Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Thiều nàng. Tuổi Tưởng Nguyễn còn quá trẻ, nhưng so với cùng lứa cao hơn một chút, thế nhưng cũng chỉ đến ngang n.g.ự.c Tiêu Thiều mà thôi. Nghe nàng dứt lời, Tiêu Thiều cũng hề tức giận, hàng lông mi thật dài rũ xuống, cất lời. “Hạ Thành sẽ chịu bỏ qua cho ngươi.”

“Trên đời sẽ buông tha cho .” Tưởng Nguyễn thẳng mắt . “Điều đó cũng nghĩa là sẽ chết.” Nàng khẽ mỉm . “Vương gia lo liệu còn chu , hà cớ gì bận tâm đến chuyện của kẻ khác?”

Tiêu Thiều ngẩn . Trong triều, đều tôn kính , e ngại , nịnh bợ , cũng kẻ hãm hại . Tình cảnh giống hệt như đích nữ Tưởng phủ nàng đây, nhưng bao giờ sợ, cho dù mai phục tứ phía, bởi vì… Hắn nhàn nhạt . “Bổn vương khả năng tự vệ. Còn ngươi thì ?”

“Vương gia cũng cần bận tâm cho Nguyễn nương.” Tưởng Nguyễn cẩn thận giữ cách với , một rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hắn từng cứu Tưởng Tố Tố, ai trong lòng ý đồ gì. Hễ là liên quan đến Tưởng Tố Tố, chắc chắn chính là kẻ địch của nàng, Cẩm Anh vương cũng ngoại lệ. “Nguyễn nương năng lực tự vệ , chẳng Vương gia ?” Suy nghĩ một chút, nàng thêm. “Cỏ đầu tường dù lợi thế, song phẩm cách đáng trọng. Phàm chọn trận doanh, chi bằng nên giữ vững lập trường, kẻo cả hai đầu c.ắ.n ngược mà tự rước họa .” Dứt lời, nàng xoay rời , hề để tâm đến Tiêu Thiều nữa.

Tiêu Thiều im tại chỗ. Lời Tưởng Nguyễn là nhắc nhở đừng cỏ đầu tường, điều tất nhiên hiểu rõ. Dạ Phong một bên . “Tưởng đại tiểu thư đúng là quá vô lễ, chủ tử bụng tay giúp đỡ, nàng còn dám buông lời châm chọc.”

“Dạ Phong.” Tiêu Thiều ngắt lời. “Trở về phủ.”

Trong phòng, Du Nhã lặng lẽ lau nước mắt, còn Hạ Thành mặt mày u ám, lão đưa mắt Hạ Tuấn sắc mặt tái nhợt đang phía . Cuối cùng, Hạ Thành kìm cơn thịnh nộ, chỉ thẳng Tưởng Tố Tố mắng lớn: “Nghiệt nữ, quỳ xuống cho !”

Trong lòng Tưởng Tố Tố hoảng hốt, vội vàng áp sát Hạ Nghiên, bà lập tức ôm Tưởng Tố Tố lòng, khẽ . “Phụ , đang ?”

“Đừng tưởng ! Đêm qua Tuấn nhi thể vô duyên vô cớ tiến từ đường? Há chẳng do nghiệt nữ nhà ngươi giở trò ! Giờ thì , Tưởng Nguyễn bình an vô sự, biểu ca ngươi hủy hoại hết tiền đồ danh vọng!”

Hạ Tuấn nhíu mày, Du Nhã hét lên, ánh mắt Tưởng Tố Tố chợt khác hẳn. “Đó là thật ?”

Tưởng Tố Tố né tránh ánh mắt sắc lạnh của biểu thẩm, nàng lí nhí đáp: “Chuyện là do biểu ca tự nguyện, vả chỉ bảo an ủi tỷ tỷ một chút. Nếu chính biểu ca tâm tư bất chính, chuyện đến nỗi ?”

Hạ Tuấn , mắt tối , hừ lạnh . “An ủi? Ngươi dám sai bỏ vị hương kích tình lư hương, thật sự nghĩ rằng chẳng ai ?” Chuyện cũng là mới hiểu . Lúc trong từ đường hương khói lượn lờ, chỉ tưởng là do đốt hương, nhưng đó mất hết tỉnh táo, lập tức trong đó mờ ám.

