Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rào... rào... Mưa rơi rả rích suốt cả một đêm dài.

Sáng sớm, bộ phủ chìm trong làn mưa bụi lất phất. Tầng mây đen vần vũ che kín cả bầu trời, dường như nuốt trọn cả tòa thành trì. Những chồi non mới nhú trải qua một đêm mưa, càng thêm xanh tươi mơn mởn.

Thời tiết mùa xuân vẫn còn se lạnh. Nha thức dậy rùng , mở cửa sổ , tươi : "Tiểu thư, đến giờ ạ."

Trên giường, một cánh tay trắng nõn, ngón tay thon nhỏ vươn từ trong chăn. Nhìn theo cánh tay , quả thực là một dung nhan vô cùng diễm lệ. Nàng trở , lộ gò má —một vết sẹo dữ tợn kéo dài hiện rõ, trông như một con rết lớn đang bò gương mặt.

Gương mặt tỳ nữ ngẩn ngơ, Tưởng Tố Tố mới cất lời: “Thời gian trôi nhanh như thế, trời sáng ?” Nàng khẽ , nửa bên má càng thêm vẻ quỷ dị. “Ta thực sự chờ mong vở kịch sắp diễn .”

Hồ Điệp lấy từ trong tủ một bộ y phục màu trắng thêu kim lăng cẩm kê, đuôi váy thêu hoa vàng nhạt dài chấm đất, bên ngoài khoác áo choàng tố lăng hoa thêu. Màu trắng tinh khiết càng tôn lên vẻ thanh lệ của nàng, chỉ trừ vết sẹo má. Trong đáy mắt Tưởng Tố Tố thoáng lên vẻ thù hận, liền để Tinh Đình dùng dải lụa trắng che mặt cho . Xong xuôi, nàng mở cửa bước , dứt khoát : “Đi thôi.”

Hạ Hầu phủ quả thực lớn hơn Tưởng phủ gấp bội, hậu hoa viên cũng vô cùng tinh xảo, khắp chốn đều thể hiện sự cao quý của chủ nhân. Ở cuối hành lang hoa viên một gian phòng, bề ngoài trang trọng vô cùng, trong hoa viên nhất định sẽ lập tức chú ý tới. Những đóa tàn hoa mai xuân vẫn còn sót cành, mặc dù mưa rơi ngớt, nhưng khi , cảm thấy một ý vị đặc biệt.

Mấy bóng xuất hiện trong hoa viên. Người dẫn đầu vận bạch y, dáng cao lớn. Kẻ bên cạnh phần mập, gương mặt luôn nở nụ hòa nhã. Kề bên đó là hai nhân vật khác, một mặc hắc y, một vận cẩm y. Sương mù bao quanh khiến dung mạo của họ trở nên mờ ảo, khó thể rõ tướng mạo.

Tưởng Tố Tố cùng Hồ Điệp qua, lúc ngang vườn hoa thì gặp nhóm đó. Nàng chỉ trông thấy Hạ Thành, lập tức cất tiếng gọi: “Ngoại tổ phụ.”

Sắc mặt Hạ Thành thoáng cứng đờ, nam nhân vận cẩm y bên cạnh lên tiếng: “Thì là Tưởng nhị tiểu thư.”

Tưởng Tố Tố kinh ngạc, nhóm tiến gần. Vừa thấy rõ tướng mạo, nàng khỏi thầm than kinh hãi. Trong ba đó một nàng từng gặp, nhưng hai vị còn chắc chắn là Tuyên Ly và Tiêu Thiều.

Trên môi Tuyên Ly vẫn nở nụ tao nhã chăm chú nàng. Chỉ một ánh mắt ôn hòa thôi, xuyên qua lớp khăn lụa mỏng, gương mặt Tưởng Tố Tố ửng hồng. Khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Thiều, trái tim nàng đập loạn nhịp.

Hạ Thành vốn định trách mắng Tưởng Tố Tố, nhưng thấy thần sắc Tuyên Ly thì liền đổi ý. Lão nhớ những lời Hạ Nghiên dặn dò trong thư, chân mày lập tức giãn , : “Tố nhi, còn mau bái kiến Thái tử điện hạ, Bát điện hạ và Vương gia.”

Tưởng Tố Tố vốn hoài nghi phận của nam nhân vận cẩm y, Hạ Thành thì kinh ngạc vô cùng, ngờ đối phương chính là Thái tử. Nàng ngẩng đầu nam nhân giữa. Người chừng đôi mươi, kế thừa huyết thống hoàng gia, gương mặt quả thực tuấn tú, điều khí phách kém Tiêu Thiều và Tuyên Ly chỉ một bậc, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn. Tưởng Tố Tố thoáng thất vọng, nhưng nhớ những chuyện triều chính Tưởng Quyền thường ngày thỉnh thoảng kể cho nàng , nỗi thất vọng cũng phai nhạt. Nàng lập tức khom hành lễ, : “Tưởng gia Tố nương mắt Thái tử điện hạ, Bát điện hạ, Vương gia.”

