Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-10-03 06:52:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi trưa, Tưởng Nguyễn dậy khá sớm, ăn xong chén cháo Bạch Chỉ bưng tới, chợt thấy Thư Hương đang ngoài cửa Nghiên Hoa Uyển quanh. Liên Kiều thấy , bèn hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nô tỳ bái kiến Đại tiểu thư.” Thư Hương hì hì đáp. “Nhị tiểu thư vài cuộn gấm mới, đặc biệt mời Đại tiểu thư ghé Nghiên Hoa Uyển chơi, tiện thể chọn lấy vài thước gấm ý.”

Liên Kiều : “Biết , ngươi lui xuống .” Đợi Thư Hương khỏi, Liên Kiều thuật lời của nàng cho Tưởng Nguyễn, cuối cùng hỏi: “Nhị tiểu thư quả thực kỳ lạ. Hiện giờ Nhị thiếu gia còn đang liệt giường, thế mà nàng vẫn còn tâm tư thảnh thơi mời tiểu thư đến.”

Trong quá khứ, Tưởng Tố Tố sẽ vô duyên vô cớ mà mời nàng đến, nhất là ngay thời điểm . Nếu kẻ giăng bẫy, cứ ung dung nghênh đón là .

Lộ Châu trở về nhanh, nàng ghé tai Tưởng Nguyễn thầm thì: “Tiểu thư, nô tỳ ngóng từ miệng của mấy trong viện, thì hôm nay Lý Tể tướng sẽ giá lâm.” Nàng sắc mặt Tưởng Nguyễn, bất an . “Nô tỳ cứ cảm thấy chuyện thập phần kỳ lạ, tiểu thư từ chối ạ?”

“Không cần.” Không đợi Lộ Châu hết, Tưởng Nguyễn quyết đoán trả lời. Nàng kinh ngạc Tưởng Nguyễn, thấy Tưởng Nguyễn khẽ híp đôi mắt quyến rũ, bật thành tiếng. “Vị cố nhân , sớm mong cơ hội diện kiến.” Giọng của nàng đầy vẻ vui thích, nhưng hiểu vì , Lộ Châu thấy sởn gai ốc, chỉ cảm thấy đôi mắt sâu thấy đáy của Tưởng Nguyễn tựa như màn sương mù mịt, khiến thể thấu.

Nghĩ một chút, Lộ Châu mới : “Đã thì tiểu thư tắm rửa chải đầu ạ?”

“Tất nhiên .” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Liên Kiều, Bạch Chỉ, hôm nay hai ngươi cứ ở trong viện thêu thùa. Gọi Thư Hương đây hầu hạ .”

Trong Nghiên Hoa Uyển, Tưởng Tố Tố đang chuyên tâm trang điểm. Đêm qua nàng từ miệng Hồ Điệp chuyện Hạ Nghiên mối cho Tưởng Nguyễn, trong lòng cảm thấy khó hiểu, tại Hạ Nghiên tìm một mối hôn sự như cho Tưởng Nguyễn. Lý Tể tướng cũng coi như là trọng thần trong triều đình, Lý Dương là thanh niên tài tuấn. Chỉ cần nghĩ tới Tưởng Nguyễn thể nở mày nở mặt gả Lý gia, mà nàng thì mất hết danh tiếng, ngày sẽ gả nhà thế nào thì Tưởng Tố Tố cảm thấy căm ghét trăm nghìn . Hôm nay nàng quyết tâm trưng diện thật lộng lẫy, nàng từng gặp Lý nhị công tử , nhưng nếu thể khiến Lý nhị công tử động lòng, thể phá hủy hôn sự của Tưởng Nguyễn, nàng vô cùng vui sướng .

Hồ Điệp vấn tóc cho Tưởng Tố Tố, lo lắng : “Tiểu thư thể ngoài ? Phu nhân dặn dò hôm nay tiểu thư ở trong phòng ngoài, nếu chuyện xảy …”

“Ai cho phép ngươi ăn với chủ tử như hả?” Tưởng Tố Tố mất kiên nhẫn quát khẽ. “Chuyện của , tự rõ. Còn dám lắm miệng, sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi.”

Tay Hồ Điệp khẽ rụt , dám ho he nửa lời.

Trong chính sảnh Tưởng phủ, Lý Đống và con trai đang cùng Tưởng Quyền. Hạ Nghiên cũng nghênh tiếp. Lý Đống Hạ Nghiên từ xuống , ý tứ rõ ràng : “Tưởng đại nhân quả là diễm phúc, cưới một kiều thê phong vận nhường .”

