Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kinh thành vẫn chìm trong mưa tầm tã ngớt. Cơn mưa kéo dài ròng rã suốt một tháng, khiến ruộng đồng ngập úng, giá lương thực trong kinh thành bắt đầu leo thang, ngay cả lương khô cũng ngoại lệ. Kinh đô vốn nơi dư thừa lương thực. Các nhà quyền quý thể dùng giá c.ắ.t c.ổ để tích trữ, còn các hộ nghèo thì lương thực trong nhà cứ dần cạn kiệt, thậm chí nhiều nhà bắt đầu còn gì để ăn. Nhà nhà cầu khấn, mong mỏi cơn mưa sớm ngừng , thế nhưng ông trời chẳng chịu thương xót, mưa vẫn rơi mãi thôi.

Tưởng Quyền sắp xếp xong chuyện am ni cô, qua mấy ngày nữa Tưởng Tố Tố sẽ tống . Mặc dù Hạ Nghiên và Tưởng Siêu cố hết sức khuyên can, nhưng Tưởng Quyền hạ quyết tâm. Người Hạ gia vì chuyện của Hạ Tuấn mà cũng đỡ cho Tưởng Tố Tố, việc cứ thế định đoạt.

Vừa qua ngày thọ yến của Tưởng lão phu nhân, quả nhiên lời đồn về Tưởng gia lan truyền khắp kinh thành. Người chỉ trích đầu tiên chính là đạo trưởng Hư Không vì bịa đặt Tưởng Nguyễn là Thiên Sát Cô Tinh. Tưởng Nguyễn từ năm tuổi đưa về thôn trang, vô cớ chịu khổ ải ròng rã năm năm trời. Giới thượng lưu kinh thành ai mà tinh ranh? Họ tất nhiên hiểu rõ nguyên do, khiến cái danh "tài nữ hiền thục dịu dàng" của Hạ Nghiên lập tức gán thêm những lời chú giải khác. Có điều, biểu hiện của Tưởng Nguyễn ngày cũng tâm tư nàng sâu sắc, nhất thời khắp kinh thành đều đích trưởng nữ Tưởng gia thể coi thường.

Tưởng Nguyễn cửa sổ mưa đến ngẩn . Lỗ thủng mái nhà sửa chữa xong xuôi. Sau buổi yến tiệc hôm đó, chỉ chỗ dột tu sửa, mà ngay cả ngân lượng hàng tháng nàng nhận cũng hậu hĩnh hơn nhiều. Có lẽ Tưởng Quyền cảm thấy mất thể diện mặt các quý phu nhân nên cảnh cáo Hạ Nghiên về chuyện .

Lộ Châu bưng chậu Nguyệt Quý đặt trong sân, mỉm . “Tiểu thư, nô tỳ , đạo trưởng Hư Không tuần bộ bắt giam . Hắn là một tên lừa gạt, hôm nay giải đại lao chịu phạt trượng, gãy mất một chân.” Nàng nhổ bọt chê trách. “Đáng đời! Ai bảo lòng đen tối, dám bịa đặt chuyện Thiên Sát Cô Tinh để hãm hại tiểu thư.”

Tưởng Nguyễn đáp lời. Ngày đó quý phu nhân tham dự, khó tránh khỏi tiết lộ chuyện đạo trưởng Hư Không. Lão hành nghề nhiều năm như , chắc chắn chỉ ăn với mỗi Hạ Nghiên. Những từng mời đến nhà tin, tất nhiên tức giận đến khó dằn, việc đơn bẩm báo lên tuần bộ là chuyện hiển nhiên.

Liên Kiều theo ánh mắt của nàng ngoài cửa sổ, khẽ thở dài. “Cơn mưa chẳng đến bao giờ mới ngớt.” Rồi nàng đột nhiên kề tai nhỏ: “Tiểu thư, hiện nay lương thực trong kinh thành đang khan hiếm, tận dụng cơ hội , bán lương thực dự trữ ? Chắc chắn thể thu về nhiều bạc.”

Tưởng Nguyễn chỉ lắc đầu. Lộ Châu chen lời: “Tiểu thư đợi thêm vài ngày ? cơn mưa khi nào sẽ ngừng, lúc chính là thời điểm nhất để kiếm lời.”

“Ta mua lương thực để bán.” Tưởng Nguyễn khẽ .

“Vậy thì để gì ạ?” Lộ Châu nghi hoặc.

“Để cứu .”

“Cứu ?!” Lộ Châu trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt đột nhiên sáng bừng. “Tiểu thư chẳng lẽ đợi qua ít ngày nữa, đem lương thực cứu tế thiên tai, phân phát cho nạn dân, giúp họ một mạng?”

