Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:26
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dường như thế cục đảo ngược.
Hạ Thành thấy tình thế , lập tức quát đại phu: “Lang băm! Sao ngươi dám dối!”
“Không , thưa Lão gia.” Vị đại phu sợ hãi lui về vài bước, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Hắn hiểu rốt cuộc sai sót ở khâu nào khiến chuyện theo dự đoán.
“Hạ hầu gia nổi giận gì, lẽ đúng như Tưởng tiểu thư , Thạch tín thật sự tác dụng với nàng .” Lời của Thái tử rõ là ý gì, giống như thuận miệng , nhưng Hạ Thành chảy mồ hôi lạnh.
Dù cho tên Thái tử ngu ngốc vô năng, tài đức đến , thì đến cuối cùng vẫn là Hoàng tộc, thể dễ dàng tha thứ cho những thần tử coi gì mà còn dám giở trò khôn vặt mặt ?
lúc , thấy Tuyên Ly mở miệng: “Đã là lang băm thì hết trói . Loại nếu giữ , sẽ còn hại tính mạng khác.” Dứt lời, lệnh cho thị vệ trói vị đại phu kéo xuống . Đại phu ngờ vô cớ gặp nạn, kêu la ầm ĩ: “Rõ ràng là lão…” Hắn còn dứt lời, bịt miệng kéo .
Tưởng Tố Tố cảm kích Tuyên Ly. Trên mặt Tưởng Lệ xẹt qua một tia tức giận. Tưởng Nguyễn mỉm : “Tại Bát điện hạ cho kéo đại phu vội vã như ? Như thế, rốt cuộc điểm tâm độc độc, Nguyễn nương tội vô tội, đều thể rõ nữa .”
Quả thực là hề nể nang Tuyên Ly một chút mặt mũi nào.
Trong lòng Tuyên Ly chút thất vọng. Vốn nghĩ rằng Đại tiểu thư Tưởng gia là thông minh, thông minh đến đây thì nên bỏ qua chuyện. Chẳng lẽ nàng còn những ở đây sẽ minh oan cho một nữ nhi sủng ái của Tưởng gia ? Chi bằng an phận một chút, sẽ giảm bớt nhiều phiền toái. Nghĩ như , thoáng về phía Tưởng Nguyễn. Vừa , ngây , chỉ thấy Tưởng Nguyễn đang lẳng lặng về phía . Trong đôi mắt đẽ một loại cảm xúc khó hiểu. Ánh mắt gặp nhiều , đó là thù hận khắc cốt ghi tâm.
Hận?
Tại vị Đại tiểu thư Tưởng gia vô duyên vô cớ thù hận ? Chỉ vì giúp Hạ gia mấy câu thôi ? Tuyên Ly dừng một chút, về phía Tưởng Nguyễn, nàng mặt , giống như chỉ là ảo giác của . Tuyên Ly chắc chắn đó là ảo giác. Người thiếu nữ đối diện mang một sự thù hận khó hiểu nhắm .
Đột nhiên, một giọng nhàn nhạt phá vỡ sự yên lặng. “Đã như , Dạ Phong, ngươi hãy cầm ấn tín của tìm Khâu thần y đến một chuyến.” Ánh mắt của đều tập trung Tiêu Thiều. Cẩm Anh vương chút đổi, tiếp tục : “Chuyện nên tra xét rõ ràng, phân định trắng đen.”
Người Hạ gia khỏi rơi trầm tư. Đây là mặt bênh vực Tưởng Nguyễn? Hôm nay đột nhiên Cẩm Anh vương đến đây cùng Thái tử kỳ quái, từng cứu Tưởng Tố Tố thuyền Linh Lung, nay giống như cùng một phe với Tưởng Nguyễn?
Tưởng Nguyễn cũng nghi ngờ, Tiêu Thiều đột nhiên tay giúp , rốt cuộc là mục đích gì?
