Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường trở về, Liên Kiều nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng nhịn mà cất lời hỏi: “Vì tiểu thư đem hoa mai tặng cho lão ? Dẫu cũng là dùng bạc mua về, nếu tặng cũng nên giữ một cành mà trưng trong phòng chứ. Tại tùy tiện tặng cho lạ?”

“Liên Kiều, ngươi thấy bao giờ thích hoa mai ?” Tưởng Nguyễn hỏi .

“Việc ... Quả thật tiểu thư hề ưa thích.” Liên Kiều lắc đầu. Khi phu nhân còn sinh thời, tiểu thư vẫn yêu thích hoa cỏ. từ ngày phu nhân khuất núi, cuộc sống thường nhật của tiểu thư hết sức vất vả, càng còn tâm trí để ngắm nghía chiêm ngưỡng hoa cỏ nữa.

“Nếu thích, giữ ích gì?” Tưởng Nguyễn thản nhiên đáp. “Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, tặng cho khác một phần nhân tình.”

phần nhân tình cũng là dùng bạc để mua đấy!” Liên Kiều nóng ruột, lời cũng trở nên dứt khoát hơn. “Chúng vốn quen lão giả , tặng thì lợi lộc gì?”

Tưởng Nguyễn bước thong thả về phía , : “Đương nhiên là lợi. Vạn sự đời đều giá của nó. Hôm nay tặng lão mấy cành hồng mai, ngày lão ắt sẽ báo đáp . Cái giá trả đó dĩ nhiên sẽ cao hơn giá trị của cành hồng mai nhiều, chỉ là hiện giờ chúng thấy mà thôi.”

Lời lẽ phần huyền ảo, Liên Kiều hiểu thấu, Bạch Chỉ im lặng phía cũng mờ mịt. Bạch Chỉ cất lời: “Ý của tiểu thư là ngày còn thể gặp lão chăng? cành hồng mai rõ ràng là tiện tay mua hôm nay, cho dù tiểu thư sớm ý định, lão già sẽ xuất hiện, hơn nữa còn vướng tranh chấp với kẻ khác?”

“Ta cũng thần tiên, thể ?” Tưởng Nguyễn thản nhiên . Giọng của nàng nhẹ nhàng, nhưng cả Bạch Chỉ và Liên Kiều đều cảm thấy trong đó xen lẫn một cảm giác lạnh lẽo khó tả, khiến rợn .

Mãi cho đến khi trở về thôn trang, thấy một nha mặc y phục xanh biếc mới toanh đang tới. Đôi môi nàng tô son đỏ thắm, thấy ba , lập tức khoa trương cất tiếng kêu la ầm ĩ. “Ôi chao, tiểu thư! Tiết trời giá lạnh, khỏe vội vã ngoài? Tiểu thư ? Nô tì tìm khắp thôn trang mà thấy bóng dáng .”

Liên Kiều chống nạnh, cùng ngoảnh . “Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi lớn tiếng gì? Chẳng lẽ tiểu thư còn bẩm báo với ngươi ?”

“Không là do lo lắng cho tiểu thư ? Tiểu thư mới khỏe hơn một chút, mắt cũng qua năm mới, nếu xảy chuyện gì thì bây giờ?” Xuân Oanh cũng hạng hiền lành, giọng điệu khá mỉa mai.

Bạch Chỉ nhíu mày. “Ngươi cũng tiểu thư còn khỏe, lớn tiếng như gì, cho tiểu thư đau đầu.”

Xuân Oanh khẽ bĩu môi, Tưởng Nguyễn thốt lên: “Tiểu thư, nô tì cũng chỉ là vì ý . Hiện giờ thể còn bệnh, nên khắp nơi, cũng tránh để ngoài dèm pha .”

Tưởng Nguyễn điềm nhiên nàng . Xuân Oanh cũng giống như Thu Nhạn, đều là đại nha của thôn trang. Ngày thường địa vị tại thôn trang cũng vô cùng cao. Quanh năm Thu Nhạn bận rộn với việc ở bên ngoài thôn trang, cơ hội gặp mặt Tưởng Nguyễn cực ít. Xuân Oanh chuyên quản lý chuyện bên trong thôn trang, quan hệ thiết với Trương Lan, bình thường nịnh nọt Trương Lan, nên ít ngáng chân Tưởng Nguyễn. Có lẽ do ý của bề , vì Xuân Oanh nửa phần tôn kính với Tưởng Nguyễn, xem Tưởng Nguyễn gì, đối mặt với Tưởng Nguyễn còn cung kính bằng với Trương Lan.

Tưởng Nguyễn nhớ Xuân Oanh rõ ràng. Tin đồn nàng dụ dỗ lôi kéo Trần Chiêu ở kiếp truyền nhanh như , sự trợ giúp của Xuân Oanh trong đó hề ít. Nàng tận mắt thấy với đám hạ nhân, vì lời đồn đại tản càng nhanh hơn, khiến nàng hủy hoại sớm như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-9.html.]

