Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một đám đông tụ tập cửa phủ viên ngoại ở phía Đông thành. Phu thê viên ngoại vận áo gấm, đang nhét một túi vải tay lão hòa thượng: “Đại sư đồng ý đến phép trừ tà cho phủ , tại hạ vô cùng cảm kích. Đây chỉ là vật ngoài , Đại sư thể dùng nó để đúc một pho kim cho Bồ tát cũng .”

Lão hòa thượng râu tóc bạc trắng, mặt mang vẻ tiên phong đạo cốt nửa vời, chắp hai tay niệm: “A Di Đà Phật.”

Đám vây quanh xem náo nhiệt, đều xôn xao bàn tán về lão hòa thượng. Đây chính là Đại sư Tuệ Giác, danh tiếng vang xa gần đây trong kinh thành. Nghe ngài thể quá khứ, tương lai, tới kinh thành mấy ngày thường xuyên giúp các gia đình quyền quý cầu phúc trừ tà, cực kỳ linh nghiệm.

Đại sư Tuệ Giác nhận lấy túi vải, lời cáo biệt với nhà viên ngoại, một rời . Hắn qua con đường phồn hoa, rẽ một ngõ hẻm tối tăm, sâu bên trong ngõ là một căn nhà nhỏ. Hắn bước tới gõ cửa, một tiểu đồng mở, mời .

Tuệ Giác bước , tiểu đồng liền : “Sư phụ, khách đến tìm .”

“Khách ư?” Hắn kinh ngạc. Hắn vốn hề quen nào ở kinh thành. Mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh bước trong.

Một thiếu nữ vận y phục xanh biếc đang giữa sảnh, dáng vẻ chỉ mười một, mười hai tuổi, cách ăn mặc thì là một nha . Nha đó thấy thì mỉm , Tuệ Giác sửng sốt, chợt một giọng nhu hòa truyền tới từ lưng nàng : “Đại sư.”

Tuệ Giác theo hướng âm thanh phát . Một thiếu nữ đang trong bóng tối. Nha áo xanh bước sang một bên, theo ánh sáng dần chiếu rọi, bóng trong góc khuất cũng rõ ràng hơn.

Đó là một thiếu nữ còn non nớt, tuổi tác chừng ngang với nha áo xanh . Nàng vận xiêm y đỏ rực thêu chữ vạn, tà váy tán hoa tràn đầy sức sống. Cho dù trong tối, vẻ khuynh thành vẫn thể che giấu. Nàng mỉm Tuệ Giác, tựa như đang một cố nhân quen nhiều năm. Đôi mắt quyến rũ cong lên, dù ánh mắt trong veo nhưng vô hình khiến khác thể thấu.

“Vị cô nương đây là…?” Tuệ Giác trầm ngâm hỏi. Thiếu nữ mặt vô cùng xa lạ, hề ấn tượng nào về nàng.

“Mặc dù Đại sư , nhưng sớm danh ngài từ lâu. Hôm nay tới đây, là thỉnh giáo Đại sư đôi điều. Ta thông qua bát tự để đoán xem mệnh cách của như thế nào?” Nàng hỏi.

“Cô nương tuổi còn quá nhỏ, cớ một tới đây vấn quẻ?” Tuệ Giác hỏi.

“Số phận trắc trở, tương lai mịt mờ.” Tưởng Nguyễn chỉ thốt tám chữ.

Tuệ Giác thoáng giật , trầm ngâm suy tính. Sau đó : “Vậy, mời cô nương bát tự của đây.”

Tưởng Nguyễn liền hạ bút .

Khi nàng hạ bút, Tuệ Giác cũng lẳng lặng quan sát. Thấy thiếu nữ phong nghi bất phàm, đoán chừng là tiểu thư dòng dõi quyền quý, việc kín kẽ, gương mặt ẩn chứa vài phần lệ khí. Sau đó, sang nha bên cạnh nàng. Chỉ trong chốc lát, đưa quyết định trong lòng.

Tưởng Nguyễn đẩy tờ giấy bát tự sang mặt Tuệ Giác: “Mời Đại sư xem qua.”

Tuệ Giác mở tờ giấy, tay tháo chuỗi phật châu đang đeo cổ, cúi đầu trầm mặc. Nửa nén hương trôi qua, đôi lông mày của dần dần nhíu chặt.

Lộ Châu thấy , ngước sắc mặt điềm tĩnh của Tưởng Nguyễn, khẽ hỏi: “Đại sư xem xong ?”

Tuệ Giác ngước Tưởng Nguyễn, dường như điều thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu, nặng nề thở dài.

