Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-10-03 06:52:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Dương nồng nặc mùi rượu. Trong lúc dạo chơi hoa viên, gặp một nha dung mạo khả ái. Cái tật cũ phong lưu nổi lên, trêu hoa ghẹo nguyệt một phen. Nào ngờ, nha tránh thoát , rõ là vô tình cố ý, ả dẫn dụ tới chốn . Đợi đến cổng viện , nha biến mất dấu vết.

Hắn say, vật đều mờ ảo. Thấy khuôn viên viện bố trí vô cùng mắt, cao đề bảng ‘Tố Tâm uyển’, lòng lập tức rung động. Tuy đây là nơi nào, nhưng chắc chắn là khuê phòng của một vị tiểu thư khuê các. Khóe miệng nhếch lên một nụ dâm đãng, lảo đảo bước về phía .

ngay lúc , Lý Dương thấy một thiếu nữ vận hồng y cửa phòng. Thiếu nữ dáng yểu điệu, chỉ nghiêng, thấy rõ mặt mũi, song trực giác của Lý Dương mách bảo đây là một giai nhân tuyệt sắc. Hắn lập tức mặc kệ lễ nghi, hét lớn: “Tiểu mỹ nhân…” Thiếu nữ hồng y xoay gót bước phòng, sắc tâm Lý Dương nổi lên, lập tức chạy theo, chạy gọi: “Mỹ nhân chớ chạy!”

Hắn chạy phòng, ngửi thấy một mùi thơm ngát quen thuộc, nhất thời sững sờ. Khắp nơi đều là khói hương lãng đãng cùng màn che phủ mờ, thấy rõ vật dụng. Hắn vội vàng quát lớn: “Mỹ nhân, nàng đang ở nơi nào?”

“Lý nhị thiếu gia, Tố nhi sợ .” Một giọng dịu dàng, mềm mại vang lên sát bên tai.

Lòng Lý Dương ngứa ngáy khôn nguôi, trong đầu chợt hiện lên dung nhan xinh của Tưởng Tố Tố. Hắn vội vàng xoay , lập tức ôm mỹ nhân lòng. “Tố nhi chủ động đến thế, quả khiến cảm động vô cùng.”

Thiếu nữ hồng y lẳng lặng . Lý Dương cố gắng mở to hai mắt để rõ, nhưng vẫn chỉ thấy một màn mờ ảo. Hắn quyết định mặc kệ, vươn hôn mỹ nhân. Không ngờ nàng đột nhiên nở một nụ : “Lý nhị thiếu gia, Tố nhi vật tặng .”

Lý Dương từng gặp qua vô loại nữ nhân, nhưng từng gặp nữ tử nào thú vị như . Rõ ràng nét tựa tiên nữ, chủ động những chuyện trêu thế . Hứng thú của lập tức khơi dậy, vội vàng hỏi: “Là thứ gì?”

Thiếu nữ khẽ thốt: “Đó chính là — Chàng mau c.h.ế.t !” Vừa dứt lời, nàng liền cầm lấy chiếc bình hoa giấu lưng, đập tới tấp lên đầu Lý Dương. Lý Dương ngờ mỹ nhân đột nhiên biến thành ác quỷ, kịp đề phòng chút nào. Máu đầu lập tức chảy xuống, cả choáng váng, gã loạng choạng ngã lăn đất.

Tưởng Nguyễn lạnh lẽo Lý Dương đang dài nền đất. Nàng xổm xuống, vuốt ve mảnh sứ vỡ vụn trong tay, nụ môi mang theo vẻ lạnh lùng thấu xương.

Hai cha con Lý Đống, Lý Dương, quả thật đều là hạng súc sinh. Hai kẻ nuôi dưỡng những hài đồng trong phủ Tể tướng, bất kể là nam nữ, cùng đùa giỡn, chuyện ngay cả triều đình cũng tiếng. Đối phó với loại tiện nhân như , nàng chẳng cần cố kỵ danh tiếng gì cho cam.

Kiếp khi nàng qua đời, chỉ Lý Đống đùa giỡn Phái nhi, nhưng rõ tên Lý Dương nhúng tay . Cho dù , phụ nợ tử trả, cũng chẳng gì sai trái.