“Ngươi chỉ đúng một nửa.” Tưởng Nguyễn rõ. “Ta chỉ cứu mạng bách tính. Điều cứu, chính là Triệu gia.”

Lộ Châu chớp mắt một cái, hỏi nhiều thêm, suy nghĩ một lát đột nhiên cất lời. “Tiểu thư, nô tỳ đập nước ở phía Bắc kinh thành bắt đầu vỡ bờ, Hoàng thượng bổ nhiệm Bát hoàng tử trị thủy, và Lý An, công tử của Lý Tể tướng cũng phụng mệnh chấp hành.” Lộ Châu là nha nhị đẳng, thường xuyên tiếp xúc với bên ngoài, nàng giao thiệp, nên tai mắt vô cùng linh thông, thể nhiều tin tức quan trọng.

“Lý An.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , đôi mắt nàng sáng lên đến kinh . “Cuối cùng, thời cơ cũng đến.”

Lý Đống hai con trai. Lý Dương phong lưu đa tình, ăn chơi trác táng, quả là kẻ vô học. Nay Lý Dương thành phế nhân, Lý Đống lẽ thể nuốt trôi mối hận , mà lão vẫn động thủ với Tưởng gia, phần lớn là nhờ công sức của nhị thiếu gia Lý An. Lý An kẻ tâm cơ thâm hiểm, thông minh tuyệt đỉnh. Khi xưa, Tuyên Ly vô cùng xem trọng ; việc Tuyên Ly lôi kéo Lý Đống, ba phần là vì thế lực của lão, bảy phần còn chính là vì tài trí hơn của Lý An.

Lý An vốn là kẻ cực kỳ bao che khuyết điểm, đặc biệt là để tâm đến Lý Dương. Tưởng Nguyễn khẽ . Kiếp , Tuyên Ly từng tiết lộ cho nàng một bí mật động trời về Lý An. Bí mật , Lý Dương và Lý Đống tuyệt nhiên hề , nhưng nó là con bài lớn nhất, là tiền cược sinh tử của nàng.

Nàng với Lộ Châu: “Mau gọi Liên Kiều và Bạch Chỉ trở đây, mang bài Diệp tử đến.”

“Tiểu thư chơi Diệp tử ?” Lộ Châu đáp. “Nô tỳ sẽ lập tức thỉnh hai tỷ về.”

Tại phủ Tể tướng ở kinh thành.

Lý Đống đang tựa chiếc giường mềm. Một mỹ run rẩy đ.ấ.m bóp vai cho lão, còn một nàng khác đang xoa bóp đôi chân. Khuôn mặt của cả hai đều lộ rõ vẻ sợ hãi. Sắc mặt Lý Đống xanh mét, vẻ hung tợn thế cho nụ giả tạo thường ngày, lộ bộ mặt độc ác. Hiển nhiên, tâm trạng lão hiện giờ cực kỳ tệ hại.

Một gã sai vặt vội vàng khải bẩm: “Nhị thiếu gia hồi phủ.”

Một thiếu niên độ chừng mười bảy, mười tám tuổi, khoác y phục màu xanh thiên thanh, hông đeo thắt lưng vàng thêu hoa văn hổ uy phong, bước từ chính sảnh . Hắn dung mạo tuấn tú, nhưng làn da tái nhợt, tựa hồ quanh năm tiếp xúc với ánh mặt trời, đôi mắt đen thẳm chất chứa đầy phiền muộn.

Thấy thiếu niên, Lý Đống lập tức dậy, chất vấn: “Sao giờ ngươi mới trở về!”

“Phụ .” Lý An nhíu mày, hỏi: “Đại ca ?”

Nhắc đến Lý Dương, mặt Lý Đống hiện lên sự tàn bạo ác độc. “Hỏi còn thế nào nữa! Đời xem như phế . Ta thề, nhất định kéo tiện nhân Tưởng Tố Tố chôn cùng.”

“Việc tuyệt đối thể hành động thiếu suy nghĩ.” Lý An tỏ vẻ vui Lý Đống. Lý Đống , giận dữ quát: “Trong thư ngươi , bảo tạm thời đừng động đến Tưởng gia. Rốt cuộc là vì cớ gì? Ca ca ngươi hiện đang liệt giường thể động đậy, lẽ nào vẫn thể g.i.ế.c tiện nhân ?”

“Phụ thật sự nghĩ rằng, Đại ca Nhị tiểu thư Tưởng gia hại thành nông nỗi ?” Lý An hỏi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-93.html.]

