Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi thấy giọng , đầu óc Tưởng Tố Tố nổ tung, cả cứng đờ nhúc nhích. Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, ánh mắt truy tìm theo hướng phát tiếng .

Thiếu nữ vận y phục đỏ rực, mái tóc đen nhánh, mang theo khí chất thanh mát của cơn mưa sáng sớm, bụi hoa mỉm chúm chím Tưởng Tố Tố. Nàng che dù, những hạt mưa lả tả rơi xuống mái tóc. Trong đôi mắt quyến rũ , lúc chỉ sự lạnh lùng, nụ môi khiến khác kinh hãi.

“Đại... Đại tỷ?” Tưởng Tố Tố lùi về phía hai bước.

Tưởng Nguyễn chậm rãi tiến lên. “Thì là Nhị , vì chuyện gì mà sáng sớm đến từ đường gì?”

Nàng bước lên một bước, Tưởng Tố Tố lùi về một bước. Trong mắt nàng chỉ còn sự kinh hoàng. Nuốt câu chất vấn xuống cổ họng, nàng thốt lên. “Đại tỷ, tỷ đây? Vậy... Vậy trong phòng là ai?”

Tưởng Nguyễn mỉm . “À, trong phòng ? Là một nha trung thành của . Tối khuya hôm qua, thấy quỳ sắp kiệt sức, nàng bèn xin thế vị quỳ đến hừng đông. Ngoại tổ mẫu từng tìm sinh ngày bảy tháng tư âm lịch đến cầu phúc. Trùng hợp, nha của cũng sinh ngày đó.” Nàng dối mà sắc mặt hề đổi, cuối cùng, Tưởng Nguyễn vẻ mặt kinh ngạc hỏi. “Sao , xảy chuyện gì ?”

Hạ Thành Tưởng Nguyễn đang dối, đoán chắc nàng sớm kế hoạch của Tưởng Tố Tố. Lão trầm ngâm Tưởng Nguyễn, từ tốn . “Có kẻ chuyện dơ bẩn trong từ đường. Ta nghĩ, trong đó nha của ngươi.”

Tưởng Nguyễn há miệng, lắc đầu . “Nha của , chắc chắn là một cô nương trong sạch, bình thường luôn giữ đoan chính, thể nào chuyện dơ bẩn như . Nhất định là uy h.i.ế.p nàng, cho dù nàng chỉ là một nha , cũng đòi công bằng cho nàng.”

“Sao Đại tỷ thể năng bừa bãi như ? Rõ ràng là do phẩm hạnh nha của tỷ gì, tỷ thể chỉ trích khác?” Tưởng Tố Tố . Nha hầu hạ mà phẩm hạnh thối nát, ngoài cũng sẽ nghĩ rằng chủ nhân vấn đề.

“Sao Nhị lời khó ?” Tưởng Nguyễn mỉm . “Nha là do đích Mẫu tặng cho , thể hoài nghi ánh mắt của ? Chẳng lẽ Mẫu cố ý tìm một nha đoan chính cho ?”

“Ngươi…” Tưởng Tố Tố cứng họng, trong lòng hận thể xé xác Tưởng Nguyễn. Hạ Thành nheo mắt, còn kịp lên tiếng, thấy Tưởng Nguyễn đột nhiên hướng về phía Thái tử mà quỳ sụp xuống. “Mặc dù việc là do nha của Nguyễn nương gây , nhưng xét cho cùng, nàng chỉ vì Nguyễn nương mà liên lụy, tay bay vạ gió. Nếu đêm qua quỳ trong đó là Nguyễn nương, thì e rằng hôm nay Nguyễn nương chỉ thể lấy cái c.h.ế.t tạ tội để thanh minh cho sự trong sạch của bản . Những kẻ trộm cắp, mưu tính thật sự quá đáng hận! Thái tử Điện hạ lòng sáng như , Nguyễn nương cầu xin Điện hạ điều tra kỹ việc , nghiêm trị những kẻ lòng xa!”

Nàng quỳ xuống, lòng Hạ Thành rối bời, thầm kêu . Tưởng Nguyễn nam nhân bên trong là ai, mà Thái tử vui buồn thất thường, nếu gặp chuyện gì ý, chừng sẽ nhất thời nổi hứng, thật sự trừng phạt Hạ Tuấn.