Từ lúc Tiêu Thiều bước , Hạ Kiều Kiều vẫn luôn chú ý đến . Bây giờ Tiêu Thiều chuyện, khuôn mặt nàng lập tức trắng bệch, c.ắ.n chặt môi , dường như sắp bật đến nơi.
Tuyên Ly thoáng qua Tưởng Tố Tố, Tố Tố che mặt, tròng mắt đầy nước chực rơi xuống, khiến lòng thương xót. Hắn những Hạ gia khác, các vị Thiếu phu nhân và cả Hạ Nghiên đều là vẻ mặt hoảng hốt lo sợ, ba phần lo lắng bảy phần yếu ớt, quả thực khiến đành lòng trách móc.
Tưởng Nguyễn trái ngược với bọn họ. Nàng vẫn mỉm , ánh mắt lạnh lùng, vô cùng sắc bén, dường như chỉ đẩy khác chỗ c.h.ế.t một cách ác độc.
Cuối cùng, Tuyên Ly cất lời: “Tiêu hà tất phiền Khâu thần y? Việc thấy tra manh mối, chỉ là một tên lang băm hại , xem sai bệnh trạng của Hầu gia phu nhân mà thôi. Điểm tâm bàn hề độc, Tưởng đại tiểu thư là vô tội. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Đều là một nhà, từ nhỏ phụ hoàng dạy chúng , ‘Gia hòa vạn sự hưng’. Gia đình thuận hòa thì mới đầm ấm hạnh phúc, gia môn mới hưng thịnh .”
Lời lẽ quả thật khéo léo. Tưởng Nguyễn lạnh trong lòng. Gia hòa vạn sự hưng ư? nhà nào hòa thuận, nhà nào hưng thịnh, cũng hề chút liên quan nào đến nàng.
Nhờ những lời của Tuyên Ly, Hạ Thành nhẹ nhàng thở phào, liếc Hạ Nghiên một cái. Hạ Nghiên hiểu ý, vội vàng đến mặt Tưởng Nguyễn, : “Nguyễn nhi, chuyện đều do của mẫu . Nếu mẫu cẩn trọng hơn một chút, tên lang băm lừa dối, con cũng vô duyên vô cớ chịu oan ức. Mẫu đành quỳ xuống thỉnh cầu con thứ tội.” Dứt lời, hai chân bà khẽ khuỵu xuống, vẻ quỳ mặt Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn khẽ nghiêng , khéo léo né tránh lễ lớn của Hạ Nghiên, đáp: “Mẫu đùa .” Nếu hôm nay nàng nhận cái quỳ , ngày mai cả kinh thành sẽ truyền tai về việc nàng bất kính với chủ mẫu, hà tất rước tiếng ? Nàng Hạ Thành, chậm rãi : “Đều là một nhà, gia hòa vạn sự hưng, lời Bát điện hạ quả là , ai còn tưởng rằng Bát điện hạ là nhà họ Hạ.”
Sắc mặt Tuyên Ly thoáng cứng . Tưởng Nguyễn tiếp lời: “ mà, Nguyễn nương chịu oan ức chỉ là chuyện nhỏ, ngoại tổ mẫu hãm hại mới là chuyện lớn. Vô duyên vô cớ ăn điểm tâm của Nguyễn nương mà ngất xỉu. Trong chuyện chắc chắn điểm kỳ lạ, nghĩ hoài cũng thể lý giải nổi, thật sự quái đản.” Nàng vẫn tại chỗ, tư thái ung dung, mỉm : “Hôm nay cũng đa tạ Vương gia giúp Nguyễn nương sáng tỏ việc. Nếu , e rằng tên lang băm vẫn nhởn nhơ hại , còn Nguyễn nương đây tống giam. Tội danh mưu hại ngoại tổ mẫu hề nhỏ, Nguyễn nương dù liều cả cái mạng cũng gánh vác nổi .”