Thái tử đáp: “Bổn cung Tưởng gia nhị tiểu thư quốc sắc thiên hương, cớ gì che mặt? Chẳng lẽ nàng sợ bổn cung ăn mất ?”

Tưởng Tố Tố thế thì giật sợ hãi. Hạ Thành : “Điện hạ, mấy hôm nay Tố nhi mèo cào trầy mặt, lưu vết sẹo, sợ gặp gió nên mới dùng khăn che mặt. Xin Điện hạ rộng lòng bỏ qua.”

Thái tử nhíu mày: “Vậy thì thật đáng tiếc. Không con mèo nhà ai lớn mật đến thế, dám cào trầy gương mặt Tưởng nhị tiểu thư.”

“Đa tạ Điện hạ quan tâm.” Tưởng Tố Tố dịu dàng đáp: “Con mèo đó xử lý .”

“Vậy thì . Bổn cung luôn là thương hoa tiếc ngọc, nếu thật sự thấy gương mặt của nhị tiểu thư con mèo hủy hoại, tất nhiên sẽ đau lòng.”

Tưởng Tố Tố cúi đầu, vẻ thẹn thùng những lời trêu chọc . Lúc nàng đang đáp lời Thái tử, Tuyên Ly vẫn luôn mỉm nàng, nụ tựa gió xuân ấm áp, nhưng nếu kỹ, sẽ thấy nụ hề chạm tới đáy mắt của .

, Ngoại tổ phụ.” Tưởng Tố Tố như chợt nhớ điều gì, cất lời: “Từ đêm qua đến giờ, Đại tỷ vẫn quỳ ở từ đường để cầu phúc, giờ ? Nhỡ may tỳ nữ quên đến gọi tỷ thì nguy mất. Hôm nay vẫn còn mưa, từ đường lạnh lẽo, quỳ đất suốt một đêm, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới thể. Chi bằng bây giờ chúng cùng tới xem tỷ thế nào?”

Vẻ mặt của nàng ân cần, từng lời từng chữ đều là lo nghĩ cho Tưởng Nguyễn, quả là một hiền lành, ngoan ngoãn. Hạ Thành sửng sốt một lát, chợt nhớ đến chuyện sắp đặt, lão do dự : “Có các vị khách quý ở đây, chi bằng cứ để mấy tỳ nữ gọi là .”

“Ngoại tổ phụ, Đại tỷ là tỷ tỷ ruột của , yêu thương tỷ là chuyện hiển nhiên.” Tưởng Tố Tố nghiêm túc . “Nếu lúc lời Người mà bỏ , lòng tất sẽ yên . Nói cho cùng, các vị Điện hạ đều là nhân hậu, đương nhiên sẽ để ý chuyện . Huống hồ nếu các vị Điện hạ thấy Đại tỷ quỳ ở từ đường một đêm để cầu phúc lành cho Hạ gia, Đại tỷ chắc chắn sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của Hạ phủ chúng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-81.html.]

Hạ Thành còn định từ chối, nhưng Thái tử hứng thú : “Đại tỷ của nàng chính là Tưởng gia đại tiểu thư? Người nhảy múa thuyền Linh Lung đó ?”

.” Tưởng Tố Tố bình thản đáp lời. Song, lớp khăn lụa che mặt, đôi môi nàng giật liên hồi vì phẫn nộ.

“Vậy thì . Bổn cung đang xem thử vị tài nữ dung mạo . Nghe nàng nàng quỳ trong từ đường suốt một đêm, vị cô nương quả thực vô cùng hiếu thảo. Bổn cung cũng xem trộm một chút.” Hắn đầu Tuyên Ly và Tiêu Thiều: “Bát , A Thiều, các ngươi sẽ từ chối chứ?” Dứt lời, bật , với Hạ Thành: “Hạ Hầu gia, xin mời dẫn đường.”

Lòng Hạ Thành bấn loạn, nhưng vị Thái tử hành sự vô thường, lý lẽ căn bản thể lay động. Lão chỉ đành trừng mắt Tưởng Tố Tố một cái, gượng mà đáp: “Khiến Điện hạ chê .”