Tuyên Ly hành động của Tưởng Nguyễn, mắt chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Tiêu Thiều vẫn im lặng quan sát, trong mắt rõ cảm xúc.

Thái tử hứng thú nàng. “Ngươi chính là Đại tiểu thư Tưởng gia?”

Tưởng Nguyễn mỉm . “Ra mắt Thái tử Điện hạ.”

“Quả nhiên dung mạo xinh động lòng .” Thái tử cũng theo. “Ngươi bổn Điện hạ ngươi chủ ?”

Hạ Thành , trong lòng càng thêm rối ren, vội vàng cầu cứu Tuyên Ly. lúc , chợt thấy một nha hốt hoảng chạy tới. “Không Lão gia, Phu nhân ngất xỉu !”

“Cái gì?” Hạ Thành kinh hãi, đầu từ đường một cái. “Dẫn ngoài cho , nhanh mời đại phu.” Nói xong lão vội vàng thi lễ với nhóm Điện hạ. “Phu nhân đột nhiên ngất xỉu, chuyện ở từ đường xin để , kính mong Điện hạ nới rộng thời gian.”

“Không .” Thái tử . “Màn diễn hôm nay cũng xem như khá , chúng cùng Hạ Hầu gia xem .” Dứt lời tới bên cạnh Hạ Thành.

Hạ Thành cứng đờ, đành nhấc chân tới đại sảnh. Tưởng Tố Tố vội vàng đuổi theo . Tuyên Ly khẽ mỉm , cũng bước theo.

Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều sánh bước cùng.

Dung mạo Tưởng Nguyễn chẳng chút cảm xúc Tiêu Thiều một cái, nghiêng toan bước , chợt Tiêu Thiều lên tiếng hỏi. “Làm ngươi , y là Thái tử?”

Lúc Tưởng Nguyễn đến, vốn ai mách bảo nàng vị nào là Thái tử, nhưng khi nàng quỳ xuống cất tiếng gọi rõ ràng 'Thái tử điện hạ', quả thực khiến khác sinh nghi.

Tưởng Nguyễn giật kinh hãi, thầm oán trách bản sơ sót, để tên nắm sơ hở. Lòng lập tức nảy đối sách, nàng thẳng Tiêu Thiều, lạnh lùng đáp: “Khí chất của rồng và côn trùng tất nhiên khác biệt. Ví như Thái tử, tất khí chất Đế vương.” Nàng bỗng mỉm , giọng điệu thành khẩn: “Còn những kẻ bẩn thỉu, cũng tất khí vị hôi tanh của thứ cặn bã.” Dứt lời, nàng khẽ nhấc chân, thèm sắc mặt của Tiêu Thiều, ung dung cất bước.

Khi đến đại sảnh, quả nhiên nàng thấy đám nha bà tử đang vây quanh một , Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân thì nép ở một bên. Trên giường, Hạ phu nhân nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt ảm đạm, khóe miệng rỉ m.á.u đen.

Hạ Thành thấy tình cảnh đó, lập tức bước nhanh về phía , bi thương thống thiết gọi: “Phu nhân!”

Thân Nhu và Du Nhã hai bên, lo lắng Hạ phu nhân, miệng liên tục gọi: “Nương!”

“Ngoại tổ mẫu, nông nỗi ?” Tưởng Tố Tố len lỏi đến bên Hạ phu nhân, hai hàng châu lệ tuôn rơi, vẻ mặt cực kỳ lo lắng. Tưởng Siêu cạnh đó, âm trầm : “Ngoại tổ mẫu, chính vì ăn hộp điểm tâm nên mới thành như .”

Tưởng Tố Tố kinh ngạc hộp điểm tâm, sang Tưởng Nguyễn: “Đó là Đại tỷ đưa cho Ngoại tổ mẫu ?”

Lời dứt, trong sảnh đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn vẫn chỉ nhạt, hề thốt lên một lời giải thích.

Tưởng Lệ vốn sợ thiên hạ loạn, liền : “Tại Ngoại tổ mẫu ăn điểm tâm của Đại tỷ xong thành thế , chẳng lẽ điểm tâm điều bất ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-82.html.]