Nàng cầm mảnh sứ vỡ, nhẹ nhàng kéo lê y phục của Lý Dương. “Lý thiếu gia, tặng ngươi một món quà lớn như , chẳng lẽ ngươi nên đáp một thứ gì đó ?”

Một lát , Tưởng Nguyễn mới thong thả bước khỏi gian phòng. Nàng về phía cửa Tố Tâm uyển thì chợt thấy tiếng gọi hoảng hốt của một tên tiểu sai. “Thiếu gia, Thiếu gia, ngài đang ở nơi nào?”

Đó chính là nô tài theo hầu Lý Dương. Tưởng Nguyễn dừng bước, rằng bây giờ kịp tránh nữa. Nàng đang suy tính đối sách, thì chợt thấy tiếng kêu thất thanh của tên nô tài , đó còn động tĩnh gì nữa. Trầm ngâm một hồi lâu, Tưởng Nguyễn mới khỏi cổng viện, thấy ở đằng xa, tên tiểu sai đang dài đất, hình như ngất .

Tưởng Nguyễn khẽ nhíu đôi mày, ngẩng đầu khắp bốn phía, chẳng thấy điều gì bất thường. Nàng vội lách qua gã tiểu tư, thong thả rời .

Trên cành cây cao, nam nhân vận hắc y vuốt ve viên đá trong tay, hàng mi dài rủ xuống, che khuất vẻ suy tư khó lường trong đáy mắt. Hắn đến Tưởng phủ chỉ để dò xét chuyện Tuyên Ly, nào ngờ chứng kiến cảnh tượng kinh ngạc. Hình như Đích trưởng nữ Tưởng gia thù oán cũ với Lý nhị thiếu gia, tay tàn độc chút chùn bước, quả thực khiến giật .

Thư Hương chờ đợi trong vườn hoa một lát, đoạn mới cất bước về phía Tố Tâm Uyển. Vừa nửa đường, thấy Lộ Châu hốt hoảng chạy đến. Thư Hương vội vàng giữ hỏi: “Xảy cơ sự gì? Sao ngươi vẻ hoảng hốt đến ? Rốt cuộc chuyện gì?”

“Không, gì cả.” Vẻ mặt Lộ Châu chút né tránh. “Ngươi về Nguyễn Cư , còn chuyện khác cần .” Nói xong vội vàng bỏ chạy. Thấy dáng vẻ vội vã của Lộ Châu, Thư Hương ngầm hiểu rằng việc lớn thành, bèn đổi hướng mà .

Tưởng Quyền cùng Lý Đống bàn bạc xong việc, bèn thong thả tản bộ quanh phủ, nhân tiện nhắc đến chuyện thông gia giữa hai nhà. Mặc dù Lý Đống tiếng là háo sắc, nhưng lão cũng là một con cáo già lọc lõi, lời lẽ đều quanh co úp mở. Hạ Nghiên theo, thỉnh thoảng xen vài câu, song thái độ của Lý Đống mờ ám rõ ràng, chỉ đợi xem ý của Lý Dương.

Ba càng lúc càng gần Tố Tâm Uyển, đúng lúc , một nha thanh tú bỗng nhiên đ.â.m sầm đến. Vẻ mặt nàng căng thẳng tột độ, thấy Hạ Nghiên liền như vớ cứu tinh, quỳ sụp xuống đất nức nở: “Cầu xin phu nhân cứu lấy Đại tiểu thư của nô tỳ!” Dứt lời, nàng ngẩng mặt lên, vẻ mặt trở nên kinh hãi, dường như lúc mới phát hiện Lý Đống cũng mặt.

Hạ Nghiên kinh ngạc nha đang quỳ, nhíu mày hỏi: “Ngươi ý gì? Nguyễn nhi xảy chuyện gì?”

Nha dường như dọa cho khiếp vía, ấp úng mãi dám cất lời. Hạ Nghiên càng thêm sốt ruột: “Rốt cuộc là biến cố gì?”

Vừa dứt lời, bỗng thấy một tiếng thét thất thanh của nữ tử truyền từ Tố Tâm Uyển. Tiếng thét vô cùng thê lương, khiến khỏi rùng ớn lạnh. Hạ Nghiên sửng sốt, kịp thêm lời nào, vội vã lao thẳng về phía viện của Tố Tâm Uyển.

