Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc trời vốn âm trầm, giờ đây một đám mây đen khổng lồ kéo đến, gần như bao trọn Tưởng phủ trong màn đêm mịt mùng. Đến gần, mới rõ, đó là mây, mà chính là một đàn dơi lớn đông nghìn nghịt đang vỗ cánh bay rợp trời, lao thẳng về phía .

Các tiểu thư, phu nhân mặt đều sợ đến hét lên, nhưng đám dơi bay qua chánh viện, hề dừng , cứ thế bay thẳng về phía . Một lúc , cuối cùng chúng đều dừng ở Tố Tâm Uyển. Chỉ trong chốc lát, đàn dơi đột nhiên bay vọt trong phòng. Nơi đó chính là khuê phòng của Tưởng Tố Tố, bên trong còn nha đang quét tước. Đàn dơi đột nhiên bay khiến nha sợ đến tái mặt.

Những mặt đều thấy choáng váng. Sắc mặt Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên tái nhợt như tờ giấy. Đại sư Tuệ Giác ngừng niệm kinh, cất lời: “Yêu ma hiện hình .”

“Đây là viện của ai?” Thị lang phu nhân dẫn đầu dò hỏi.

Một phu nhân khác đáp: “Hình như là viện của Tưởng nhị tiểu thư.”

Sắc mặt Tưởng Siêu tái xanh. "Đại sư, lời là ý gì? Chẳng lẽ thực sự là yêu ma ?"

Tuệ Giác thản nhiên : "Tưởng Nhị tiểu thư yêu ma, nhưng yêu nghiệt đang ngụ tại viện nàng. Nhị tiểu thư quanh năm sống gần yêu tà, ảnh hưởng lệ khí, bởi mới chiêu mời tai họa đến phủ ."

"Không ! Vì lẽ gì yêu tà bám ?" Sắc mặt Tưởng Siêu khó coi. "Trong phủ thời gian liên tiếp xảy biến cố, chẳng đều bắt đầu từ khi Đại trở về ?"

Tưởng Nguyễn chỉ mỉm , im lặng đáp, như thể hề thấy lời Tưởng Siêu . Tuệ Giác : "E rằng đó Tưởng Nhị tiểu thư gặp biến cố nguy hiểm nào đó, hoặc trải qua trận ốm nặng, thể suy yếu, nên yêu ma mới thừa cơ bám víu."

"Chẳng cách đây lâu, Nhị tiểu thư từng rơi xuống nước trong đêm Hội Hoa Đăng ?" Thị lang phu nhân . "Khi cứu lên, nàng ngất lịm, lẽ chính là biến cố xảy thời khắc đó."

"A di đà phật." Tuệ Giác chắp hai tay.

Lời thốt , quần chúng đều cảm thấy thông suốt, thì Tưởng Đại tiểu thư nào mạng thiên sát cô tinh, mà do Nhị tiểu thư đem theo lệ khí. Liên tưởng đến việc Tưởng Nguyễn vu oan nh.ụ.c m.ạ mà hề tỏ vẻ tức giận, trái còn mỉm lễ độ, trong lòng các phu nhân đều thầm khen ngợi. Có cảm thấy bất bình , liền cất lời:

"Thì Tưởng Đại tiểu thư vô tội, , một tiểu cô nương vô cùng , vô duyên vô cớ vũ nhục bực ."

"Suýt nữa lôi ma thế mạng, chậc chậc, Nhị tiểu thư sớm yêu ma quấn , nên mới chụp cái mũ tội lên đầu Đại tiểu thư đó ?"

"Đại tiểu thư chỉ một , một ai chịu bênh vực, nếu hôm nay nhờ cao tăng, e rằng đời sẽ hủy hoại danh tiết."

