Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-10-03 06:52:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Hầu phủ cách Tưởng phủ một quãng đường khá xa, thêm đường sá trơn trượt vì mưa, sắc trời càng thêm u ám. Khi đến ngoài cửa phủ, kỳ thực vẫn tới giờ tối, nhưng mây đen nặng nề khiến cảnh vật dường như màn đêm bao phủ.

Tại cửa, ma ma cùng tiểu tư đón đoàn , khúm núm bẩm báo: “Phu nhân và các tiểu thư trở về, lão gia cùng phu nhân sớm chờ trong đại sảnh.”

Hạ Nghiên đáp : “Mẫu .” Lúc đến đại sảnh Hạ hầu phủ, một nam một nữ đang ở chính giữa. Nam nhân ngoài lục tuần, gương mặt tròn trịa ôn hòa, khóe miệng luôn kéo thành một đường thẳng, trông giống hệt Phật Di Lặc. Nữ nhân vẻ tứ tuần, sắc mặt hồng hào, mang đầy trang sức quý giá, rực rỡ, vẻ mặt vô cùng thiết, ân cần.

Hai đôi nam nữ bên cạnh. Nam nhân lớn tuổi hơn trông bình thường, nhưng cợt lả lơi một cách tùy tiện. Nữ nhân bên cạnh thì xinh như hoa, đó là Đại thiếu gia Hạ gia Hạ Thiên Dật cùng thê tử Thân Nhu. Đôi nam nữ còn nhỏ tuổi hơn, khuôn mặt nam tử khôi ngô tuấn tú, nhưng ánh mắt lộ vẻ chơi bời trăng hoa. Dung mạo nữ nhân bên cạnh bằng Thân Nhu, tuy cũng coi là thanh tú, song mắt dài môi mỏng, trông vẻ hà khắc, ác nghiệt. Đây chính là Nhị thiếu gia Hạ gia Hạ Thiên Tài và Nhị thiếu phu nhân Du Nhã.

Đứng giữa hai đôi nam nữ là một đôi thiếu nam thiếu nữ, trạc độ mười ba mười bốn tuổi. Dung mạo thiếu nữ xinh , đang vận chiếc váy Thải Phượng Vân Yên bằng lụa mỏng màu xanh da trời, toát lên vẻ dịu dàng, ngọt ngào động lòng . Thiếu niên làn da ngăm, cũng khôi ngô tuấn tú, chỉ là vẻ mặt phong lưu giống hệt Hạ nhị thiếu gia.

Thiếu nữ chính là Hạ Kiều Kiều, sinh tại đại phòng Hạ gia. Thiếu niên gọi là Hạ Tuấn, do nhị phòng Hạ gia sinh .

Lúc đều mặt ở đại sảnh, Hạ phu nhân là lên tiếng đầu tiên: “Nghiên.”

Hạ Nghiên đáp : “Mẫu .” Ngay đó đẩy nhẹ Tưởng Siêu cùng Tưởng Tố Tố: “Các con còn mau chào ngoại tổ mẫu.”

Hạ phu nhân khẽ phất tay áo, mỉm : “Siêu nhi, Tố nhi, đến đây để ngoại tổ mẫu kỹ nào.”

Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu tuân lời bước lên. Hạ phu nhân xoa đầu hai đứa trẻ. Nhìn thấy khăn che mặt Tưởng Tố Tố và băng vải tay Tưởng Siêu, trong mắt bà ánh lên vẻ thương cảm.

“Tiểu cô về, mấy ngày qua mẫu vẫn luôn nhắc tới thôi.” Đại thiếu nãi nãi Hạ gia, Thân Nhu, cất tiếng. “Lâu ngày gặp, Tố nhi càng thêm phần kiều diễm.”

Lời dứt, sắc mặt Hạ Nghiên khỏi cứng , Tưởng Tố Tố siết c.h.ặ.t t.a.y giấu trong tay áo. Hạ Thiên Dật trừng mắt Thân Nhu, còn ánh mắt Hạ Kiều Kiều lộ rõ vẻ hả hê.

Hạ phu nhân trả lời nàng, nhưng Hạ Thiên Tài : “Lần tiểu cô trở về, định lưu mấy ngày? Ta nghĩ cũng vài hôm chứ!”

Hạ Nghiên đáp: “Ta chỉ đưa Tố nhi và Siêu nhi về thăm cha nương thôi.”

Hạ Hầu gia, nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên cất lời: “Chẳng Đại cô nương cũng đến ? Vị chính là Đại cô nương?”

Hạ Nghiên mỉm : “Nguyễn nhi, con còn chào Ngoại tổ phụ?”

Tưởng Nguyễn vẫn ẩn trong bóng tối, lúc mới khẽ đáp lời: “Vâng.” Nàng chậm rãi bước về phía .