Kỳ thực, việc liên quan gì đến Tiêu Thiều, nhưng cả phòng chỉ chịu mặt, lời chẳng khác nào một cái tát mặt những kẻ còn . Thái tử bỗng bật sảng khoái: “Tưởng đại tiểu thư sai. Bổn cung thấy việc quả thực thể xem nhẹ, ngay cả quan trong triều, nếu phán án sai cũng trả cái giá thật lớn. Bổn cung thấy, tiểu thư Hạ gia, hai vị thiếu phu nhân, Tưởng phu nhân, Tưởng nhị tiểu thư, Tưởng nhị thiếu gia đều đồng loạt lên tiếng chỉ trích Tưởng đại tiểu thư. Tưởng đại tiểu thư ý bổn cung chủ cho nàng, bổn cung sẽ vì nàng chủ một . Những kẻ trách lầm Tưởng đại tiểu thư, mỗi lĩnh hai mươi đại bản!”
“Cái gì?” Hạ Kiều Kiều thất thanh kêu lên, khuôn mặt trắng bệch. “Điện hạ, thể như ?”
Thân Nhu vội vàng kéo tay nàng, kinh hoàng : “Tiểu hài tử hiểu chuyện, ăn hồ đồ, kính xin Điện hạ tha tội cho nàng!”
“Không .” Thái tử lớn: “Gần đây bổn cung nhân từ. Nhanh lên, bổn cung sẽ đây xem các ngươi lĩnh đại bản.”
Hạ Nghiên trợn mắt há hốc mồm. Tưởng Siêu cùng Tưởng Tố Tố cũng sững sờ. Hạ Thành giận đến mức gương mặt run run. Hành động của Thái tử chẳng khác nào giáng thẳng một đòn mặt lão! Hắn bắt nữ quyến của Hạ gia lên ghế chịu đòn, trong đó còn cô nương lấy chồng! “Điện hạ…” Hạ Thành còn khẩn cầu.
“Vương gia!” Hạ Kiều Kiều nhào tới mặt Tiêu Thiều, quỳ rạp xuống. “Vương gia lòng , còn giúp biểu , kính xin Vương gia giúp với Thái tử, tha cho chúng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-83.html.]
Tưởng Nguyễn cử chỉ của nàng . Lúc khi ở trong cung, Hạ Kiều Kiều luôn kiêu căng hung hăng, từng thấy nàng chật vật như lúc . Nói tới lui, cũng chỉ là ch.ó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi.
Dưới ánh mắt của , Tiêu Thiều chậm rãi lùi một bước. Khuôn mặt tuấn mỹ chút xao động, vẫn thanh lãnh như sương tuyết, thản nhiên đáp: “Có liên quan gì đến ?” Quả thật mười phần ghét bỏ, hề một chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Hạ Kiều Kiều thì cứng đờ, cả run rẩy kìm … Ánh mắt Tiêu Thiều tràn ngập sự thương tâm, bất lực. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nàng chỉ lãng phí nước mắt một cách vô ích.
“Ngươi đang nghi ngờ quyết định của bổn cung?” Thái tử lên tiếng, giọng điệu vẻ vui.
Hạ Kiều Kiều càng thêm hoảng sợ. Tưởng Tố Tố cầu xin về phía Tuyên Ly. Tuyên Ly áy náy nàng, trong tình huống , thể đối đầu với Thái tử.
Tưởng Tố Tố c.ắ.n chặt môi, cất lời: “Việc đều là của . Tố Tố tự nguyện nhận trách phạt, kính xin đại tỷ tha thứ cho chúng .” Dứt lời, nàng ai khác, thẳng về phía nội viện.
Thái tử vung tay lên: “Mau đem ghế lên! Bổn cung tận mắt bọn họ lĩnh phạt.”
