Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-10-03 06:52:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng đưa mắt khắp bốn phía, quả thật, từ đường vô cùng thích hợp với hai chữ “sửa chữa tồi tàn” như lời Hạ phu nhân. Nền đất lát đá ẩm ướt, lò sưởi cũng từng nhóm lên, gian trống trải đến lạnh lẽo. Dường như nơi đây từng thắp một ngọn đăng nào, chỉ ánh trăng mờ nhạt lọt qua ô cửa sổ nhỏ bé đục khoét. Thậm chí nóc nhà còn một lỗ hổng, chẳng rõ "bút tích" của Hạ phu nhân ? Những giọt mưa lạnh lẽo cứ theo lỗ hổng đó mà bay thẳng xuống, thấm ướt khiến lạnh càng thêm thấm cốt tủy.

Nơi tối tăm ẩm ướt, chỉ bàn thờ đầy bài vị bạn với nàng. Lư hương tản làn khói xanh lượn lờ, mang theo một mùi hương khác thường. Tưởng Nguyễn lấy một chiếc khăn tay, bước đến gần ô cửa sổ đục thủng, nơi khí còn lưu thông . Nàng thấm ướt chiếc khăn che kín mũi, khẽ nhíu mày.

Một lát , giọng Liên Kiều vang lên ở bên ngoài: “Tiểu thư, nô tỳ mang thức ăn tới.”

Cửa từ đường mở , Liên Kiều và Thư Hương . Trong tay Liên Kiều cầm một giỏ thức ăn, : “Nô tỳ đến phòng bếp lấy chút bánh bao. Từ lúc tới đây đến giờ tiểu thư vẫn ăn gì, như sẽ hại cho sức khoẻ.” Nói xong, nàng dựa theo ánh sáng yếu ớt của ánh trăng mà thúc giục Thư Hương: “Còn lo lắng gì nữa, mau đến đây giúp một tay.”

Liên Kiều là nhất đẳng nha , từ khi nàng đến viện của Tưởng Nguyễn, Thư Hương vẫn chỉ là nhị đẳng nha , thấp hơn Liên Kiều một bậc. Hơn nữa, ngày thường Liên Kiều luôn hành xử nghiêm cẩn, dù Thư Hương cẩn thận đến mức việc chút sơ hở nào chăng nữa, thì vẫn luôn e dè nàng. Thư Hương lập tức lời tiến lên, quỳ xuống cầm giỏ thức ăn mở .

Do cứ thế việc, Thư Hương cũng ngẩng đầu sắc mặt Tưởng Nguyễn nên thấy Tưởng Nguyễn đang dấu với Liên Kiều. Khi Thư Hương đang cầm bánh bao đưa , chợt cảm thấy phía kéo mạnh một cái, miệng nàng ngay lập tức một tấm khăn bịt kín. Nàng kêu lên, nhưng một mùi hương lạ xộc thẳng mũi, mắt lập tức tối sầm , ngất xỉu còn gì nữa.

Liên Kiều ở thôn trang lao động nhiều năm, so với hầu gái bình thường thì tất nhiên sẽ khoẻ mạnh hơn vài phần. Nàng Thư Hương ngã đất sang hỏi: “Tiểu thư?”

“Cởi áo khoác bên ngoài của nàng .” Tưởng Nguyễn .

Liên Kiều nhanh nhẹn lột áo của Thư Hương đưa cho Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn khoác chiếc áo lên dậy.

“Cứ để cho Thư Hương ở đây ?” Rốt cuộc thì Liên Kiều cũng chút mềm lòng.

“Nếu Hạ gia ý đồ gì, thì nàng chẳng qua chỉ ngủ một giấc đêm nay thôi.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng đáp. “Còn nếu họ tâm tư khác, thì Thư Hương cũng là của Hạ Nghiên, cứ để cho các nàng tự đấu đá lẫn .”