“Đại sư cứ thẳng thắn , cần ngại.” Trái ngược với vẻ mặt đau khổ, khó xử của , Tưởng Nguyễn vẫn giữ vẻ cực kỳ ung dung, phảng phất như nàng đang xem một quẻ cho xa lạ.

Tuệ Giác chậm rãi cất lời: “Cô nương, quẻ là quẻ hung, e rằng, e rằng cô nương mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh.”

“Thiên Sát Cô Tinh?” Tưởng Nguyễn lặp danh xưng bốn chữ . Tuệ Giác thu mắt , dáng vẻ như một vị Bồ Tát cam chịu vận mệnh, mang theo nỗi thương xót nhân gian. Chỉ Tưởng Nguyễn thản nhiên : “Đại sư quả nhiên cao minh. Mạng đích xác là Thiên Sát Cô Tinh. Mẫu chính là khắc chết, đại ca rõ tung tích, hiện giờ trong phủ cũng ngày ngày xảy chuyện may.”

Giọng nàng ảm đạm, tựa như vô cùng bi thương, khiến Tuệ Giác tiếp lời: “Tuy , nhưng cô nương chớ quá lo âu, bần tăng biện pháp để cải mệnh cho cô nương. Nếu cô nương lòng, ngày mai bần tăng sẽ đích đến quý phủ một chuyến, cùng nhà cô nương thương lượng chi tiết.”

“Vì lẽ gì mà Đại sư sẵn lòng tay tương trợ ?” Tưởng Nguyễn hỏi.

Tuệ Giác cúi đầu, chắp hai tay thành chữ thập ngực: “A Di Đà Phật. Người xuất gia luôn mang lòng từ bi.”

“Đại sư quả thực nhân hậu. Nếu chư tăng nhân đều hiền lương như Đại sư thì thật phúc đức cho thiên hạ. Ta từng kể qua, một tăng nhân đến từ Du Châu, thường ngày hành nghề lừa bịp bách tính, kiếm ít tiền tài của cải.

Vừa thấy hai chữ “Du Châu”, hai tay Tuệ Giác khẽ run lên. Lại Tưởng Nguyễn vẫn ôn hòa kể tiếp: “Vị tăng nhân vốn là một cô nhi, từ nhỏ một vị lão hòa thượng nhận nuôi. Lão hòa thượng đó là một bậc thầy về thuật lừa bịp, chỉ coi như công cụ kiếm tiền, hễ ý là đ.á.n.h đập mắng chửi. Sau , khi lớn lên, học tài nghệ của lão hòa thượng, liền đích g.i.ế.c c.h.ế.t ân sư, nhưng dối với bên ngoài rằng sư phụ viên tịch, thừa kế y bát, tiếp tục một vị đại sư lừa đảo.” Nói tới đây, nàng dừng một chút, cất lời: “Nhắc tới, vị tăng nhân ở Du Châu , pháp danh giống hệt Đại sư. Không Đại sư từng qua ? Tên là Tuệ Giác?”

Tuệ Giác đơ tại chỗ, thể cứng nhắc như tượng gỗ. Lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Những bí mật , từng hé răng với bất kỳ ai. Huống hồ chuyện xảy mấy chục năm , lúc đó tiểu cô nương còn chào đời, vì nàng rõ ràng đến ? Hắn ngẩng đầu lên, thấy cô nương đối diện đang nở một nụ đầy ý vị thâm trường, gương mặt nàng nào còn chút dấu vết bi thương nào?

Tuệ Giác cố nặn giọng khô khốc của : “Bần tăng… Thực sự từng qua.”

“Trên đời nhiều chuyện, chắc Đại sư từng qua. còn vài câu chuyện thú vị khác, thể kể cho Đại sư . Ví dụ như tiểu đồng , khiến nhớ tới một câu chuyện xưa. Khi vị tăng nhân nọ lừa gạt một gia đình quyền quý, nảy sinh tư tình với tiểu thư nhà đó. Vị tiểu thư mang thai, nhưng đến c.h.ế.t vẫn chịu tiết lộ phụ của hài tử là ai, cuối cùng khó sinh mà mất. Người nhà họ đem đứa nhỏ sinh vứt bỏ. Vị tăng nhân giả vờ từ bi đến xin nhận đứa nhỏ đồ . Người nhà vị tiểu thư nọ tất nhiên cực kỳ mừng rỡ, nào ngờ đứa nhỏ chính là cốt nhục của chính tăng nhân .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-87.html.]

Nghe đến đây, gương mặt Tuệ Giác còn chút bình tĩnh nào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt khẩn trương tột độ.