Rốt cuộc Du Nhã nhịn nổi nữa mà xông lên, kéo Hạ Nghiên . Một tiếng 'chát' vang lên, giáng thẳng xuống gò má Tưởng Tố Tố. Bà tay nặng nề, khiến nàng lảo đảo suýt ngã, chiếc khăn lụa tuột khỏi mặt, để lộ nửa bên khuôn mặt thô kệch. Nàng hét lên, bụm mặt . “Người đang hả?”

“Làm gì ư?” Giờ phút , Du Nhã vứt bỏ hình tượng phu nhân cao quý thường ngày, vẻ mặt dữ tợn như nuốt chửng Tưởng Tố Tố. “Ngươi tính kế hãm hại Tuấn nhi của như , còn dùng đến mị dược, rốt cuộc ngươi vô liêm sỉ đến tột cùng nào nữa!”

“Nhị tẩu!” Hạ Nghiên kéo Tưởng Tố Tố lưng. “Ngươi thật quá đáng, chuyện Tuấn nhi cũng trách nhiệm, thể chỉ trách một Tố Tố?”

Thân Nhu luống cuống, ngờ Tưởng Tố Tố là một tiểu thư khuê các dùng thủ đoạn ti tiện như , mà tiểu cô giờ luôn ôn nhu giương nanh múa vuốt như một con cọp cái.

“Câm miệng!” Hạ Thành thể nhẫn nhịn thêm, lão chỉ thẳng mặt Tưởng Tố Tố mà rống lên. “Ngu xuẩn! Không bản lĩnh học bày mưu hãm hại, chút thủ đoạn hèn kém của ngươi chỉ khiến thiên hạ chê! Tâm cơ kém xa Tưởng Nguyễn, còn nó tính toán ngược , quả là ngu xuẩn tột độ!”

Mặc dù Hạ Nghiên bất mãn Hạ Thành Tưởng Tố Tố như , nhưng giờ bà luôn sợ Hạ Thành, nên dám lời nào. Có điều câu ‘thua Tưởng Nguyễn’ của Hạ Thành kích thích Tưởng Tố Tố, nàng lập tức bất chấp . “Ngoại tổ phụ đúng, bằng Tưởng Nguyễn, cũng thâm sâu tâm kế bằng ả . chính thì , tâm tư của ? Chẳng cũng ả tiện nhân phát hiện, khiến mất hết thể diện mặt Thái tử điện hạ và Bát điện hạ? Ngoại tổ phụ chẳng lẽ là ngu xuẩn ?”

Hạ Nghiên hốt hoảng, vội vàng che miệng Tưởng Tố Tố, nhưng Tưởng Tố Tố vẫn dữ tợn trừng mắt Hạ Thành, trong mắt tràn đầy căm hận. Hạ Thành cực độ phẫn nộ, lão bật lên, đá văng Tưởng Tố Tố sang một bên, thở dốc quát. “Nghiệt nữ! Cút khỏi đây! Sáng mai, đám Tưởng gia các ngươi lập tức cuốn xéo khỏi Hạ phủ, coi như từng sinh nữ nhi , từng ngoại tôn nữ !”

“Ngoại tổ phụ!” Tưởng Siêu vẫn luôn im lặng thấy , vội . “Muội con chỉ là một lúc nóng vội, cố ý chống đối , con xin nhận với !”

Từ lúc nhận tước vị tới nay, Hạ Thành nhiều nịnh nọt, từng ai chống đối , huống gì Tưởng Tố Tố đến chỗ đau của lão, nhất thời thẹn quá hóa giận, thấy Tưởng gia vô cùng chướng mắt, cũng thèm tới Tưởng Siêu một cái, lạnh . “E là nó chẳng thèm coi Ngoại tổ phụ là gì!” Dứt lời, lão phất tay áo bỏ , thèm đoái hoài.

Tưởng Tố Tố Hạ Thành đá đất, bụm mặt nín thinh, nhưng ánh mắt hung hiểm như nọc rắn. Du Nhã tiến gần nàng . "Chuyện thể dễ dàng bỏ qua như . Ngươi hại Tuấn nhi của , khiến nó trong vòng ba năm bước đường công danh, chuyện ngươi cho một thỏa đáng hồi đáp, nhất định sẽ khiến ngươi hối hận cả đời. Đến khi đó ngươi đừng trách biểu thẩm nể mặt ngươi!" Dứt lời, nàng đỡ Hạ Tuấn dậy, thèm liếc con Tưởng Tố Tố thêm một nào nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-85.html.]