Hạ Nghiên ngẩn , gượng. Tưởng Quyền giận dữ, nhưng Lý Đống là loại phóng đãng, Tưởng Quyền cũng thể gì lão. Ông chỉ nén giận : “Là lỗ mãng, đồng liêu với Lý đại nhân nhiều năm, thế mà từng lui tới thăm hỏi, quả thực đáng tiếc.”

“Được .” Lý Đống dựa lưng ghế, đôi mắt ti hí khuôn mặt tròn vo nheo đầy vẻ khó dò. “Chúng chuyện vòng vo. Hôm nay chắc là Tưởng đại nhân chuyện thương lượng. Không rốt cuộc là chuyện gì?”

Tưởng Quyền ngờ đối phương khó chơi như , năng còn vô lễ. Cả đời Tưởng Quyền từng giao thiệp với loại phóng đãng vô lễ như thế , thể đắc tội, chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn nơi lồng ngực, thể khạc nuốt xuống , nhất thời nên lời.

Hạ Nghiên thấy , vội vàng tiến lên giảng hòa, : “Thật cũng gì đặc biệt. Chẳng qua là quý công tử nhà Lý đại nhân tuấn tú lịch sự, là bậc thanh niên tài tuấn, mà nữ tử trong phủ chúng nay tuổi tác cũng còn nhỏ, lòng ngưỡng mộ tài, thật sự vô cùng trùng hợp.”

Hạ Nghiên thẳng thừng . Tưởng Quyền trừng mắt một cái, ngờ một nữ tử thanh khiết tựa hoa sen thể mở miệng những lời lẽ thiếu hàm súc đến thế, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Lý Dương bên cạnh toét miệng : “Nghe ý của phu nhân, là chọn rể cho tiểu thư của quý phủ ?”

Từ khi Hạ Nghiên thốt lên câu đó, Tưởng Quyền hiểu rõ, Tưởng phủ mất hết thể diện mặt hai cha con Lý gia, bèn dứt khoát giữ im lặng, đôi co thêm. Hạ Nghiên liếc ông một cái, đáp. “Chính là như !”

Lý Dương cũng . “Không phu nhân trúng là tại hạ, là nhị của tại hạ?”

“Lý nhị công tử quả là tài tuấn thanh niên, Lý đại công tử càng quý khí hơn , tất nhiên đều là nhân tài hiếm .” Hạ Nghiên khẽ, vén tóc tai. “Chỉ điều hôm nay Lý đại công tử tới, xem duyên với Lý đại công tử .”

Lý Đống Hạ Nghiên chăm chú, . “Phu nhân quả thực lời lẽ tinh tế, cách trò chuyện. Không khuê nữ quý phủ dung mạo diễm lệ như phu nhân ?”

Lời mang ý tứ thâm sâu, Hạ Nghiên nhất thời đờ . Tưởng Quyền kiềm chế nữa, đang nổi cơn thịnh nộ, đột nhiên thấy tiếng gọi thanh thúy. “Mẫu !”

Ánh mắt Lý Dương sáng rực, đầu về phía cửa. Chỉ thấy một thiếu nữ xinh cửa, làn da trắng nõn như ngọc sứ, mềm mại như lòng trứng ngỗng. Nàng vận chiếc áo giao lĩnh sắc vàng sơn , tà váy thêu hoa kéo lê đất, bên ngoài khoác chiếc áo lụa mỏng thêu hoa mai. Mái tóc dài như suối búi kiểu hồ lô, cố định bằng cây trâm ngọc trạm khắc hình hồ điệp ở đầu trâm, tay đeo vòng san hô. Chiếc eo nhỏ xinh, bên hông đeo một cái hà bao thêu chỉ, dáng vẻ như tiên nữ, xinh vô song.

Nàng dường như phát hiện trong đại sảnh còn ngoài, chút e lệ cúi đầu. Suy nghĩ một chút, vẫn tiến lên phía , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Khi đến gần, mới đuôi mắt trong veo, đơn thuần điểm xuyết một nốt chu sa nhỏ. Dung mạo thật khiến ngỡ ngàng, tựa tiên nữ hạ phàm.

“Phụ , mẫu …” Nàng dừng một chút. “Tố nhi đại sảnh khách quý quang lâm.”