Tiếng bàn luận lớn nhỏ, vặn đủ để khác thấy. Tưởng Tố Tố cảm thấy danh dự tổn thương nghiêm trọng, trong lòng hận thấu xương. Nàng ngờ kế hoạch mỹ đổ vỡ, còn Tưởng Nguyễn thừa cơ phản công. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng hoảng loạn tột độ. Hôm nay nếu bản xui xẻo như , liệu sẽ đối phó ? Nàng trấn tĩnh , may mắn , tên thầy bói lừa đảo nàng mạng thiên sát cô tinh, chỉ yêu ma bám víu, qua vài ngày hẳn là sẽ .

Hạ Nghiên phẫn nộ đến mức hận thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Tưởng Nguyễn. Bà quả quyết rằng vị Đại sư Tuệ Giác vấn đề, e là sớm thông đồng với Tưởng Nguyễn. Mặc dù rõ vì lẽ gì một cao tăng danh tiếng tay giúp đỡ Tưởng Nguyễn, nhưng Hạ Nghiên dám chắc chắn đám dơi hôm nay là do Tuệ Giác giở trò. từ đầu đến cuối họ đều theo , Tuệ Giác cũng gì, rốt cuộc tại ?

Tưởng lão phu nhân từ đầu đến cuối gì, chỉ im lặng Tưởng Nguyễn. Trước đó Tưởng Quyền tin, nhưng giờ thấy đám dơi bay thẳng viện Tưởng Tố Tố, bất giác trong lòng cũng tin tưởng vài phần, bèn hỏi: "Đại sư, nữ nhi của bây giờ?"

Tưởng Nguyễn lạnh đầy châm chọc. Cho tới lúc , Tưởng Quyền vẫn một lòng quan tâm Tưởng Tố Tố, quả nhiên là phụ tử tình thâm. Nếu đổi là nàng yêu tà bám , e rằng Tưởng Quyền ngay cả liếc nàng cũng cảm thấy ô uế, hận thể để nàng biến mất khỏi thế gian .

Tuệ Giác : "Chỉ cần tiến hành loại bỏ vận rủi, bần tăng sẽ kinh phật dán trong phòng, qua vài ngày sẽ còn đáng lo. Có điều..." Hắn khẽ chần chừ một chút, mới tiếp. "Nhị tiểu thư yêu nghiệt quấn quá lâu, thể nào loại bỏ trong vài ngày ngắn ngủi."

"Vậy hiện giờ thế nào?" Tưởng Quyền trấn giọng, quát lớn: "Cầu xin Đại sư tay cứu giúp nữ nhi của ngay lập tức!"

"Tưởng đại nhân cần lo lắng." Tuệ Giác . "Bần tăng một ngôi miếu nhỏ vô cùng thanh tịnh, nhất Nhị tiểu thư nên đến đó tu hành một thời gian, cả ngày trong miếu đều kinh phật trấn áp. Thế sự vô thường, gì tồn tại mãi mãi, vì tà uế sẽ tiêu trừ, Nhị tiểu thư tự nhiên sẽ bình an vô sự."

Hạ Nghiên kinh hãi thất sắc, Tưởng Tố Tố thì thét lên chói tai: "Ta hề yêu ma bám ! Ta tuyệt đối hết!"

"Tố nhi!" Tưởng Quyền quát lạnh một tiếng, sang Đại sư Tuệ Giác: "Phải mất thời gian bao lâu?"

Tuệ Giác đại sư thấp giọng : "Bần tăng dám hứa chắc chắn, nhưng trong vòng ba năm rưỡi, e rằng Nhị tiểu thư thể trở về phủ ."

Sắc mặt Hạ Nghiên thoáng chốc trở nên khó coi tột độ, liếc Tưởng Nguyễn. Bọn họ vốn Tưởng Nguyễn tới chùa tu hành ba năm rưỡi, giờ đây Tưởng Nguyễn gậy ông đập lưng ông, khiến Tưởng Tố Tố tới miếu ở vài năm. Thâm tâm nàng quả thực quá độc địa!

bi thương : "Chắc hẳn vẫn còn cách giải quyết khác? Đại sư, chỉ duy nhất một nữ nhi thôi!"

Đại sư Tuệ Giác lắc đầu, khẽ thở dài im lặng.