“Sau khi đứa nhỏ giao cho tăng nhân, vì thể chất yếu ớt cần d.ư.ợ.c liệu quý giá để cứu mạng, tăng nhân còn cách nào khác, chỉ thể cố gắng kiếm bạc. Du Châu quá nhỏ hẹp, vì , quyết định tới kinh thành phồn hoa. Kinh thành tập trung nhiều nhà giàu sang, danh tiếng, nhanh chóng kiếm nhiều tiền tài, thể chu việc chữa bệnh cho con trai .” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Đại sư, ngài thấy câu chuyện ?”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Yên lặng hồi lâu, Tuệ Giác mới hỏi. Vị tiểu cô nương mặt , thể thấu. Hắn chợt nghĩ nàng ắt hẳn cao nhân chỉ thị, nếu một xa lạ từng gặp, thể dửng dưng hết thảy những bí mật chôn sâu trong lòng, thật sự khiến sinh lòng khiếp sợ!

Đây là đầu tiên trong đời, Tuệ Giác, kẻ luôn thao túng thiên hạ trong lòng bàn tay, cảm thấy bất lực đến cùng cực khi khác nắm giữ.

Tưởng Nguyễn im lặng , trầm giọng : “Ta chỉ là một Thiên Sát Cô Tinh mà thôi. Tuệ Giác, bây giờ ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, g.i.ế.c , bí mật của ngươi từ đây sẽ vĩnh viễn ai . Thứ hai, theo lời , sẽ bảo vệ bí mật cho ngươi.”

Ánh mắt nàng bình tĩnh, hề chút lo lắng nào, tựa như chắc đáp án của Tuệ Giác là gì. Tuệ Giác nàng, trong lòng đột nhiên sinh lòng hung ác, nhưng vẫn hỏi: “Tại ngươi những chuyện ?”

“Tuệ Giác, ngươi cứu con trai của ngươi ?” Tưởng Nguyễn trả lời, chỉ hỏi ngược .

Con trai? Thân thể Tuệ Giác cứng đờ, tâm tư hung ác lập tức biến mất như hề xảy . Hắn nhớ tới đứa con tội nghiệp vẫn luôn giường bệnh. Đại phu con trai bẩm sinh yếu ớt, nếu thể dùng t.h.u.ố.c quý điều dưỡng, e rằng sẽ suy yếu nhanh. Hắn giả hòa thượng nhiều năm như , ngờ khi về già một đứa con trai. Hắn, tha thiết cứu sống con .

“Ngươi… cách gì để cứu nó?” Tuệ Giác khẩn thiết hỏi.

“Nếu ngươi tuân theo lời , bảo đảm cả đời của ngươi sẽ nhung lụa ấm no, còn bận tâm đến chuyện cơm áo gạo tiền. Hơn nữa, con trai của ngươi cũng sẽ danh y chữa trị. Ngươi sẽ cần vì bạc mua t.h.u.ố.c mà sầu não, càng chạy Đông chạy Tây, cả ngày sống trong sợ hãi.” Đôi mắt nàng quyến rũ sáng ngời, giọng như độc hấp dẫn khác. “Ngươi sẽ vạn chúng tôn kính, phú quý vô tận cùng cả đời bình yên, ngươi sẽ thành cao tăng linh nghiệm nhất, phong quốc sư đại nhân.”

Tuệ Giác suýt sa mê hồn trận do khung cảnh hấp dẫn nàng tạo . Song, lừa gạt giang hồ bao năm, há là kẻ tầm thường? Hắn tức thì tỉnh táo trở , cất lời: “Cô nương, ngươi đang đùa với bần tăng ? Không cô nương tìm tới bần tăng vì chuyện gì, điều bần tăng chỉ là một tăng nhân bình thường, dám đảm đương nổi hai chữ cao tăng. Rất nhiều chuyện, e rằng bần tăng chỉ lòng nhưng sức.”

Tưởng Nguyễn bình tĩnh , : “Biết quá khứ, rõ tương lai? Những chuyện đều là quá khứ, xem còn cần chứng minh với ngươi một chuyện nữa.”

Tuệ Giác im lặng.

“Tối hôm nay, trong phủ Tri phủ đại nhân sẽ yêu ma quấy phá. Sáng sớm ngày mai, nhất định Tri phủ sẽ mời ngươi đến trừ tà.”

Tuệ Giác kinh hãi tột độ: “Cô nương?”

“Ngươi tin lời cũng , tin cũng . nếu ngươi cứu con trai của , thì cứ theo lời chỉ dạy.” Tưởng Nguyễn tiếp: “Mười ngày chính là thọ yến của Lão phu nhân phủ Tưởng Thượng thư. Ta ngươi tìm cớ phủ cầu phúc , trong lúc vô tình, ngươi sẽ phát hiện trong phủ yêu ma quấy phá, tiết lộ nhị tiểu thư Tưởng phủ chính là thiên sát cô tinh giáng thế.” Nàng nhạt một tiếng: “Thủ pháp của ngươi cao minh đến thế, nên gì chắc cần dạy bảo.”