Liên Kiều nghĩ nghĩ gật đầu: “Tiểu thư đúng, Hạ gia cũng xa. Để tiểu thư quỳ ở chỗ một đêm thì chắc chắn tiểu thư ốm một trận dậy nổi, quả thực quá độc ác!” Nàng Thư Hương, tiếp lời: “So sánh việc Thư Hương tiểu thư quỳ ở đây một đêm với những việc nàng thì cũng quá đáng. Thật may là tiểu thư sớm sai nô tỳ mua Bổn Tâm Mê Dược để dùng lúc cần thiết, quả nhiên dùng đến thật.”

Tưởng Nguyễn mỉm . Nếu Hạ gia chỉ ý định khiến nàng chịu phong hàn rét buốt thì Thư Hương tất nhiên sẽ bình yên vô sự. Đáng tiếc, e rằng tâm tư của Hạ gia đơn thuần như . Nàng thoáng làn khói xanh lượn lờ trong lư hương. “Đi thôi, trở về nơi các ngươi ẩn .”

Giữa màn đêm u tối, hai bóng vận y phục nha bước từ Từ đường. Một cất giọng đầy phẫn nộ: "Tiểu thư nhà thực sự quá đáng thương, bắt quỳ suốt một đêm ở đây. Thân thể vốn yếu ớt, chịu đựng nổi cơ chứ? Thư Hương, ngươi ?"

Nha còn chỉ khẽ 'ừ' một tiếng đáp lời.

Cảnh đêm mơ hồ, tiếng xào xạc từ lùm cây quanh Từ đường truyền đến, như bước chân của ai đó khuất dạng.

Trong một gian phòng thuộc Hạ phủ, Tưởng Tố Tố che nửa gương mặt, nhấp một ngụm , sang thiếu niên đối diện. "Biểu ca, ngươi suy xét kỹ càng ? Đại tỷ của chính là một trong những giai nhân kiệt xuất nhất kinh thành. Chẳng qua thấy tỷ vô cùng xứng đôi với biểu ca, nên mới động lòng tác thành cho hai mà thôi."

Hạ Tuấn nàng, vẻ mặt tuy phong lưu phóng đãng nhưng vẫn giấu sự ngạo mạn. "Mau thu tâm cơ của , chẳng lẽ còn đang mưu tính điều gì ư?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-80.html.]

Sắc giận lóe lên trong mắt Tưởng Tố Tố. "Biểu ca! Rốt cuộc ngươi chịu đồng thuận với chuyện ?" Trong Hạ gia, khiến Tưởng Tố Tố kiêng dè nhất chính là Hạ Tuấn. Hắn tuổi còn trẻ nhưng phong lưu trăng hoa vô , sớm thông tỏ chuyện nam nữ, nhưng bản chất cực kỳ âm độc. Tưởng Tố Tố từng một trốn trong phòng Hạ Tuấn, định tìm chơi, nào ngờ chứng kiến cảnh đang đùa giỡn a cận, thủ đoạn tàn bạo khiến nha đầu liên tục kêu rên. Tưởng Tố Tố trốn gầm giường mà kinh hãi tột độ. Từ đó về , vị biểu ca để trong lòng nàng một nỗi sợ hãi sâu sắc. Mà cách Hạ Tuấn đối xử với nàng cũng chẳng giống những nam nhân khác, hề thương hoa tiếc ngọc, chỉ luôn đả kích và khiêu khích nàng.

"Cớ gì lời sai bảo của ?" Hạ Tuấn hỏi ngược .

Tưởng Tố Tố tự véo lòng bàn tay để định tinh thần, mới cất lời: "Nếu biểu ca khăng khăng bỏ lỡ cơ hội , cũng chỉ thể tiếc nuối. Tố nhi biểu ca vốn thích thưởng thức những tài nghệ phi phàm, bao giờ để mắt đến nữ nhân tầm thường. Đại tỷ nhà một hai. Chỉ rõ, vài năm nữa phụ gả tỷ cho gia tộc nào, nhưng với dung mạo và tài năng đó, chắc chắn sẽ là một danh gia vọng tộc. Biểu ca nắm lấy cơ hội, hối hận thì cũng muộn màng."

