy rèn luyện tệ, mới dẫn chiến trường. Người quên , thuở đầu dám g.i.ế.c , nhưng đó tay quyết đoán, còn chút dáng vẻ thư sinh nào. Ta thấy là một nam nhân khí phách, bản lĩnh ngày càng cao cường, lập công mấy , liền thăng lên chức phó tướng. Lần chính tự nguyện thỉnh cầu theo hồi kinh.”

Tiêu Thiều . Quan Lương Hàn tiếp lời: “Đệ Tưởng gia đại tiểu thư. Nếu Triệu Tín Chi thật sự là Tưởng Tín Chi, Tưởng đại tiểu thư chính là của . Ta từng về . Trước đây, hỏi luôn bất chấp sinh tử chiến trường, lập quân công để thăng chức, như mới đủ quyền lực để bảo vệ .”

Dừng một chút, Quan Lương Hàn Mạc Thông, : “Thế nhưng mà Triệu Tín Chi kể với , nàng là một tiểu cô nương đơn thuần, đáng mến, dịu dàng nhu thuận, luôn kẻ khác khi dễ. Sao qua miệng biến thành tâm địa hiểm độc hả?”

Mạc Thông phun ngụm , vẻ mặt quái dị : “Dịu dàng nhu thuận? Đơn thuần đáng mến, luôn khác khi dễ ư?” Hắn nắm cánh tay Tiêu Thiều: “Tam ca, thấy nhất định nhận nhầm . Tên Triệu Tín Chi chắc chắn Tưởng Tín Chi. Ta thế nào cũng thấy Tưởng đại tiểu thư là chịu phần thiệt, nàng bắt nạt khác là phúc lớn .”

Tiêu Thiều gỡ tay : “Huynh cảm thấy Triệu Tín Chi là như thế nào?”

Quan Lương Hàn thấy vẻ mặt Tiêu Thiều giống đùa cợt, bèn nghiêm nghị : “Nếu quả thật là con trai của Tưởng Quyền như , cũng thuộc dạng như Tưởng Quyền. Mặc kệ đó là một thư sinh hiện tại là phó tướng, rốt cuộc vẫn là một trượng phu chân chính.”

“Hắn điểm nào đặc biệt ?” Trong đôi mắt tinh của Tiêu Thiều chứa đầy nỗi niềm, trầm giọng hỏi: “Ví như, khả năng tiên tri?”

“Tiên tri?” Quan Lương Hàn kinh ngạc: “Lão tam, mê sảng đấy ? Tiên tri gì chứ? Nếu thể tiên đoán thứ, nào cũng thắng trận, cần – vị tướng quân – để gì?”

Mạc Thông Tiêu Thiều xong liền biến sắc, hỏi: “Tam ca, phát giác điều gì ?”

“Không gì.” Tiêu Thiều bình thản : “Hoàng thượng lệnh Lão Bát (Tuyên Ly) trị thủy, còn triệu kiến Lý An.”

“Lý An? Hắn về để gì?” Mạc Thông . Hắn và Lý An vốn đối đầu, Lý An thông minh tột bậc, nhưng bao giờ dùng việc chính sự. E rằng một quý công tử nào quen từ thuở nhỏ mà từng hãm hại. Mạc Thông cũng ngoại lệ. Hơn nữa, vì Mạc Thông tương đối thông minh, Lý An ngáng chân ít hồi bé. Đồng thời, theo tuổi tác tăng dần, bản lĩnh phong tình của Lý An càng ngày càng tinh thâm, thủ đoạn cũng càng ngày càng ác độc hơn.

“Thánh thượng ý gì? Ưu ái Lão Bát ?” Quan Lương Hàn hỏi. Lời lẽ như thế nếu ngoài thấy, bàn luận chuyện hoàng gia là tội khi quân, đáng c.h.é.m đầu, nhưng Quan Lương Hàn bận tâm. Nếu trị thủy Tuyên Ly lập công trạng, uy vọng trong triều sẽ tăng cao, bách tính sẽ càng thêm ủng hộ . Ngược , địa vị của Thái tử càng ngày càng ngập tràn nguy cơ. Vị Chí tôn ngự tại Cửu Trọng cung tâm tư như biển rộng, từ đến nay đều thể đoán . Hầu như mấy năm gần đây, việc đoán ý ngài chẳng khác nào mò kim đáy bể. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, e rằng ngay cả Tuyên Ly cũng thể thấu ý đồ thâm sâu của Hoàng đế.

“Nếu thật sự trọng dụng Tuyên Ly, Thái tử thể sống đến tận bây giờ.” Tiêu Thiều lạnh lùng .

“Tam ca, hiện giờ chúng xử trí thế nào?”

“Chờ .” Tiêu Thiều mân mê đoản kiếm trong tay, thản nhiên đáp lời. “Lý An đột ngột hồi kinh là vô cớ, xem rốt cuộc Lý gia đang toan tính điều gì.”

 

Loading...