Tưởng Tố Tố ánh mắt lão Hạ Thành trừng chút bối rối, nhưng khi nghĩ đến kịch sắp diễn, nàng lập tức kìm sự kích động. Nàng vốn ngờ hôm nay tại Hạ phủ thể gặp Tuyên Ly, Tiêu Thiều, thậm chí cả Thái tử. Sự hiện diện của ba vị quyền quý đúng lúc thể nhân chứng cho hình ảnh dâm loạn của Tưởng Nguyễn. Trong cảnh nàng nam nhân trông thấy ngay tại trận như , theo tính cách cương trực của Tưởng Quyền, chắc chắn sẽ đem nàng trầm lồng heo. Trong mắt Tưởng Tố Tố ánh lên ý khinh miệt: Tưởng Nguyễn, cứ ôm cái danh tiếng ô uế mà xuống địa ngục !

Từ đường cách hoa viên xa, cửa một tên nô tài gác. Vừa thấy nhóm Hạ Thành kéo tới, gã sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Hạ Thành thấy tiểu tư hầu cận của Hạ Tuấn đang canh cửa, lão lập tức ngẩn , đó liền thông suốt chuyện. Hạ Thành là hạng nào chứ? Thăng trầm quan lộ nhiều năm, ngay cả tước vị Hạ hầu gia cũng tiếp nhận một cách đầy ẩn ý. Nhìn thấy tên nô tài của đích tôn, lão lập tức đoán bước kế tiếp sẽ là gì. Lại ánh mắt lộ rõ vẻ hả hê của Tưởng Tố Tố, còn gì khó hiểu nữa? Tưởng Tố Tố trả thù Tưởng Nguyễn , nhưng thể kéo đích tôn duy nhất của lão vũng bùn ô uế . Hôm nay nếu sự việc vỡ lở, Tưởng Nguyễn hủy sự trong sạch, nhưng Hạ Tuấn ở trong từ đường chuyện đồi bại đó chẳng cũng danh đều tổn hại ? Nếu ngoài tại đây, lão thật sự cho Tưởng Tố Tố mấy bạt tai. Vốn tưởng ngoại tôn nữ thông minh, dựa tài mạo thể mở thêm một con đường cho Hạ gia, nay xem nàng cũng chỉ là nữ nhân thiển cận, ngu xuẩn mà thôi, quả đúng là gỗ mục khó đẽo!

Hạ Thành còn kịp nghĩ cách để dẫn nhóm Tuyên Ly rời , Tưởng Tố Tố hô lên kinh hãi: “Ngươi chẳng là tên tiểu tư hầu cận bên cạnh biểu ca , tại gác ở nơi ?” Ý chợt lóe lên trong mắt Tuyên Ly và Tiêu Thiều, cả hai đồng thời về phía tên nô tài. Từ lúc trông thấy Hạ Thành, gã sợ hãi vô cùng. Đứng chờ thiếu gia nhà mãi , cuối cùng chờ lão gia kéo tới, gã run rẩy lắp bắp: “Tiểu nhân… Tiểu nhân…”

Tưởng Tố Tố nhíu mày, đợi gã hết đẩy cửa từ đường : “Ngươi thật quái lạ, đại tỷ gặp chuyện gì bất trắc ?” Cánh cửa mở, một làn hương dâm mỹ nồng nặc lập tức phả mặt . Thứ hương khí vô hình khiến cảm thấy choáng váng, miệng lưỡi khô khốc. Bên cạnh đó, còn một mùi tanh tưởi ghê tởm khác xộc thẳng mũi. Tưởng Tố Tố bước tới mấy bước, đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh, kinh hoàng chạy vội ngoài.

Nàng vẻ kinh hãi tột độ, đôi vai run rẩy ngừng. Lúc chạy vặn đụng Tuyên Ly, khi y đưa tay đỡ, Tưởng Tố Tố nhân cơ hội nhào thẳng vòng tay . “Tưởng tiểu thư?” Tuyên Ly ôn hòa cất tiếng. Tưởng Tố Tố ngẩng đầu lên từ lồng n.g.ự.c , đôi mắt phượng rưng rưng ngập nước, cả khẽ run rẩy thốt lên: “Đại tỷ… Đại tỷ, tỷ …”

Lòng Hạ Thành chìm hẳn xuống. Thái tử thái độ của Tưởng Tố Tố kích thích sự hiếu kỳ, dứt khoát bước thẳng từ đường. Khi cửa mở rộng, bộ cảnh tượng bên trong đều hiện rõ mặt . Đó là một cảnh hoang dâm, rực rỡ sắc xuân!

Một đôi nam nữ quấn quýt lấy nền đất, vẫn còn giữ nguyên tư thế ái ân, cả trần như nhộng. Tóc nữ nhân tán loạn, nam nhân ôm nàng trong lòng. Trên nữ nhân vẫn còn dính một mảng t.i.n.h d.ị.c.h màu trắng đục cùng vết m.á.u khô chuyển màu thẫm. Nàng đưa lưng về phía , nhưng chỉ cần sơ cũng thể thấy đêm qua họ điên cuồng, kịch liệt đến nhường nào.