Trong khoảnh khắc thấy Tưởng Tố Tố, cơ thể Hạ Nghiên nhất thời cứng đờ tại chỗ. Bà đờ đẫn cha con Lý gia. Quả nhiên bắt gặp ánh mắt tham lam vô độ của hai cha con đang dán chặt lên Tưởng Tố Tố. Đôi mắt sắc như sói đói đó khiến Hạ Nghiên khỏi rùng khiếp sợ. Bà quyết định thật nhanh, lập tức nghiêm giọng. “Ai dạy ngươi phép tắc vô lễ như thế ? Lập tức hồi viện cho !”

Thái độ của Hạ Nghiên quá đỗi nghiêm khắc, Tưởng Tố Tố sợ hãi, đôi mắt lập tức ngập nước. Nàng lúng túng về phía Lý Dương. Lý Dương ánh mắt đó của nàng tới, hồn rơi mất một nửa, lập tức . “Tưởng tiểu thư chỉ là vô ý, phu nhân cần quá trách phạt nàng. Hơn nữa với phụ cũng ngoài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-73.html.]

Lời quá suồng sã. Trong lòng Hạ Nghiên càng thêm vô cùng nóng vội. Tưởng Tố Tố nhíu mày, Lý Đống . “Chỉ là một nữ hài thôi, phu nhân cần quá lo lắng.”

Tưởng Tố Tố cảm giác chỗ nào đó đúng, ánh mắt của Tưởng Quyền và Hạ Nghiên, trong lòng bỗng sợ hãi, liền . “Nếu , Tố nhi xin phép cáo lui .” Dứt lời, nàng kịp bận tâm đến ánh mắt dõi theo của những lưng, vội vàng bước rời .

Đợi tới khi còn thấy bóng lưng Tưởng Tố Tố nữa, Lý Dương mới thu ánh mắt , hỏi. “Đó chính là nhị tiểu thư của quý phủ , quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Tố nhi tuổi còn nhỏ dại, tạm thời nghĩ đến chuyện hôn sự.” Tưởng Quyền . “Người mà Tưởng mỗ giới thiệu chính là Nguyễn nhi.”

Hạ Nghiên vội vàng giúp . “ . Tố nhi tính tình nghịch ngợm, thật tính tình và dung mạo của Nguyễn nhi đều là vẹn nhất.”

Cha con Lý Đống . Lý Dương . “Tạm thời vội. Tại hạ thấy Tưởng nhị tiểu thư quả là một mỹ nhân hiếm đời.”

Trong lòng Hạ Nghiên lo lắng yên, chuyện với hai cha con Lý gia thêm vài câu. Sau khi dùng xong bữa trưa, Tưởng Quyền cùng Lý Đống lưu uống rượu, bàn luận chuyện triều chính. Lý Dương và Hạ Nghiên cùng rời khỏi chính sảnh. Lý Dương dạo chơi hoa viên, tuy rằng cử chỉ phần vượt quá phép tắc, nhưng vì quyền thế ngút trời, nhà Tưởng phủ cũng đành nhắm mắt ngơ. Hạ Nghiên gọi Lâm Lang đến, dặn dò: “Ngươi lập tức tìm Thư Hương, bảo nó dụ Nguyễn nhi ngoài.” Trong mắt bà lóe lên tia tàn độc. “Vì Tố nhi của , ngươi cứ chịu tủi nhục cả đời thôi!”

Tưởng Nguyễn mặc bộ y phục màu sơn thêu hoa cẩm chướng tinh xảo của Như Ý Lâu, Lộ Châu cẩn thận khoác thêm cho nàng chiếc áo ngoài sắc đỏ thẫm thêu hoa rực rỡ. Tóc búi kiểu Lưu Tô, cài một cây trâm bạc hình hoa lài. Chỉ dùng chút son phấn, nàng xinh hơn . Thư Hương bên cạnh . “Tiểu thư thật , quả như tiên nữ trời .”

Tưởng Nguyễn khẽ , giọng mang theo ý vị thâm sâu: “Ta từ trời giáng xuống.” Nàng là ác quỷ, là một ác quỷ bò về từ địa ngục. Việc nàng cần , chính là hủy hoại những ‘tiên nữ’ trong mắt thế nhân. Sao nàng thể là tiên nữ đây?

Thư Hương mờ mịt, Lộ Châu . “Tiểu thư ăn mặc long trọng như , chẳng lẽ hôm nay trong phủ khách quý tới ? chẳng chỉ là đến Tố Tâm uyển của nhị tiểu thư chơi một lát thôi ?”

Thư Hương giật , lén giương mắt Tưởng Nguyễn. Thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn bình thường, nàng . “Chẳng qua hôm nay thời tiết , tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn. Khách quý tới phủ, dù là thật chăng nữa, cũng mà nữ quyến trong nhà thể tùy tiện diện kiến.”