Trong lòng Tưởng Quyền mặc dù nỡ, nhưng nếu Tưởng Tố Tố ở , sẽ dẫn đến nhiều rắc rối cho Tưởng phủ, mà Tưởng Tố Tố đến chùa ở, cũng thể giải trừ hết xui xẻo của bản . Mặc dù đành lòng, nhưng Tưởng Quyền đây là cách nhất.

Nhìn thấy biểu cảm của Tưởng Quyền, Hạ Nghiên càng nóng lòng hơn. Tưởng Siêu bất chấp lớn tiếng với Tuệ Giác: "Ngươi là tên lừa đảo mua danh trục lợi! Rõ ràng chỉ là giả vờ để lừa gạt khác! Xem xé rách miệng ngươi ."

Trong lòng Tuệ Giác tuy phần kiêng sợ, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, lùi về mấy bước, thêm lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-92.html.]

"Ngăn nó ." Tưởng Quyền gọi gia đinh ngăn Tưởng Siêu. Bình thường Tưởng Siêu luôn tỏ lễ nghĩa mặt khác, giờ đây hai mắt dữ tợn, ăn lớn tiếng hỗn xược, các phu nhân vốn ý định kén rể thấy , lập tức đổi chủ ý.

Tưởng Quyền cảm thấy đau đầu. Hai đứa con , vốn dĩ luôn khiến y kiêu ngạo, gần đây liên tiếp khiến y thất vọng vì tầm nông cạn, ngay cả Tưởng Nguyễn cũng chẳng sánh bằng.

Tưởng Nguyễn? Tưởng Quyền sửng sốt. Y nàng, thấy Tưởng Nguyễn vẫn giữ vẻ khoan thai như lúc mới bước , mỉm yên một chỗ. Rõ ràng nàng là đầu tiên cáo buộc trong sự việc , thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ sự bình tĩnh, ung dung, tựa như nắm trọn thế cục trong lòng bàn tay. Nàng lẳng lặng ngoài chuyện diễn , ánh mắt lạnh lùng quan sát khác đấu đá phân tranh.

Tưởng Quyền khẽ rùng . Chợt thấy Tưởng Nguyễn cất lời: “Lời Nhị ca quả là sai . Đại sư là do Nguyễn nương mời về, Nhị ca nghi ngờ đại sư, chẳng cũng đang nghi ngờ Nguyễn nương ? Vậy Nhị ca cho rằng, một như đại sư Nguyễn nương sai khiến là vì tiền bạc ư? Dựa tiền tiêu vặt mỗi tháng hai lượng bạc, e rằng đến tiền hương hỏa trong chùa cũng thể mua nổi.”

Xung quanh rộ lên tiếng bàn tán xôn xao. Mỗi tháng hai lượng bạc, đó chỉ là mức bổng lộc hàng tháng của một nha hạng hai. Tưởng Nguyễn vốn là đích nữ cao quý, nhưng y phục đạm bạc giản dị, tất nhiên khiến ngoài ngờ vực. Rốt cuộc là Tưởng phủ nghèo túng đến mức , là do đương gia chủ mẫu Hạ Nghiên cố tình hà khắc với kế nữ đây?!

Tưởng Quyền cảm thấy mất hết thể diện, ánh mắt căm giận liếc Hạ Nghiên, cố gắng nén cơn phẫn nộ. Lại Tưởng Nguyễn thản nhiên : “Nhị ca cho rằng Đại sư Tuệ Giác là kẻ lường gạt ư? Nguyễn nương đây còn dám Đạo trưởng Hư Không là đồ bịp bợm . Nếu Nhị yêu ma bám , Nguyễn nương cũng mang mệnh Thiên sát cô tinh. Năm năm , Đạo trưởng Hư Không từng tính toán cho Nguyễn nương một quẻ dịch, khi Nguyễn nương đưa đến thôn trang ở suốt năm năm ròng ? Món nợ nhân quả rốt cuộc tính thế nào, mãi cũng chẳng rõ ràng. Chi bằng tìm Kinh Triệu Doãn đến hỏi một câu, với tiểu thư phủ Kinh Triệu Doãn chút giao tình, lẽ ngài sẽ nể mặt mà phân xử công bằng.”