Trước đó, vì thể hiện sự oai nghiêm, phủ đầu con gái nhà Tưởng phủ, tất cả Hạ gia đều cố ý chỉ trò chuyện với con Hạ Nghiên. Giờ phút , bỗng nhiên tiếng đáp lời êm ái, một thiếu nữ vận y phục màu đỏ thẫm từ lưng Hạ Nghiên dần dần lộ diện, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Môi đỏ răng trắng, ánh mắt dường như chứa đựng cả nỗi lưu luyến. Tuy tuổi còn nhỏ, dung mạo nàng sớm mang nét phong tình uyển chuyển, hề vẻ rụt rè ngây thơ. Nàng giống như một bầu rượu quý ủ lâu lắng đọng, càng mở càng tỏa hương thơm ngào ngạt.

Hạ Thành khẽ nheo mắt, tuy gương mặt vẫn giữ nụ , nhưng trong lòng cảm thấy như đang một áp lực vô hình đè nén. Thiếu nữ đối diện chẳng hề biến sắc, chỉ mỉm nhàn nhạt, tựa hồ chẳng điều gì đời thể lay chuyển tấm lưng thẳng tắp của nàng.

Hạ Thành thầm giật . Hắn vốn ở vị trí bề , hành động đều ẩn chứa một chút uy áp, tuy đến mức thâm sâu, nhưng thiếu nữ bình thường gặp ắt hẳn lộ vẻ e sợ. Thế nhưng, Tưởng Nguyễn khác biệt, tâm cơ của nàng thâm sâu đáng sợ đến mức độ nào ?

Nhớ đến những lời trong thư Hạ Nghiên gửi, càng thêm hiểu rõ về Tưởng Nguyễn. Bỗng nhiên lớn: “Quả nhiên là Đại cô nương, so với Kiều Kiều trong phủ cũng khó phân cao thấp.”

Khi Kiều Kiều thấy dung mạo Tưởng Nguyễn, trong lòng nàng lập tức dâng lên nỗi buồn bực vô cớ. Từ bé nàng sở hữu dung mạo mỹ lệ, nhưng Tưởng Tố Tố nhỉnh hơn một bậc. Khó khăn lắm Tố Tố mới hủy dung, giờ đây xuất hiện Tưởng Nguyễn với vẻ ngoài hề kém cạnh. Vốn dĩ nàng nghĩ thiếu nữ lớn lên ở thôn quê sơn dã ắt hẳn dung mạo tầm thường, cử chỉ thô tục. Ai ngờ hôm nay Tưởng Nguyễn như một vị quý nhân, khiến chính nàng cũng che lấp.

Hạ Thiên Tài mỉm : “Tiểu cô, hóa trong phủ một vị tiên tử giáng trần như thế .”

Lời lẽ phần phóng đãng, Liên Kiều khẽ chau mày. Tưởng Nguyễn như thấy, hề lộ chút sắc mặt hổ nào. Cảnh tượng lọt mắt những Hạ gia, tất nhiên dấy lên một hồi ngầm đ.á.n.h giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-79.html.]

Chốc lát , Hạ Nghiên cho nha mang lễ vật chuẩn dâng lên. Khăn của Tưởng Tố Tố dĩ nhiên nhận lời khen ngợi của ; Tưởng Đan và Tưởng Lệ cũng đôi lời khen. Tưởng Nguyễn đem hộp điểm tâm Hạ Nghiên chuẩn cho nàng dâng lên Hạ phu nhân, bà lệnh cho thu . Bỗng nhiên, bà như nhớ tới một việc:

“Hôm nay các ngươi đến đây , Từ đường Nguyệt phủ sắp sửa chữa một phen. Các ngươi hãy đến đó thắp nén hương cho liệt tổ liệt tông Hạ gia . Vị Đại sư mời tới mấy hôm , năm nay Hạ gia sẽ gặp một tai ương lớn, cần thành tâm cầu nguyện ròng rã bốn tháng để biến nguy thành an. Nghe Nguyễn nhi sinh ngày mùng bảy tháng tư âm lịch, Nguyễn nhi thể giúp ngoại tổ mẫu chuyện ? Ở Hạ gia cầu nguyện một đêm?”

Liên Kiều mở lời ngăn cản. Tưởng Nguyễn Hạ gia, cho dù Hạ gia gặp tai ương gì cũng chẳng hề can dự đến tiểu thư nhà nàng. Nói hoa mỹ là đến từ đường cầu nguyện một đêm, nhưng trời đông giá rét như hôm nay, lời đề nghị ngay cả nàng cũng thể chấp nhận. Mấy năm qua Tưởng Nguyễn ở thôn quê chịu khổ, cơ thể vốn , nếu quỳ một đêm e rằng sẽ bệnh nặng khó lòng gượng dậy. Liên Kiều còn kịp cất lời, thấy giọng Tưởng Nguyễn:

“Nếu thể giúp đỡ, Nguyễn nương xin dốc một chút sức mọn.”