“Ngươi ý gì?”

Lý An giễu cợt lão. “Sự thật rành rành ngay mắt, nhưng Phụ cơn phẫn nộ đầu óc lu mờ, nên thể nào suy tính thấu đáo. Chuyện rõ ràng kẻ âm mưu khiêu khích, khơi mào mâu thuẫn giữa Tưởng gia và Lý gia, để chúng hưởng lợi ngư ông đắc lợi.”

“Là của Ngũ hoàng tử ?” Lý Đống hỏi. Hiện tại, kẻ dám đối chọi với Tuyên Ly trong triều, thế lực lớn nhất chẳng ai khác ngoài Ngũ hoàng tử.

“Không .” Lý An dứt khoát ngắt lời. “Tưởng phủ lớn, nhưng kẻ hãm hại Đại ca chắc chắn trộn phủ, cũng thể là Tưởng gia. Ta cân nhắc kỹ lưỡng: Nhị tiểu thư Tưởng gia khó thể là hung thủ. Nữ nhi của Tưởng gia, con của di nương Tưởng Tam tiểu thư liên quan đến đường quan của Tưởng Quyền, thể nào tự hủy hoại tiền đồ. Như , chỉ còn Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư. Mẹ ruột của hai đều khuất, Tưởng Quyền yêu thương. Nếu mong Tưởng Quyền sống nhất, e rằng chính là hai nàng. Xét kỹ , sự tình , Tưởng Đại tiểu thư mới là kẻ lợi lớn nhất.”

“Ý ngươi là Tưởng Đại tiểu thư chính là kẻ hại Đại ca thành thế , giá họa cho Nhị tiểu thư ? Tiện nhân!” Sắc mặt Lý Đống vô cùng khó coi.

“Chưa thể khẳng định. Bởi , cần đích tới Tưởng gia một chuyến, tận mắt gặp gỡ hai mới thể đưa kết luận.” Trong mắt Lý An lóe lên tia sáng kỳ dị. “Dám hãm hại Đại ca, quả là lá gan nhỏ. Nếu để bắt …” Khóe miệng Lý An nhếch cao, nở một nụ hưng phấn đến quái đản, khiến khuôn mặt tuấn tú của trở nên hết sức đáng sợ. “Nhất định tra tấn cho thật hả .”

Tưởng Nguyễn đang cùng Liên Kiều và Bạch Chỉ chơi bài Diệp tử. Ván nào nàng cũng thắng. Lộ Châu bĩu môi, phụng phịu: “Ván nào Tiểu thư cũng thắng, nương tay thua một ván để bọn nô tỳ vui vẻ chứ ạ, chẳng lẽ Tiểu thư gian lận?”

Liên Kiều gõ nhẹ đầu nàng: “Nói năng hồ đồ gì thế. Tài nghệ bằng dám Tiểu thư gian lận, chẳng lẽ thấy ngượng ?”

Mặt Lộ Châu đỏ ửng. “Tiểu thư đúng là cao thủ trời sinh.”

Mọi đang vui vẻ, bỗng một nha chạy bẩm báo: “Bẩm Đại tiểu thư, Lý Nhị thiếu gia đang đợi ở đại sảnh, diện kiến một .”

Sắc mặt Liên Kiều và Bạch Chỉ thoáng biến, lo lắng Tưởng Nguyễn. Nàng bình tĩnh khẽ : “Quả nhiên, động tác thật nhanh nhẹn.”

“Tiểu thư cẩn thận.” Lộ Châu nghiêm túc nhắc nhở. “Bụng Lý Nhị thiếu gia thâm sâu khó lường, e rằng tra manh mối gì đó.”

“Nguyên bản chính là diễn cho xem mà.” Tưởng Nguyễn rộ lên. “Liên Kiều, Bạch Chỉ, chúng thôi.”

Ba đến đại sảnh, Tưởng Tố Tố và Tưởng Đan cũng đang ở đó. Tưởng Tố Tố đang chuyện cùng thiếu niên, còn Lý An thì cất lời: “Nhị tiểu thư tuyệt sắc như thế, chuyện yêu ma quỷ quái bẩn danh tiết, miếu tĩnh tâm, thật sự khiến lấy tiếc .” Dáng vẻ tiếc nuối khôn nguôi.