Xuân Oanh thấy Tưởng Nguyễn chậm chạp lên tiếng, kinh ngạc nàng. Đối diện với ánh mắt của Tưởng Nguyễn đang , ánh mắt tuy nhẹ nhàng điềm tĩnh nhưng hiểu vì khiến sinh sợ hãi, tựa như đang quan sát một kẻ diễn trò hề, lạnh lùng mà chất chứa tiếc hận sâu xa.

“Tiểu thư?” Xuân Oanh nhíu mày.

“Kẻ dèm pha rốt cuộc là ai?” Tưởng Nguyễn thẳng nàng . Khóe môi nàng cong lên, nụ nhẹ nhàng mà chậm rãi. Đuôi mắt phượng khẽ nhếch, mang theo nét ngả ngớn, phong tình. Trong phút chốc, Tưởng Nguyễn như biến thành khác, lập tức toát vẻ diễm lệ kinh . Mặc dù Xuân Oanh là nữ tử, nhưng vẻ quyến rũ khiến nàng ngẩn ngơ, nhất thời thành lời.

“Kẻ dèm pha … Sẽ là ngươi chứ?” Nửa câu của Tưởng Nguyễn kéo thần trí Xuân Oanh về , khiến nàng sững sờ, vô ý thức lắc đầu. “Dĩ nhiên nô tì.”

“Nuôi ch.ó là để c.ắ.n kẻ ngoài, thể dùng để c.ắ.n nhà? Nếu ch.ó dữ thấy trong phủ cũng sủa om sòm inh ỏi, ngươi kết cục của nó sẽ là gì ?” Tưởng Nguyễn hỏi nàng .

Xuân Oanh lắc đầu.

“Đương nhiên là thịt, quả thực là món cao lương mỹ vị hiếm .” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng , bốn chữ cao lương mỹ vị thốt chậm, Xuân Oanh sững sờ chằm chằm nàng. Chỉ cảm thấy làn da trắng nõn của Tưởng Nguyễn ánh mặt trời chút nhợt nhạt, khuôn mặt xinh thanh tú cũng phần ngoan độc thể diễn tả , tự chủ mà lùi về phía hai bước. “Tiểu… Tiểu thư, Lan ma ma vẫn còn đang chờ ở trong phòng đấy.”

Vẻ mặt của Bạch Chỉ và Liên Kiều đều đổi. Một hạ nhân, dám dùng chữ ‘chờ’, thật sự là . Hành vi của Trương Lan quá mức ngông cuồng, ngày thường thì bằng mặt mà bằng lòng, bề ngoài thì cho cách nào bắt , nhưng lúc ai đối xử với Tưởng Nguyễn vô cùng khắc nghiệt.

“Đang chờ ?” Tưởng Nguyễn thoáng ngẩng đầu. “Vậy thì thôi, đừng để Lan ma ma chờ lâu.” Nàng vuốt ve viền cổ áo bông màu xanh sẫm.

Có hai đang chậu than ở trong phòng. Một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi dựa trong n.g.ự.c của thiếu phụ trung niên, giọng điệu chút cay nghiệt. “Căn phòng thật lạnh lẽo, còn mùi ẩm mốc. Chẳng trách nàng thường vương mùi khó ngửi.”

“Phương nhi đừng bừa.” Thiếu phụ khiển trách. “Dù nàng cũng là chủ tử, ngày bình thường con đừng xử sự quá mức, để bắt nhược điểm.” Tuy là khiển trách, nhưng giọng điệu tràn đầy yêu thương.

Thiếu nữ thoáng thẳng một chút. “Nàng xứng xem là chủ tử ư? Nhìn bộ dạng tồi tàn , rõ ràng Lão gia buông xuôi, chẳng thèm đoái hoài nữa . Con xử lý . Nương, xem, cây trâm vàng đầu con ?” Nàng nghiêng đầu một chút, để lộ cây trâm cài đầu bằng vàng khảm một viên trân châu to bằng hạt ngô.

Thiếu nữ ngũ quan bình thường, làn da đen. Y phục gấm lụa màu hồng Phương nhi mới tinh, thêu hình hoa mẫu đơn tinh xảo. Nàng mặc váy màu hồng nhạt bên , khoác ngoài là lớp áo vạt rời màu hồng phấn. Bên hông đeo chuỗi ngọc ngũ sắc thật dài, đầu cài trâm vàng, khuyên tai là ngọc bát bảo, cổ đeo thêm chiếc vòng vàng to bản. Tuy chỉ là con gái của hạ nhân ở thôn trang, nhưng cách ăn mặc hơn so với con gái của gia đình giàu .

“Chất lượng , Phương nhi cài lên .” Trương Lan đầy khen ngợi.

Trần Phương đắc ý vang, còn kịp thốt thêm lời nào, thấy một tiếng dịu dàng, nhẹ nhàng vọng từ ngoài cửa. "Lan ma ma chờ trong phòng lâu như , chẳng chuyện gì quan trọng cần bẩm báo?"

 

Loading...