Hạ phu nhân mỉm đầy hài lòng: “Nguyễn nhi quả thực là một đứa trẻ hiểu chuyện.”

Tưởng Đan Tưởng Nguyễn, Hạ Nghiên đang gật đầu tỏ vẻ lòng, im lặng cúi đầu. Mọi trò chuyện thêm một lúc, Hạ phu nhân cảm thấy mệt mỏi, bảo cứ ở , còn bản thì về phòng .

Tưởng Tố Tố, Hạ Nghiên và Tưởng Nguyễn cùng thắp nén hương bàn thờ tổ tiên. Sau đó, Hạ Nghiên cùng Tưởng Tố Tố sẽ rời , chỉ còn Tưởng Nguyễn ở cầu nguyện qua đêm.

Hạ Nghiên nàng, mang vẻ đau lòng giả dối: “Nguyễn nhi, thực sự để con chịu khổ . Nếu Siêu nhi và Tố nhi vẫn khỏe hẳn, chăm nom hai đứa chúng nó, Mẫu nhất định sẽ quỳ cùng con ở nơi .”

“Mẫu chi .” Tưởng Nguyễn nhẹ. “Nữ nhi và mẫu vốn là nhà, vả quỳ một đêm chính là để cầu phúc cho Hạ gia. Biết chừng, chư vị thần linh trời xanh thấy lòng thành của nữ nhi mà ưng thuận ban ân, khiến những tâm nguyện sâu kín trong lòng con đây trở thành sự thật.”

Đây là lời thật của nàng, nên mặt cũng hề ý đùa giỡn, giống như lời nàng thốt sẽ nhất định trở thành sự thật.

“Nguyễn nhi tâm nguyện gì?” Hạ Nghiên mỉm .

“Hy vọng con đường quan của phụ ngày càng rộng mở.”

Phụ càng leo lên cao, khi ngã xuống sẽ càng thê thảm.

“Hy vọng mẫu càng ngày càng khoẻ mạnh.”

Mẫu sống thật khỏe mạnh, để đích chứng kiến hết thảy thứ thuộc về dần sụp đổ, chịu đựng cơn đau khổ thật lâu, thật lâu.

“Danh tiếng của nhị ca ngày càng vang dội.”

Nhị ca càng vang danh thiên hạ, càng dễ chúng sinh nhạo báng, sẽ trở thành mục tiêu của vạn phỉ nhổ.

“Nhị gả cho lang quân như ý.”

Rồi sẽ c.h.ế.t trong chính tay phu quân của nàng .

“Liệt tổ liệt tông Hạ gia,” Tưởng Nguyễn chắp tay ngực, giọng nhẹ nhàng thánh thót. “Nếu các ngài thể cảm nhận lòng thành của tín nữ, xin hãy phù hộ cho Tưởng phủ và Hạ phủ như hoa Mẫu Đơn nơi Lạc Dương, mãi mãi phồn hoa hưng thịnh.”

Các sẽ mục ruỗng, sụp đổ, phủ tráng lệ sẽ trở thành nơi dơ bẩn cho đời chà đạp. Các sẽ đấu đá toan tính, cuối cùng tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t ! Hỡi chư vị thần linh cao, nếu các ngài thấu hiểu tâm ý của Tưởng Nguyễn, thì xin hãy để Tưởng phủ và Hạ phủ, cũng giống như đóa Mẫu Đơn nở rộ nơi Lạc Dương , ngay khoảnh khắc rực rỡ nhất, sẽ chậm rãi, chậm rãi lụi tàn ai thể ngăn cản !

Mỗi chữ mỗi câu nàng đều chậm rãi, bên ngoài như đang cầu nguyện những điều lành nhưng bên trong chính là nguyền rủa, bao phủ bởi một tầng khí trầm lặng. Hạ Nghiên khuôn mặt bình tĩnh an nhiên của Tưởng Nguyễn, đột nhiên trong lòng bà xuất hiện một nỗi sợ hãi mơ hồ.

lập tức bật dậy, gắng che giấu nỗi kinh hãi trong lòng, : “Nếu như , đêm nay đành nhờ cậy Nguyễn nhi, mẫu chút việc riêng, xin cáo lui .”

Đợi Hạ Nghiên vội vã rời khỏi từ đường như đang chạy trốn, Tưởng Nguyễn mới thong thả dậy.

Quỳ gối? Những mảnh vụn hư nát của Hạ gia , nào tư cách chịu nổi đầu gối của ?

 

Loading...