Trên mặt nàng nở nụ ôn hòa, nhưng mỗi lời mang theo lực công kích mãnh liệt, uy thế áp , khiến đối phương thể lùi bước. Đạo trưởng Hư Không sớm mồ hôi đầm đìa, ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng về phía Hạ Nghiên.

Hạ Nghiên cứng ngắc đáp lời: “Đạo trưởng là cố nhân, chuyện tất nhiên hiểu lầm. Nguyễn nương ngươi còn nhỏ tuổi, nhiều việc tường tận, thôi thì đừng nên quá tuyệt tình.”

Tưởng Quyền rốt cuộc thể chịu nổi ánh mắt dò xét của , thét lên một tiếng: “Đủ !”

Hạ Nghiên vội vàng im bặt. Tuệ Giác chắp tay: “Bần tăng sẽ sai tiểu đồ mang kinh Phật đến . Chuyện giải quyết, bần tăng cũng nên xin cáo từ.”

Tưởng Nguyễn mỉm : “Chậm , Đại sư quên một chuyện .” Tuệ Giác sững sờ, Tưởng Nguyễn tiếp: “Hôm nay Nguyễn nương mời Đại sư đến để cầu phúc cho Tổ mẫu. Chẳng ngờ Đại sư trừ tà giúp Tưởng phủ một phen. Nếu Đại sư vội, xin ngài vì Tổ mẫu của mà niệm một bài kinh cầu phúc, ?”

Mọi đều kinh ngạc. Trong lúc hỗn loạn , Tưởng Nguyễn vẫn quên mục đích ban đầu là cầu phúc cho Lão phu nhân. Nét mặt Lão phu nhân Tưởng thị hề đổi, chỉ ôn hòa : “Không cần. Hôm nay Đại sư và đều mệt mỏi. Thay Tưởng phủ quét sạch yêu ma, đây là phúc khí lớn nhất đối với .” Dứt lời, nàng liền gọi: “Thải Tước, dìu hồi phòng.” Sau đó cất bước rời .

Thấy , nhóm phu nhân cũng vội vàng dậy cáo từ. Đã chứng kiến trọn vẹn vở kịch , họ tiện ở lâu thêm. thể đoán , từ ngày mai, lời đồn về nội tình Tưởng gia chắc chắn sẽ truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm trong kinh thành.

Trong thoáng chốc, đều về. Tưởng Nguyễn mỉm : “Đại sư rời khỏi, để tiễn ngài một đoạn.”

Tuệ Giác gật đầu.

Khi tới cửa phủ, Tưởng Nguyễn y, : “Hôm nay đa tạ Đại sư tay tương trợ.”

“Lời Tiểu thư khi là thật lòng ?” Tuệ Giác cúi đầu thu liễm ánh mắt, dáng vẻ phục tùng tựa như một Thiền sư hiền hòa.

“Tất nhiên .” Tưởng Nguyễn : “Nếu Đại sư thể giúp Nguyễn nương như ngày hôm nay, Phật tổ thấy Đại sư tích nhiều phúc đức như , chắc chắn sẽ bạc đãi đứa con trai nhỏ bé của ngài.” Nàng tiếp lời: “Hôm nay Đại sư quả thực khiến khác quá đỗi cao minh.”

Tuệ Giác hành nghề nhiều năm, nếu chỉ dựa miệng lưỡi suông chắc chắn thể . Chiêu trò của là sự kết hợp giữa thật thật giả giả, giả giả thật thật, cùng với những thủ thuật mà tên du tăng truyền dạy. Hôm nay, khi ngang qua phòng Tưởng Tố Tố, chỉ thuận tiện rắc một chút phấn chế từ huyết lợn. Dơi vốn thích mùi m.á.u lợn. Tuy dơi thường ngủ ngày, nhưng trong huyết lợn còn thêm vài loại t.h.u.ố.c bột khác, hòa quyện cùng mùi hương trong chánh viện, cho dù là ban ngày cũng đủ sức dụ dơi bay . Người am tường sẽ thấy cảnh tượng đó gì đáng sợ, nhưng kẻ ngoại đạo chỉ nghĩ đó là yêu ma hiện hình.