Tưởng Siêu và Hạ Nghiên liếc , chỉ thể c.ắ.n răng nội viện. Mấy Thân Nhu dù trong lòng , thấy Hạ Nghiên ngoan ngoãn tiến lên, cũng dám chần chừ.
Trong nội viện, nô tài nhanh chóng mang ghế và gậy gỗ đến. Những chấp hành hình phạt đều là bà tử của Hạ gia, lúc đầu còn nhẹ tay, nhưng Thái tử một câu: “Nếu bổn cung trông thấy kẻ nào nghiêm túc, lập tức kéo xuống băm cho ch.ó ăn!” Những hạ nhân lập tức bỏ ý niệm lơ là trong lòng.
Hạ Thành phẫn nộ đau lòng một đám con cháu đang quỳ rạp chịu phạt trong nội viện, nỗi căm hận trong lòng lão dâng lên ngút trời. Bấy lâu nay lão luôn thuận buồm xuôi gió, ngờ hôm nay thất bại một xú nha đầu, còn rước lấy nhục nhã khó nuốt trôi.
Thái tử Tuyên Ly trong nội viện, lãnh đạm đưa mắt . Các bà tử đều là thể cường tráng, tay hề nương tình. Những tiểu thư khuê các da thịt mềm mại từng chịu hình phạt đau đớn như , nhất thời tiếng kêu la t.h.ả.m thiết vang vọng khắp nơi. Tưởng Tố Tố ghế, hạ đau buốt, nhưng so với sự đau đớn thể xác , điều khiến ả phẫn nộ hơn chính là cảm giác sỉ nhục. Trước mặt Tưởng Nguyễn, mặt hoàng tộc tôn quý, mặt mũi ả đều mất hết, chẳng khác nào một tử thi trói ghế chịu hình phạt. Nàng thề, thù báo, nàng thề !
Tưởng Nguyễn từ trong đám chậm rãi bước đến, lẳng lặng đám Hạ Nghiên đang chịu đòn. Có đau ? Nỗi đau khổ mà những kẻ mang đến cho nàng, còn đau đớn hơn thế gấp trăm nghìn . Không ai cứu giúp, cũng chẳng ai che chở, chỉ thể vật lộn giữa thống khổ. Cơn ác mộng của Hạ gia, giờ mới chỉ là khởi đầu.
Tuyên Ly tiến gần nàng, cất lời: “Tưởng Đại tiểu thư thấy họ đáng thương ?”
“Người đáng thương tất chỗ đáng trách.” Tưởng Nguyễn mỉm thanh nhã đáp. “Huống hồ, đây là lệnh của Thái tử điện hạ, là tiểu bối, cũng đành chịu.”
Tuyên Ly nghẹn lời, nữ nhân bên cạnh. Y hiểu vì trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Đích trưởng nữ Tưởng gia , đối diện với đủ loại tình huống phức tạp như , hề lộ một tia hoảng loạn nào. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn duy trì một nụ ôn hòa.
Tuổi tác còn nhỏ như , nếu nàng tâm cơ thâm sâu, thì chính là nàng sớm tất cả chuyện sẽ xảy hôm nay. Lẽ nào tất cả đều trong lòng bàn tay của nàng? Tuyên Ly lập tức bác bỏ suy nghĩ . Trên đời, vạn vật luôn đổi, ai thể nắm giữ hết thảy chuyện chứ. khi nụ bình thản của Tưởng Nguyễn, y khỏi hoài nghi suy đoán của chính .
Tưởng Nguyễn lẳng lặng chuyện xảy mắt. Hôm qua, nàng sai Liên Kiều đổi một món bánh ngọt khác, Hạ Nghiên âm mưu gì, đương nhiên nàng rõ. Hôm nay, Thái tử bất ngờ đến thăm Hạ Hầu phủ, cũng là do một tay nàng sắp xếp.