Đến nước , Thân Nhu ở cũng . Nàng : "Ta xem Liên Kiều thế nào ." Nói xong liền bước . Hai vị thiếu gia Hạ gia mặt, nếu e rằng sự việc còn tồi tệ hơn gấp bội.

Trong nhà chẳng còn một bóng , Tưởng Tố Tố đột nhiên che mặt gào . "Nương, nương, họ thể đối xử với con như chứ?"

Hạ Nghiên tuy tức giận Tưởng Tố Tố tự ý chủ trương chuyện Tưởng Nguyễn, nhưng rốt cuộc cũng là khối thịt rơi , lòng thương cảm nàng Hạ Thành đ.á.n.h đập, liền ôm nàng lòng. "Là nương sai , vốn định nhờ ngoại tổ phụ con tay trừng trị Tưởng Nguyễn, ngờ tiện nhân đó quá mức giảo hoạt. Tố Tố, là nương sai , lẽ lúc đầu nương nên tha cho tiện nhân . Năm năm nên để nó xuống địa ngục cùng với mẫu nó, chỉ khổ cho Tố nhi của ."

"Đại quả thực thâm sâu." Tưởng Siêu ở một bên âm trầm . "Dưới mắt ngoại tổ phụ mà dám xuống tay với . Hai vị biểu thẩm sinh hiềm khích với chúng , hiện giờ nên tính đây?"

"Đừng sốt ruột, Siêu nhi đừng sốt ruột." Hạ Nghiên lau nước mắt cho Tưởng Tố Tố. "Nương vẫn còn hậu chiêu, nhất định sẽ khiến tiện nhân vĩnh viễn thể ngóc đầu lên nổi!"

Bên , Tưởng Nguyễn đang cùng Liên Kiều chậm rãi uống . Nàng vốn dẫn theo hai nha , nay chỉ còn một, thực sự khiến chạnh lòng. Thấy Liên Kiều yên lặng, Tưởng Nguyễn hỏi: "Ngươi đang cảm thấy tàn nhẫn ư?"

Liên Kiều sửng sốt một chút, khó hiểu đáp: "Sao tiểu thư như ?"

"Thu Hương là do hại chết. Rõ ràng cơ hội cứu nàng, nhưng vẫn câm như hến. Ngươi đang cảm thấy quá tàn nhẫn?" Tưởng Nguyễn hỏi .

Liên Kiều im lặng một chút, một lát mới hiểu hàm ý trong lời của Tưởng Nguyễn. Nàng cúi đầu xuống, quỳ xuống mặt Tưởng Nguyễn. "Nô tỳ bao giờ nghĩ như thế. Mặc dù Thư Hương c.h.ế.t thây, nhưng đó là do nàng gieo gió gặt bão. Nếu tối qua tiểu thư gì, hôm nay c.h.ế.t ở đại sảnh thể chính là tiểu thư." Nàng nhanh, lưu loát, câu chữ rõ ràng. "Chủ nhân của nô tỳ là tiểu thư. Nô tỳ sẽ hầu hạ tiểu thư cả đời. Một khi tiểu thư xảy bất trắc, cuộc đời nô tỳ về cũng sẽ còn yên . Tiểu thư hề tàn nhẫn. Xin tiểu thư chớ tự trách tàn nhẫn. Bây giờ Tưởng phủ và Hạ phủ tâm tư gì, nô tỳ cũng phần nào. Từng ngày qua tiểu thư sống cũng dễ dàng, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, chung quy cũng chỉ là tự bảo hộ bản mà thôi. Là bọn họ vô tình , thể trách tiểu thư bất nghĩa?"

"Ngươi dậy ." Tưởng Nguyễn khẽ thở dài. "Vũng bùn quá nhơ nhuốc, cũng kéo các ngươi . Chẳng qua chuyện hôm nay ngươi cũng thấy rõ. Từ nay về , bên cạnh sẽ thường xuyên xảy những chuyện hung hiểm như thế. Học cách thấu hiểu lòng , rõ sự vật, đối với các ngươi mới lợi."