Hạ Kiều Kiều vốn bên cạnh Thân Nhu, vẻ lúng túng trong mắt nàng còn tan hết, Tưởng Lệ và Tưởng Tố Tố xong, nàng chợt vẻ như nhớ điều gì đó, lên tiếng: “Giỏi cho ngươi, Tưởng Nguyễn! Hạ phủ chân thành đối đãi với ngươi, ngươi thể nhẫn tâm hạ độc hại Tổ mẫu của !”

“E rằng Biểu tỷ sai !” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt đáp. “Hộp điểm tâm do Nguyễn nương đích chuẩn , mà là Mẫu giúp Nguyễn nương chuẩn !”

“Nguyễn nhi, con đang những lời gì ?” Hạ Nghiên nàng, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng sâu sắc. “Chẳng lẽ hạ độc hại mẫu của ? Nguyễn nhi, con hiểu quy củ trong phủ, quên chuẩn lễ vật cho Ngoại tổ phụ và Ngoại tổ mẫu, hảo tâm giúp con chuẩn , bây giờ con hãm hại như thế, rốt cuộc sai chuyện gì?”

Những lời thốt , chẳng khác nào Tưởng Nguyễn cố ý giăng bẫy hãm hại Hạ Nghiên.

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Thế nhưng hộp điểm tâm , chẳng đích Mẫu chuẩn cho con ?”

“Biểu đúng .” Hạ Kiều Kiều lập tức phản bác. “Dù cho điểm tâm là do Cô cô chuẩn giúp ngươi, nhưng ngờ ngươi nhẫn tâm hạ độc đó. Hại Tổ mẫu vặn hãm hại Cô cô của , đây mới chính là mục đích thực sự của ngươi, !”

Du Nhã nhíu mày , hỏi: “Sự tình quả thực là như thế ?”

Tưởng Nguyễn khẽ thở dài. “Chư vị nghĩ một cái cớ mỹ như thế, còn cần Nguyễn nương thốt thêm lời nào nữa đây?”

ngay lúc dầu sôi lửa bỏng , một vị đại phu mang theo hòm t.h.u.ố.c vội vã chạy . Chẳng màng đến chuyện tranh cãi, ông liền bắt mạch cho Hạ phu nhân, thở dài một căn dặn: “Lão phu sẽ kê t.h.u.ố.c cho Lão phu nhân , mau mau hốt t.h.u.ố.c sắc cho uống, thật nhanh lên!”

Mấy bà ma ma nhanh chóng nâng Hạ phu nhân về phòng, Hạ Thành thì lệnh cho hốt t.h.u.ố.c thang, lão bước lên , hỏi: “Xin hỏi Đại phu, tình hình của phu nhân hiện giờ ?”

“Nhìn dáng vẻ , mười phần là trúng độc Thạch tín.” Vị Đại phu vuốt râu, tiếp: “Cũng may liều lượng quá nhiều, đến nỗi nguy hiểm tính mạng.”

Lời thốt , gian trong sảnh càng trở nên tĩnh lặng. Chốc lát , một giọng the thé vang lên: “Là ngươi! Nhất định là ngươi hãm hại Tổ mẫu của ! Ngươi thật độc địa, dám hạ độc Thạch tín! Khẩn cầu Điện hạ chủ trì công đạo cho Hạ gia!” Hạ Kiều Kiều ăn mạnh mẽ, quả nhiên lời lẽ đường đường chính chính.

Tưởng Tố Tố ngẩn , về phía Tuyên Ly đang im lặng. Dung mạo nàng khăn lụa che khuất, chỉ để lộ đôi mắt điềm đạm khả ái, khiến lòng mềm nhũn, ngay cả sắt đá cũng tan chảy.

Tuyên Ly ôn hòa nàng, chuyển ánh mắt sang thiếu nữ vận y phục đỏ rực . Dung mạo nàng vẫn chẳng hề đổi sắc, dù đang lên án, nàng vẫn thẳng tắp, khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ như thấy lời Hạ Kiều Kiều .

Tiêu Thiều lưng , ánh mắt chăm chú theo dõi Tưởng Nguyễn. Hạ Thành thấy thế, cũng cất lời: “Tuổi còn nhỏ mà tâm địa độc ác đến ! Tưởng Nguyễn, hôm nay ngươi hãm hại phu nhân của , cho dù ngươi là Đích nữ Tưởng gia, cũng thể nào trốn tránh tội danh. Xin Điện hạ chủ trì công đạo cho Hạ gia!”