Thủ hạ của Thái tử một môn khách(), thường ngày ngụy trang thành kể chuyện ở Đông Phong Lầu. Kiếp nàng từng Tuyên Ly về việc . Khi Hạ Nghiên thông báo cho nàng đến Hạ Hầu phủ, Tưởng Nguyễn liền sai Lộ Châu đến Đông Phong Lầu, giả bộ như nha của Hạ phủ lỡ lời chuyện .
() Môn khách: Người tài năng giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì dùng đến.
Mối quan hệ giữa Tuyên Ly và Hạ Thành vốn chút vi diệu. Các hoàng tử vốn nhạy cảm với những chuyện như . Một khi tin Tuyên Ly bái phỏng Hạ Thành, tất nhiên vị Thái tử điện hạ cũng tới Hạ phủ nhúng một tay, nhưng điều nàng ngờ là cả Tiêu Thiều cũng tới.
Kiếp khi nàng ở trong cung, thấy nhiều chuyện về đương kim Thái tử điện hạ . Vị Thái tử năng khiếu chính trị, tâm tư cũng đủ thâm trầm. Trước , Hoàng đế từng ý đổi Thái tử, nhưng vì Tiêu Thiều ngăn cản nên thành. Mọi đều cho rằng vị Thái tử sủng ái. khi những hoàng tử khác trong cung dần dần Tuyên Ly giải quyết, Thái tử vẫn an tọa ở vị trí cũ. Trong chuyện liên quan đến Hoàng đế , cũng rõ .
đặc điểm cũng là khuyết điểm lớn nhất của Thái tử, chính là ngây thơ, thiếu quyết đoán. Giống như Tưởng Nguyễn kiếp , Thái tử là hoàng thất, một kẻ sủng ái trong mắt , vốn nên tâm tư thâm trầm, nhưng y vẫn suy nghĩ, là quá coi trọng tình .
Hắn thể chấp nhận chuyện ruột thịt đấu đá lẫn , nhất là một nhà tràn ngập âm mưu hiểm độc. Vì mỗi chứng kiến cảnh tương tàn đều vô cùng tức giận. Kiếp , Tuyên Ly lợi dụng điểm yếu của Thái tử, lôi kéo Tứ hoàng tử, từ đến nay trông vô hại nhất, cũng thiết với Thái tử nhất. Cuối cùng Thái tử vị thiết hãm hại, rơi kết cục c.h.ế.t trong nhà lao.
Lúc Tuyên Ly kể chuyện với nàng, tranh đấu gần kết thúc, vẻ ôn hòa, trầm như bình thường, mà một chút đắc ý tự đại, cực kỳ khinh thường việc Thái tử coi trọng tình . Tưởng Nguyễn thể hiểu Thái tử, đó chỉ là một đáng thương, khao khát tình trong sự cô độc, mà cái giá trả chính là sự phản bội từ tin tưởng, giống hệt nàng. Cả hai đều phụ.
Thái tử thấy những việc Hạ gia với nàng, nhất định sẽ thấy đồng cảnh ngộ. Người Hạ gia đối xử với nàng càng quá đáng, vị Thái tử điện hạ sẽ càng khó chịu. Hôm nay, nếu Tuyên Ly ở đây, chắc chắn Hạ gia sẽ chỉ đ.á.n.h đơn giản như .
Tuy nhiên, Tuyên Ly vẫn còn giao thiệp với Hạ gia. Ánh mắt Tưởng Nguyễn tối , ở kiếp , Tuyên Ly còn thể kết thành lương duyên với Tưởng Tố Tố như kiếp ? Nàng cực kỳ chờ mong đến lúc đó.
Hai mươi đại bản đ.á.n.h xong, Hạ Kiều Kiều hôn mê bất tỉnh.
Tưởng Nguyễn mỉm , thong dong : “Ân oán với Ngoại tổ mẫu giải quyết xong, nhưng mà Điện hạ vẫn xử lý chuyện trong từ đường, những kẻ gian ác trong từ đường thì nên xử trí như thế nào?”