Tưởng Nguyễn khẽ : “Mẫu luôn yêu thương Nhị như , chắc chắn sẽ để Nhị lưu lạc nơi chùa chiền.”

“Lũ dơi ban ngày sẽ tản , nhưng đêm đến thi cửa. Tiểu thư Tưởng Tố Tố tâm thần bất an, đương nhiên sẽ phản đối.” Tuệ Giác lạnh nhạt . Hắn bôi nhiều t.h.u.ố.c bột lên cánh cửa phòng Tưởng Tố Tố. Ban đêm, bầy dơi bay đến đập cửa sẽ tạo tiếng động lớn. Cứ như , Tưởng Tố Tố mỗi mở cửa đều thấy ai, lặp lặp nhiều , nàng sẽ nghi thần nghi quỷ. Chẳng bao lâu, nàng chắc chắn sẽ chủ động đưa yêu cầu đến chùa để lánh nạn.

“Đại sư quả là cao minh.” Tưởng Nguyễn khẽ nhướng mày. Tên Tuệ Giác quả thật chút đầu óc, còn chuẩn biện pháp dự phòng. Nếu nắm chắc phần thắng... Nàng vang: “Đại sư giúp một việc lớn như , tự khắc sẽ hồi đáp ngài một món quà lớn hơn. Qua vài hôm nữa, sẽ đích tới cửa viếng thăm, Đại sư tuyệt đối chớ quên lời hứa của hôm nay.”

Tuệ Giác kinh ngạc thiếu nữ mặt. Trong đôi mắt xinh , nụ lạnh như băng sương khiến rợn tóc gáy. Nàng tuổi còn non, nhưng tâm tư sâu hơn bất cứ nữ tử hậu viện nào y từng gặp, quả thực là đa mưu túc trí, thêm phần quỷ quyệt khó lường. Tuệ Giác dằn tâm tư, cáo biệt Tưởng Nguyễn lập tức rời .

Tại phủ Tổng binh đại nhân.

Cô phu nhân về đến, Cô Dịch sốt ruột bước , ba bước thành một tới mặt nàng. “Mẫu , diện kiến Tưởng đại tiểu thư ? Người cảm thấy nàng ?”

Cô phu nhân đáp: “Dung mạo xinh , tính tình ôn hòa, tri thức hiểu lễ nghĩa, việc cũng quy củ.”

“Vậy chính là tệ ?” Cô Dịch rạng rỡ. “Ta cũng Mẫu sẽ thấy nàng .” Đoạn gãi đầu tiếp: “Người xem…”

“Xì, nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, mau trở về viện của con . Chờ chút nữa phụ con về mà thấy con bộ dạng trách phạt, chuyện cứ để hôm khác hẵng .” Cô phu nhân mắng yêu.

Vừa Cô đại nhân sắp về, Cô Dịch lập tức trốn mất dạng. Đợi rời khỏi, Cô phu nhân mới thở dài một tiếng nặng nề.

“Hôm nay đến đó, phu nhân cảm thấy Tưởng đại tiểu thư ạ?” Nha hầu cận cẩn thận hỏi.

“Vừa ngươi cũng thấy , nội tình Tưởng gia sâu lường . Tưởng đại tiểu thư hồi phủ khơi dậy sóng to gió lớn như , thế mà vẫn thể an lui , tâm tư của nàng tuyệt đối hề đơn giản như nàng cố thể hiện .” Cô phu nhân lắc đầu. “Ta chỉ tìm một cô nương đơn thuần, trong sạch cho Dịch nhi. Cô nương , lệ khí trong quá nặng.”

 

Loading...