Đôi mắt phượng tuyệt mỹ của Tưởng Tố Tố đong đầy nước, vẻ mặt cố kìm nén uất ức, khuôn mặt nhu mì tỏ điềm đạm đáng yêu, khẽ : “Đều là... ý của mẫu .” Vị Lý Nhị công tử khác hẳn với Đại công tử Lý Dương thô bạo. Lý Dương hủy hoại, nhưng hôm nay Lý An đến tận nơi đòi gặp nàng. Ban đầu, Tưởng Tố Tố sợ hãi, nhưng khi gặp mặt, nàng thấy Lý An vẫn ôn hòa dịu dàng, chẳng hề trách cứ, thậm chí khi chuyện nàng đến miếu tĩnh tâm còn nhẹ nhàng an ủi. Tưởng Tố Tố thầm oán hận trong lòng, đây rõ ràng là mối hôn ước do Hạ Nghiên sắp đặt cho Tưởng Nguyễn, là một nam nhân phong thái ung dung, tuấn tú lịch thiệp đến thế. Tại Tưởng Nguyễn vận may như !

Tưởng Nguyễn ở cửa sảnh, tất nhiên rõ vẻ thẹn thùng của Tưởng Tố Tố, nàng thầm lạnh. Tưởng Tố Tố quả nhiên ngây thơ, thật sự cho rằng nam nhân mặt là một thiếu gia ôn hòa nhã nhặn, nhưng hề rằng tâm tư của vị công tử thâm độc, thể sánh ngang với loài rắn rết.

Tưởng Đan vẫn giữ vẻ sợ hãi, bất an một bên, thấy Tưởng Nguyễn đến thì ngạc nhiên gọi: “Đại tỷ!”

Tưởng Tố Tố và Lý An đồng loạt về phía cửa sảnh. Tưởng Nguyễn mỉm , thong thả tiến lên hành lễ: “Bái kiến Lý Nhị công tử.”

Lý An quan sát Tưởng Nguyễn, đáp lễ: “Tưởng Đại tiểu thư.”

Tưởng Nguyễn xuống cạnh Tưởng Đan, Lý An, thẳng thừng hỏi: “Nhị công tử đến đây chuyện gì?” Nàng vòng vo dài dòng, ánh mắt Lý An lóe lên chút ánh sáng, : “Cũng chuyện gì lớn, chỉ là Đại ca gặp chuyện ở quý phủ...”

“À, Đại công tử hiện nay tình trạng thế nào?” Giọng của nàng chứa đựng sự lo lắng, nhưng ánh mắt bình tĩnh thản nhiên.

“Không mấy .” Lý An cúi đầu xuống, thở dài thườn thượt. “Hôm đó ở quý phủ, thương nặng.”

“Thực sự là bất hạnh.” Tưởng Nguyễn . Thái độ thản nhiên của nàng khiến Lý An cảm thấy vô cùng gay gắt, cứ như thể nàng đang nhạo .

“Đại tiểu thư ý kiến gì về việc ?” Lý An chợt cất cao giọng hỏi.

“Đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.” Tưởng Nguyễn . “Nhị tuổi còn nhỏ hiểu chuyện, nhưng Nguyễn nương nghĩ, Đại công tử quý phủ cũng vô can.” Nàng khéo léo gạt bản khỏi vòng, thái độ nhẹ nhàng. Tưởng Tố Tố bên cạnh nội tâm dâng trào cơn giận dữ: “Ngươi...” Nàng nuốt lời định bụng. Vừa nàng cố ý tiết lộ ít tin tức cho Lý An, đổ hết mũi nhọn về phía Tưởng Nguyễn.

“Chỉ là một sự hiểu lầm ?” Lý An nở nụ lạnh. “Ta cho rằng, hình như kẻ cố ý sắp đặt. Đại tiểu thư cho rằng đây vẫn là hiểu lầm chăng?”

“Nguyễn nương tất nhiên cho rằng đây là hiểu lầm.” Tưởng Nguyễn mỉm . “Nếu Đại công tử suy nghĩ khác, tất nhiên thể đến chỗ Kinh Triệu Doãn đòi một câu trả lời hợp tình hợp lý. Nếu vẫn thỏa mãn, thể để Tể tướng đại nhân khi lâm triều chỉ trích phụ . Nếu Bệ hạ lòng chủ trì công đạo cho Đại công tử, sẽ trách phạt phụ . Tuy Nguyễn nương là Tưởng gia, nhưng cũng tuân theo luật pháp. Có điều Nguyễn nương nhắc nhở một câu, nguyên nhân gây chuyện ngày hôm đó, Đại công tử quý phủ cũng nửa phần trách nhiệm. Nếu thực sự Tưởng gia truy cứu, Lý gia chắc chắn cũng sẽ vẹn thoát .”

 

Loading...