Đầu Thư Hương cúi thấp hơn. Không , trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an. Tưởng Nguyễn Thư Hương, . “Ta cùng Lộ Châu từng tới Tố Tâm uyển, thường nhiều nơi, chắc cũng thế nào.”

Tưởng phủ lớn lớn, nhỏ nhỏ. Từ khi trở về phủ, Tưởng Nguyễn từng tới viện của Tưởng Tố Tố nào. Thư Hương hiểu Tưởng Nguyễn ý gì. Điềm tĩnh như nàng cũng cảm thấy nghi ngờ, im lặng một chút mới . “Nô tỳ từng qua vài lượt, vẫn còn chút ấn tượng.”

Tưởng Nguyễn mỉm . “Nếu , phiền dẫn đường.”

Thư Hương kìm nén cảm giác kỳ quái trong lòng, vén áo hành lễ . “Kính xin tiểu thư theo chân nô tỳ.”

Suốt quãng đường, Thư Hương đều dẫn lối, Tưởng Nguyễn cùng Lộ Châu theo . Lộ Châu sát bên cạnh Tưởng Nguyễn, ánh mắt cảnh giác rời khỏi bóng lưng Thư Hương. Tưởng Nguyễn vẫn giữ vẻ thản nhiên, khóe môi khẽ cong lên một độ cong thâm thúy.

Khi tới cổng Tố Tâm uyển, Thư Hương dừng bước, khẽ khàng : “Đây chính là Tố Tâm uyển, thưa Đại tiểu thư.”

Tưởng Nguyễn ngước cổng viện. Dù bước , nàng cảm nhận nơi đây khác xa Nguyễn cư của . Không chỉ Tố Tâm uyển rộng rãi hơn, mà cả cây cảnh, hoa lá trong viện cũng chăm chút, bày trí vô cùng cầu kỳ, rực rỡ. Quả nhiên, Tưởng Quyền thiên vị bên nào quá rõ ràng. So với Tố Tâm uyển của Tưởng Tố Tố, Nguyễn cư của nàng thật sự đáng giá bằng một góc.

Tưởng Nguyễn theo Thư Hương đến một gian sương phòng. Đẩy cửa , đây là một tiểu khách sảnh, bàn bày sẵn thơm. Hồ Điệp chờ sẵn, lập tức khom : “Nhị tiểu thư ngoài, hiện vẫn trở . Xin phiền Đại tiểu thư kiên nhẫn đợi lát, chúng nô tỳ sẽ thúc giục tiểu thư hồi phủ.”

“Không , các ngươi cứ .” Tưởng Nguyễn khẽ. “Thư Hương, Lộ Châu, các ngươi cũng cần nán cùng , cứ theo Hồ Điệp tìm Nhị .”

Thư Hương ngẩn , ánh mắt mang theo vài phần hoài nghi Tưởng Nguyễn. Nàng nhẹ trấn an: “Không cần lo sẽ bỏ . Cứ yên tâm, sẽ ở đây chờ.”

Lòng Thư Hương thấp thỏm yên. Nàng hiểu vì cớ gì, mỗi mặt Đại tiểu thư, nàng đều cảm thấy sợ hãi vô cớ. Chỉ cần đôi mắt diễm lệ quét qua một cái, nàng cảm giác như tâm tư ẩn giấu đều thấu, khiến nàng vô cùng khó chịu.

Lộ Châu lo lắng Tưởng Nguyễn, đó mới hành lễ cáo lui, cùng Thư Hương và Hồ Điệp rời tìm .

Đợi ba khuất bóng, Tưởng Nguyễn mới dậy. Nụ môi nàng tan biến, nàng khẽ đẩy cánh cửa phòng .

Tố Tâm uyển vắng lặng như tờ, một bóng qua . Nàng tựa cây cột sơn đỏ cửa, nhạt: Hạ Nghiên điều hết trong Tố Tâm uyển , quả thực là khiến nàng tiến thoái lưỡng nan ?

Đáng tiếc, cái mùi vị bất lực, tuyệt vọng đến tột cùng , nếm trải một quá đủ .

Nàng lạnh lùng, xoay một gian phòng khác.

Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân bên ngoài vọng . Tiếng bước chân nặng nề, lảo đảo, là một kẻ say rượu đang chênh vênh bước tới. Tưởng Nguyễn đẩy hé cửa phòng, im lặng chờ đợi.

 

Loading...