Tưởng Tố Tố vẻ vô cùng kinh hãi và hổ, cố gắng vùi sâu n.g.ự.c Tuyên Ly. Chân mày Tuyên Ly khẽ nhíu , song vẫn dịu dàng vỗ nhẹ lên vai nàng an ủi. Trước mặt đông đảo nhân chứng, Hạ Thành còn cách nào che giấu, lão quát lên giận dữ: “Hoang đường!” Bị ngoài trông thấy cảnh tượng dơ bẩn ngay tại từ đường phủ của , hơn nữa là những vị quyền quý bậc nhất kinh thành, cho dù lão mặt dày đến , lúc cũng thấy mặt mũi đều mất sạch.

“Đại tỷ, cớ tỷ cùng biểu ca…?” Tưởng Tố Tố nép trong vòng tay Tuyên Ly, giọng vẫn còn hoảng sợ: “Đây chính là Từ đường!” Hạ Thành dữ tợn trừng Tưởng Tố Tố một cái. Toàn bộ kế hoạch ngày hôm nay đứa ngoại tôn nữ phá hỏng . Quả đúng là thành sự ít, bại sự thừa!

“Nghiệt tử! Nghiệt tử!” Hạ Thành chỉ đích tôn giận đến phát run. “Hạ phủ nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm, ngờ ngươi vô liêm sỉ đến thế ! Dám chuyện dơ bẩn ngay trong Từ đường, lễ nghĩa liêm sỉ ngươi vứt bỏ nơi nào ? Chẳng lẽ ngươi dạy dỗ ?! Hạ phủ thể dựa ngươi để rạng rỡ tổ tông đây?!” Mỗi câu chữ của lão đều là chỉ trích Hạ Tuấn, nhưng ẩn ý là mắng Tưởng Nguyễn tự trọng, dạy nên mới nhân phẩm đạo đức bại hoại như . Lão đẩy hết thảy tội lên đầu Tưởng Nguyễn, bởi lẽ xã hội vốn hà khắc với nữ nhân. Hạ Thành ngẩng đầu quan sát sắc mặt những xung quanh. Tuyên Ly chắc chắn sẽ giúp Hạ phủ, nhưng Tiêu Thiều và Thái tử thì chắc.

Thái tử tỏ vẻ thích thú, tò mò, cợt mà : “Đây là đầu tiên bổn cung thấy một Từ đường ngập tràn xuân ý như thế . Thú vị ! Phủ Hạ hầu gia quả thực là quá đặc sắc.”

Trong lúc đang bàn luận, đôi nam nữ mặt đất vẫn còn hôn mê tỉnh. Hai trần trụi phơi nền đất lạnh, mặc cho ánh mắt săm soi quan sát.

Hồ Điệp lĩnh mệnh rời , Tưởng Tố Tố xem thường ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao của Hạ Thành, khẽ cất lời. “Chuyện , mong các vị Điện hạ đừng truyền ngoài. Dẫu Đại tỷ của cũng là danh môn khuê tú, cập kê, nếu khác , danh tiết cả đời của nàng e rằng sẽ hủy hoại mất.”

Câu bề ngoài là vì Tưởng Nguyễn mà suy tính, nhưng thực chất ngấm ngầm nhắc nhở rằng Tưởng Nguyễn, một thiếu nữ xuất giá, dâm đãng đến mức , thật sự vô cùng đáng ghê tởm.

Sắc mặt Tuyên Ly đổi, gì, chợt thấy một thanh âm lạnh nhạt vang lên. “Tưởng nhị tiểu thư còn rõ mặt mũi nữ nhân bên trong, cớ khẳng định một mực đó chính là Tưởng gia Đại tiểu thư?”

Tưởng Tố Tố kinh ngạc ngẩng đầu. Gương mặt lạnh băng, xinh tuyệt trần của Tiêu Thiều ở ngay mắt nàng, thái độ hề hiện rõ vui giận.

Ngày đó thuyền Linh Lung từng tay giúp nàng, vốn dĩ nàng tưởng Tiêu Thiều về phía . mấy tới Cẩm Anh Vương phủ xin cầu kiến mà luôn từ chối ngay ở cửa lớn, Tưởng Tố Tố thể xác định rốt cuộc vị Cẩm Anh vương đang nghĩ gì. Giờ đây câu , như đang đỡ cho Tưởng Nguyễn, càng Tưởng Tố Tố thêm nghi ngờ khó hiểu.

lúc , thấy một giọng êm ái truyền tới từ phía . “Chư vị đang tìm kiếm vật gì ?”

 

Loading...