Lâm Lang theo sát phía Hạ Nghiên. Bên ngoài Tố Tâm Uyển vẫn tĩnh lặng, trong viện hề bóng nào. Hạ Nghiên bước sảnh nhỏ, trong sảnh yên ắng một tiếng động, tách bàn vẫn còn nguyên vẹn.

Lâm Lang sửng sốt, Hạ Nghiên cũng ngẩn . Lại một nữa thấy tiếng thét vọng tới, rõ mồn một, tiếng thét phát từ khuê phòng của Tưởng Tố Tố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-74.html.]

Trong phút chốc, Hạ Nghiên chẳng còn bận tâm vì địa điểm chuyển thành khuê phòng của Tưởng Tố Tố, trong lòng bà dâng lên cảm giác bất an khó tả. Bà đẩy Lâm Lang sang một bên, lập tức xông thẳng khuê phòng của Tưởng Tố Tố.

Vừa đặt chân ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc. Hạ Nghiên giật kinh hãi, vết m.á.u loang lổ nền đất trông vô cùng khủng khiếp. Tiếng nấc đứt quãng truyền đến, lọt tai Hạ Nghiên tựa như tiếng sét đ.á.n.h ngang tai. Bà bước lên phía , đang là Tưởng Tố Tố?

Bên chân Tưởng Tố Tố, Lý Dương đầu đầy m.á.u tươi, sớm còn giữ dáng vẻ ban đầu. Hắn nhắm nghiền hai mắt, chỉ sợ lúc thập tử nhất sinh.

“KHÔNG!” Hạ Nghiên trợn trừng hai mắt. Sau cánh cửa truyền đến tiếng bước chân. Bà kịp ngăn cản, giọng Tưởng Quyền vang lên: “Xảy cơ sự gì?”

Ngừng một chút, tiếng thét bi thương vang vọng: “CON TRAI TAAAA!”

Lý Đống trợn trừng hai mắt, dám tin cảnh tượng mặt, vội vàng xông tới chỗ Lý Dương, lay động thể : “Con ơi, tỉnh mau!”

Lý Dương vẫn bất động. Lý Đống cúi đầu xuống, ánh mắt kinh hoàng rơi phần hạ của Lý Dương. Từ hông trở xuống là m.á.u tươi loang lổ, lão kỹ hơn, một khối huyết nhục be bét ngay phía . Sau đó, lão thống khổ gào lên một tiếng kinh thiên động địa.

Phàm là bậc phụ nào chứng kiến con khác đoạn căn như , cũng thể nào giữ sự bình tĩnh.

Lý Đống ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu như máu. “Tưởng Quyền, lão phu ngươi đền mạng!”

“Không , !” Tưởng Tố Tố run rẩy bần bật, gương mặt đầm đìa nước mắt. “Ta bước thấy bất động ở đó, gây , thực sự !”

Thế nhưng, chẳng ai tin lời nàng . Dựa cảnh tượng mắt, lời giải thích hợp lý nhất chính là: Lý Dương ý đồ trêu ghẹo Tưởng Tố Tố, nàng trong cơn phẫn nộ lấy bình hoa đập vỡ đầu , đó còn tức giận thiến , đây mới là kết luận phù hợp nhất với logic thông thường.

Hạ Nghiên vội vã thốt lên: “Không đúng, tuyệt đối thể nào là Tố nhi. Từ nhỏ Tố nhi nhát gan, thể nào chuyện tày đình như . Lý đại nhân, ngài hãy bình tĩnh, hung thủ nhất định vẫn còn ẩn nấp trong phòng. Nguyễn nhi ? Tố nhi, con ở cùng Nguyễn nhi , Nguyễn nhi hiện giờ ở ?” Bà thầm nghĩ, chuyện nhất định là do Tưởng Nguyễn giá họa, mà Tưởng Nguyễn thể vẫn rời khỏi đây.

Lý Đống ngẩng đầu, kịp mở lời thì thấy một giọng êm ái vọng từ ngoài cửa: “Phụ , mẫu , xảy chuyện gì? Sao đều tụ tập trong khuê phòng của Nhị thế ?”