“Sao ngươi thể khẳng định rằng ngày đó sẽ tới?” Tuệ Giác nhịn hỏi.

Tưởng Nguyễn dậy. “Chẳng , quá khứ, rõ tương lai?” Nàng khuất ánh sáng, vẻ mặt ôn hòa, dung nhan như họa, cả một màu đỏ rực, song khiến lòng phát lạnh. Nàng như một đóa hoa hồng đỏ thẫm, kiều diễm vô song, song toát vẻ lạnh lẽo thấu xương. Thân xác mỹ nhân dường như đang chứa đựng một ác ma, một yêu nữ bò lên từ địa ngục sâu thẳm.

Tưởng Nguyễn và Lộ Châu tới cửa, đột nhiên nàng đầu : “Quên với ngươi, gọi là Tưởng Nguyễn, đích trưởng nữ của Tưởng gia ở kinh thành.”

Khi khỏi con hẻm tối, Lộ Châu sắc mặt Tưởng Nguyễn, thận trọng hỏi: “Tiểu thư khẳng định hòa thượng mười ngày sẽ tới ư?”

“Tất nhiên sẽ tới.” Tưởng Nguyễn đáp. Tuệ Giác coi con trai là tâm can bảo bối, thời tiết đầu xuân trở lạnh, bệnh tình của con sẽ nặng hơn. Kiếp , Tuyên Ly chính nhờ lợi dụng nhược điểm của Tuệ Giác, mấy năm chữa bệnh cho con trai nên mới thu phục . Quả nhiên, Tuệ Giác là một nhân tài, sự sắp xếp của Tuyên Ly, lên quốc sư, tạo nhiều cơ duyên giúp đỡ cho Tuyên Ly.

Kiếp , nàng một bước, khi Tuyên Ly tay thu Tuệ Giác tay . Hiện giờ đang là đầu xuân, Tuệ Giác bệnh tình của con trai, nghĩ tới lời nàng . Không động tâm là điều khó.

Mỗi đời đều một nhược điểm chí mạng, chỉ cần nắm điểm yếu đó, thể tùy ý điều khiển vận mệnh họ. Bây giờ nghĩ , may nhờ kiếp Tuyên Ly vì nàng một quân cờ đắc lực nơi hậu cung tranh đấu, nên hết bí mật cho nàng . Nếu những tin tức , thu phục như Tuệ Giác, thật sự khó khăn vô cùng.

Lộ Châu : “Nhờ ngũ di nương chuyện với tiểu thư, mẫu tử Nghiên Hoa Uyển thể bày thủ đoạn thâm độc như thế!”

Đêm hôm đó trở về phủ, Hồng Anh vội vàng đến Nguyễn Cư bẩm báo, rằng nhân dịp thọ yến của Lão phu nhân, Tưởng Quyền định mời đạo sĩ nhập phủ cầu phúc, trừ tà. Mặc dù nàng rõ, nhưng ám chỉ đạo sĩ tới phép chính là năm năm ngang Tưởng phủ bói quẻ cho Tưởng Nguyễn.

Cuối cùng, Hồng Anh : “Thọ yến của Lão phu nhân là đại sự, thể qua loa, xin Đại tiểu thư hãy chuẩn .”

Tưởng Nguyễn cảm tạ, vô tình đáp nhân tình, vờ như vô tình nhắc tới chuyện Hạ phủ và Tưởng phủ nảy sinh hiềm khích. Tưởng Quyền đối với Hạ Nghiên kẽ hở, còn cần Hồng Anh trấn an.

Hồng Anh là một thông minh, hiểu ý của Tưởng Nguyễn, khẽ mỉm . Hạ Nghiên dùng cách thức năm xưa. Năm năm , là kiếp , nàng vì ngu xuẩn mà như một bù mặc cho Hạ Nghiên bày bố. Bây giờ Hạ Nghiên lặp chuyện năm đó, e rằng dễ dàng như .

Lộ Châu phía : “Xe ngựa phủ Lâm tiểu thư tới.”

Tưởng Nguyễn đầu , quả nhiên thấy cửa hàng phấn son một chiếc xe ngựa. Lâm Tự Hương nhẹ nhàng nhảy xuống, Tưởng Nguyễn nghiêm mặt : “Sao ngươi chậm trễ đến , để đợi lâu quá.”

Tưởng Nguyễn : “Trên đường chút chuyện, chúng xem .”

 

Loading...