Mũi Liên Kiều đau xót, khẽ đáp. Từ khi Tưởng Nguyễn trở về Tưởng phủ, nhiều chuyện đều giao cho Lộ Châu . Không nàng suy nghĩ. Lộ Châu là nha nhị đẳng, Tưởng Nguyễn tin tưởng còn hơn nha nhất đẳng là nàng. Sau khi trải qua chuyện hôm nay ở Hạ phủ, hung hiểm hiện ngay mắt, chút suy nghĩ đó tan thành mây khói. Nàng ngẩng đầu lên Tưởng Nguyễn. Sống cùng với Tưởng Nguyễn từ lúc còn nhỏ, từ khi Tưởng Nguyễn vẫn là một tiểu thư khuê các rành thế sự, luôn ở bên cạnh giúp nàng vượt qua nỗi đau mất mẫu . Ở thôn trang khác ức hiếp, phụ bạc đãi, chia cách với đại ca... Chuyện cũ rành rành ngay mắt. Không bắt đầu từ khi nào, tiểu cô nương hèn yếu nhu thuận năm xưa biến mất. Thay đó là một cô nương tàn khốc, xinh tuyệt trần, quả quyết sát phạt. Sự đổi như , thực khiến kẻ khác yên tâm vui mừng, chua xót đau lòng.

"Tiểu thư, tới Hạ phủ, nhất định bọn họ còn mục đích khác." Liên Kiều . "Hiện giờ e rằng tiểu thư thành cái đinh trong mắt của Hạ gia."

Tưởng Nguyễn mỉm : "Còn thể là chuyện gì nữa? Bát hoàng tử đang ở đây, Hạ Nghiên vội vã chạy tới, chẳng cầu xin Bát hoàng tử hòa giải, giảng hòa với Lý gia thôi ."

"Vậy bây giờ..." Liên Kiều hỏi.

"Nhị đắc tội với Hạ gia, tạm thời bên đó sẽ mặt giúp Tưởng gia. Nữ nhi gả ngoài như bát nước đổ , Hạ Hầu gia há thể vì một ngoại tôn nữ mà màng tới tôn tử của ? Thiếu phu nhân Hạ gia cũng nuốt trôi oán khí . Lần nhị lấy nhi tử của bà đùa bỡn, thể cam tâm? Ngươi yên tâm, Nhị thiếu phu nhân Hạ gia hiền lành gì. Lần nhất định sẽ một màn kịch để xem."

Liên Kiều suy nghĩ: "Theo như lời của Ngũ di nương, Phụ sẽ bắt tiểu thư gả Lý gia, tiểu thư nên sớm liệu tính."

"Ta sợ gì chứ." Tưởng Nguyễn nhàn nhạt . "Hạ gia lên tiếng, Bát hoàng tử sẽ chủ động mở lời với Lý gia. Phụ giảng hòa với Lý gia, nhưng Lý Đống cũng chẳng hạng dễ chuyện. Chờ qua thêm mấy ngày, e rằng Lý Dương ngay cả tính mạng cũng khó giữ, còn gì đến việc cưới vợ."

Liên Kiều kinh ngạc, thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn lạnh lẽo, trong lòng khẽ run, bèn cúi đầu trầm ngâm. Tưởng Nguyễn nhẹ, cất lời: "Trước khi Hạ gia triệu đến, mẫu chuẩn lễ vật chu . Tuy nhiên, vẫn còn một đại lễ đích ban tặng cho họ."

Liên Kiều ngẩng đầu lên nàng. "Tiểu thư ý gì?"

"Chuyện Lý Đống, e rằng còn phiền Đại thiếu phu nhân Hạ gia một chuyến." Nàng dứt lời, liền rút một phong thư tín đưa cho Liên Kiều. "Tìm cơ hội thích hợp, lén nhét Đại thiếu phu nhân Hạ gia."

Liên Kiều tuy rõ nguyên do, nhưng vẫn tuân lệnh nhận lấy. Tưởng Nguyễn nhếch môi thầm! Hạ gia quả thật chướng khí mù mịt, bên trong sớm loạn luân. Thân Nhu cùng Nhị thiếu gia Hạ Thiên Tài qua với lâu. Đại thiếu phu nhân Hạ gia vốn xinh động lòng , còn Nhị thiếu gia phong lưu vô hạn, mối quan hệ ngang trái giữa tẩu tử và tiểu thúc , Thân Nhu khi thấy phong thư sẽ kinh sợ đến nhường nào. Chỉ tiếc là bước cờ , chậm một chút vẫn là nhất. Trong mắt Tưởng Nguyễn thoáng qua vẻ tiếc nuối. "Hôm nay trời vẫn dứt mưa."

" ạ," Liên Kiều đáp lời. "Trận mưa từng dứt. Mưa xuân vốn nên kéo dài như thế."

 

Loading...