Hạ Nghiên cả cứng đờ, thấy Tưởng Nguyễn ở ngưỡng cửa. Nàng vận hồng y rực rỡ như lửa, hôm nay thậm chí còn điểm trang kỹ lưỡng, dung nhan tuyệt mỹ. So với nàng , Tưởng Tố Tố đang lóc trông thật t.h.ả.m hại, vô cùng khó coi.

“Nguyễn nhi, con và Tố nhi hẹn ở đây chọn vải ? Sao xảy cơ sự ?” Hạ Nghiên vội vàng chất vấn.

“Con chờ mãi mà thấy tới, bèn chủ động tìm. tìm khắp nơi cũng thấy bóng dáng.” Tưởng Nguyễn đáp, lời lẽ chậm rãi. “Vậy nên mới gọi Lộ Châu cùng đến hoa viên hái mấy cành hồng mai, đem cắm bình hoa cũng mắt.” Dứt lời, nàng giơ tay lên, quả nhiên trong tay là mấy cành hồng mai đang nở rộ.

Hạ Nghiên mềm nhũn nền đất, trán Tưởng Quyền giật mạnh thôi. Nhìn thấy Lý Dương đang hôn mê bất tỉnh, gương mặt Lý Đống thoáng hiện nét âm ngoan, lão rít lên: “Tiện nhân! Lão phu ngươi đền mạng cho con !” Mọi kịp rõ động tác của lão, chỉ thấy lão cầm một mảnh sứ vụn trong tay. Tưởng Tố Tố kinh hãi lùi phía . Lý Đống hình mập mạp nên hành động mấy linh hoạt, Tưởng Tố Tố khó khăn né tránh . Chợt nàng cảm thấy gò má đau rát, đưa tay sờ lên, cả lòng bàn tay lập tức nhuộm một màu đỏ thẫm của m.á.u tươi.

Tưởng Quyền quát lớn: “Làm càn!” Hộ vệ trong viện lập tức xông tới kéo Lý Đống . Tưởng Tố Tố che mặt, thét lên. Nhìn thấy Tưởng Tố Tố gương mặt đầy máu, n.g.ự.c Hạ Nghiên đau nhói, phẫn uất mà ngất .

“Mau gọi đại phu!” Tưởng Quyền vội vàng gào lên.

Lý Đống sai khiêng Lý Dương : “Lập tức về phủ.” Trước khi rời khỏi, lão còn hung tợn Tưởng Quyền: “Chuyện lão phu tuyệt đối bỏ qua. Tưởng Quyền, nhất định sẽ khiến ngươi trả cái giá cực đắt!”

Nhìn đoàn Lý Đống khuất dạng, Tưởng Quyền day day thái dương. Nghĩ đến Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên, ông lo lắng vội vàng chạy thẳng tới Nghiên Hoa uyển. Tố Tâm uyển phút chốc khôi phục vẻ yên tĩnh.

Lộ Châu lặng bên cạnh Tưởng Nguyễn, vết m.á.u đất. Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , cất lời: “Thư Hương, ngươi ?”

Sắc mặt Thư Hương trắng bệch, ánh mắt Tưởng Nguyễn tựa như đang thấy quỷ mị. Vẻ mặt mừng rỡ của Lộ Châu lúc khiến nàng lầm tưởng chuyện thành công, mới vội vàng chạy tới bẩm báo cho Hạ Nghiên. Ai ngờ kẻ sập bẫy là Tưởng Tố Tố. Tất cả thật sự quá trùng hợp, cũng thật sự quá gượng ép.

“Con đường dẫn đến Tố Tâm uyển , ngươi nhớ thật kỹ, cả đời chớ quên.” Tưởng Nguyễn khẽ Thư Hương: “Ngươi hiểu ?”

Ánh mắt Lộ Châu hề che giấu sự khinh bỉ. Lưng Thư Hương thấm đẫm mồ hôi lạnh, nàng Hạ Nghiên nhất định sẽ tha thứ. Thiếu nữ mặt đó, tựa như hòa một thể với vệt m.á.u vương vãi nền đất, vẻ mặt hề sợ hãi, chỉ nhạt xoay rời .

 

Loading...