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , lúc ánh mắt đều phẫn nộ đổ dồn về phía , nàng cầm lấy hộp điểm tâm, bóc một miếng, đưa tới mặt Đại phu: “Đại phu, Hạ phu nhân thật sự trúng độc Thạch tín ?”

“Không sai.” Đại phu đáp lời chút do dự.

Tưởng Nguyễn khẽ thở dài. “Thật sự khiến thấy kỳ lạ, tại Hạ phu nhân trúng độc Thạch tín, thì nhất định là do Nguyễn nương hạ độc? Hay là do chính Hạ phu nhân tự uống độc?”

“Ăn hàm hồ!” Hạ Thành tức giận quát. “Phu nhân đang bình yên vô sự, thể tự uống độc Thạch tín!”

“Đại , ngươi còn chối cãi ? Tổ mẫu vì ăn điểm tâm của ngươi mới ngất xỉu, nhân chứng vật chứng rõ ràng như ban ngày.” Tưởng Siêu phẫn nộ .

“Vậy ư.” Tưởng Nguyễn trầm tư một lát, đặt khối bánh tay Đại phu. “Đại phu, khối bánh độc ?”

Đại phu thoáng sửng sốt, cúi đầu ngửi miếng bánh tay Tưởng Nguyễn, gật đầu khẳng định: “Chính xác là độc Thạch tín!”

“Ngươi còn gì để biện bạch!” Hạ Thành quát lên một tiếng, hướng ánh mắt về phía Thái tử, vẫn im lặng theo dõi bộ màn kịch. “Cầu xin Điện hạ chủ trì công đạo cho phu nhân của !”

Thái tử đáp lời, chỉ chằm chằm Tưởng Nguyễn, như xem nàng còn thủ đoạn nào tiếp theo. Tưởng Nguyễn cầm một miếng điểm tâm lên, thong thả lắc đầu: “Nếu đến nông nỗi , Nguyễn nương còn gì để . Chuyện như , dường như chỉ còn cách lấy một mạng đổi một mạng.” Nói đoạn, nàng c.ắ.n một miếng nhỏ, thong thả nuốt xuống.

Mọi xung quanh kinh hãi nàng, ánh mắt Tưởng Siêu chợt lóe sáng. Trong lòng Tưởng Tố Tố cảm thấy vô cùng hả hê. Tiêu Thiều thấy nàng nuốt miếng bánh, chẳng hiểu vì lý do gì, trong lòng bất giác thoáng toát mồ hôi lạnh.

Vị đại phu cũng ngờ Tưởng Nguyễn thể liều lĩnh đến . Song, một khắc, Tưởng Nguyễn ăn hết khối bánh mà hề xảy chuyện gì.

Nàng chớp mắt, Tưởng Siêu thể tin nổi nàng. Tiêu Thiều lúc mới âm thầm thả lỏng, Tuyên Ly khẽ nhíu mày. Duy chỉ Thái tử cất tiếng ha hả, vỗ tay : “Thú vị! Thật sự là cực kỳ thú vị!”

Tưởng Tố Tố và Hạ Kiều Kiều cứng họng, Hạ Thành thì đờ đẫn tại chỗ. Hắn hộp điểm tâm, Tưởng Nguyễn.

Ánh mắt Thân Nhu và Du Nhã đều lộ vẻ suy tư. Tưởng Nguyễn thong thả phủi tay áo, rũ sạch mảnh vụn bánh. Nàng dịu dàng : “Thì Thạch tín cũng phân biệt phận. Ta và ngoại tổ mẫu đều ăn bánh cùng một hộp, đều chứa độc thạch tín. Ngoại tổ mẫu chỉ dùng một chút ngất xỉu, còn ăn hết một miếng vẫn bình yên vô sự. Quả nhiên, tính mạng con cũng phân biệt sang hèn. Với phận của Nguyễn nương đây, cho dù là Thạch tín, ăn thêm mấy miếng cũng hề hấn gì.”

Lời của nàng trang nhã, nhưng ẩn chứa ý chế giễu sâu cay, từng câu từng chữ sắc bén như đao g.i.ế.c vô hình, khiến Hạ Thành á khẩu thể thốt nên lời.

Tưởng Nguyễn đầu Thái tử, chợt nở nụ , giọng vẫn dịu dàng như : “Điện hạ, e rằng ngài chủ trì công đạo cho Nguyễn nương .”

 

Loading...