Nàng mỉm . "Vẫn nên cân nhắc thật cẩn thận ."

Ánh mắt Hạ Tuấn trở nên u ám. Hắn nhớ đến thiếu nữ vận y phục đỏ , luôn tiến thoái đúng lúc; dù nàng rạng rỡ, nhưng sâu thẳm bên trong toát vẻ lạnh lùng khó gần, khiến nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng chinh phục mãnh liệt. Hắn tự hỏi, liệu làn da thịt bao bọc lớp xiêm áo , bằng dung nhan khuynh thành của nàng ?

Hắn khàn giọng hỏi: "Muội gì?"

"Đêm nay đại tỷ của quỳ ở Từ đường suốt đêm, biểu ca nhân cơ hội đến 'thăm hỏi'. Nếu quả thực như , đại tỷ của sẽ kính trọng biểu ca thêm vài phần, chừng còn nhân đó mà động lòng." Tưởng Tố Tố .

Hạ Tuấn Tưởng Tố Tố, đột nhiên bật thành tiếng. "Đa tạ biểu chỉ điểm." Dứt lời, lập tức dậy. "Biểu cũng nên nghỉ ngơi sớm , ngày mai chúng sẽ gặp ."

Chờ Hạ Tuấn khỏi, Tưởng Tố Tố bàn, đưa tay tháo chiếc khăn che mặt, vuốt ve vết sẹo xí dài làn da trắng nõn, lẩm bẩm: "Tưởng Nguyễn, tội danh dâm loạn trong Từ đường , sáng sớm mai thật xem ngươi mà che đậy cho nổi."

Hồ Điệp kinh hãi trong lòng, vội hỏi: "Tiểu thư, chuyện thưa qua với phu nhân ? Hay nô tỳ hỏi ý kiến phu nhân một chút nhé?"

"Câm miệng!" Tưởng Tố Tố quát lớn. "Mẫu cứ luôn miệng sẽ báo thù cho , nhưng nào thành công ? Bây giờ, tự tay thôi."

Bên ngoài phòng, Hạ Tuấn cất bước về phía Từ đường. Tiểu tư theo bên cạnh cẩn thận hỏi: "Thiếu gia thật sự đến Từ đường để an ủi Tưởng Đại tiểu thư ? Lời Nhị tiểu thư vẻ kỳ quặc, chỉ sợ đơn giản như ."

"Dĩ nhiên là đơn giản ." Hạ Tuấn nhếch môi. "Tâm tư của Tưởng Tố Tố quá đỗi hiểu rõ. Chẳng qua, đây cũng là ý kiến tồi. Ta sẽ đích 'an ủi' Tưởng Đại tiểu thư thật ."

"Két..." Cánh cửa Từ đường từ từ mở .

Đêm khuya, mưa rơi càng lúc càng lớn. Ánh trăng tầng mây đen che khuất, cả Từ đường tối đen như mực. Chỉ ánh lửa leo lét và đốm sáng của nén hương đang cháy bàn thờ, khói xanh lượn lờ trong trung.

Một mùi hương lạ lùng xộc mũi, giống mùi nhang khói thường thấy. Nó đốt hơn nửa canh giờ, bao trùm khắp căn phòng.

Hạ Tuấn bước ngửi thấy mùi hương kỳ dị , lập tức cảm thấy nóng ran, lòng bàn tay khô rát. Hắn tự chủ mà khẽ l.i.ế.m môi. Hắn chậm rãi tiến lên phía tìm kiếm, cho đến khi chân chạm một vật cản.

Hắn sững sờ, khom xuống thăm dò. Chỉ cảm nhận một cơ thể mềm mại, khẽ lay cũng nhúc nhích, dường như mất tri giác. Hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên bật sằng sặc. Cơ thể ngày càng nóng rực, Hạ Tuấn tự tay cởi bỏ xiêm y của , đó thò tay mò về phía n.g.ự.c đối phương.

Tiếng vải x.é to.ạc vang lên chói tai trong căn phòng tối.

Loading...