Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa lúc chuyện đang nghiêng hẳn về một phía, đột nhiên bước cất lời bênh vực lão già, ánh mắt của thảy liền đồng loạt tập trung lên tiếng.

Bạch Chỉ và Liên Kiều lập tức chắn một một Tưởng Nguyễn, đề phòng khác lỡ va chạm tiểu thư.

Ánh mắt dò xét của mỗi đều mang một hàm ý khác , song Tưởng Nguyễn hề né tránh, nàng chỉ điềm nhiên đó, mặc cho săm soi đ.á.n.h giá.

Lão già đang giận đến đỏ mặt tía tai, chợt lời an ủi, chỉ cảm thấy thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng, tựa như một luồng khí mát mẻ thấm sâu tâm can. Tuy đang là mùa đông lạnh giá, nhưng lời giống như cơn gió mùa hạ, quét sạch ấm ức cùng phẫn nộ trong lòng lão, khiến nội tâm dần trở nên tĩnh lặng. Sự kinh ngạc qua , lão cũng ngước , cùng đ.á.n.h giá mở lời.

Giữa đám đông, chỉ thấy một tiểu cô nương ước chừng mười tuổi. Dáng nàng nhỏ bé, nhưng những lời thốt chín chắn hề tương xứng với vẻ ngoài. Mặc dù còn nhỏ tuổi, khí thế toát khiến dám xem thường. Có lẽ vì cuộc sống vất vả mà da và môi nàng tái nhợt, nhưng ngũ quan vô cùng thanh tú: mũi cao, môi đào, nhất là đôi mắt to hàng lông mày đen rậm. Lông mi cong vút, đen nhánh, cần chải chuốt vẫn cuốn hút, ánh tuy nhàn nhạt nhưng sâu hun hút, dễ dàng thẳng lòng . Đôi mắt nàng cực kỳ thuần khiết, nhưng khóe mắt xếch lên, tự nhiên mang theo nét quyến rũ trời sinh. E rằng khi trưởng thành, nếu chăm sóc kỹ lưỡng, sắc sẽ khuynh thành động chúng.

Dù sở hữu vẻ ngoài kiều diễm, tiểu cô nương toát một luồng hàn khí khó diễn tả. Nàng chỉ lặng yên đó, nhưng tạo một cảm giác áp bách vô hình, khiến khác cách nào khinh thường, thậm chí còn ngấm ngầm sợ hãi.

Lão giả nhíu chặt đôi mày. Một tiểu cô nương nhỏ tuổi hai nha theo. Nếu bảo là tiểu thư cành vàng lá ngọc của gia đình quyền quý, xiêm y nàng mặc quá đỗi đơn sơ. nếu là khuê nữ nhà thường dân, cái khí chất và phong thái thể nào nuôi dưỡng từ một gia đình nhỏ bé.

Tưởng Nguyễn vẫn điềm nhiên yên. Nữ hài thấy nàng, đột nhiên òa lên nức nở, thút thít: "Ta , trộm bạc! Nương ơi, trộm bạc!"

Giữa lúc xôn xao, một vị phụ nhân mặc áo vải bông bước khỏi đám . Bà sải hai ba bước tới, che chắn nữ hài phía lưng, ánh mắt đầy thù địch lão giả và Tưởng Nguyễn, lớn tiếng quát: "Các ngươi gì Xảo nhi nhà ? Hai các ngươi ức h.i.ế.p một đứa trẻ, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, chẳng lẽ liêm sỉ là gì ?"

Liên Kiều nén nổi nữa, nàng bước khi Tưởng Nguyễn kịp cất lời, hững hờ : "Vị phu nhân , lời của ngươi sai ! Tiểu thư nhà chỉ một câu công đạo mà thôi. Đâu là ức h.i.ế.p khuê nữ nhà ngươi? Bao nhiêu ở đây đều trông thấy, tiểu thư nhà đ.á.n.h mắng nó ? Hơn nữa, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ ư? Ta thấy tiểu thư nhà lớn hơn khuê nữ Xảo nhi nhà ngươi là bao ? Ai mới là kẻ ồn ào rêu rao mặt đây? Kẻ ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, ỷ đông h.i.ế.p ít, thấy ai ức h.i.ế.p ai còn rõ ràng! Hừ, khinh!"

Vị phụ nhân nhất thời sững sờ, dường như ngờ một nha yếu đuối như Liên Kiều thể mắng c.h.ử.i khác trôi chảy đến thế. Bà nhất thời đáp , đến khi hiểu thì thẹn quá hóa giận, đang định tiếp tục giở thói ăn vạ, Tưởng Nguyễn cất giọng: "Ai ức h.i.ế.p ai cũng quan trọng. Điều cốt yếu là bạc mất, ?"

Phụ nhân đầu , ôm chặt nữ hài lòng, giận dữ cãi : "Con gái tuyệt đối trộm bạc! Số bạc đưa cho nó khi nó ngoài sáng sớm."

"Nhiều bạc đến thế, mà phu nhân yên lòng giao cho một 'tiểu hài tử' cất giữ, quả là phong thái rộng rãi khiến khác bội phục." Tưởng Nguyễn thản nhiên , cố ý nhấn mạnh chữ "tiểu". Xung quanh lập tức vang lên tiếng vang. Vị phụ nhân khuê nữ nhà tuổi còn nhỏ, nhưng giao phó một món tiền lớn, cách giải thích quả thật chút gượng ép.

"Ta... Ta đưa cho nó để mua thức ăn." Phụ nhân vẻ bối rối.

"Phu nhân định mua món hàng gì? Số bạc lớn như thế, hẳn là mua nhiều thứ. Một tiểu cô nương liệu thể mang vác nổi ?" Tiếng vang của đám đông càng lúc càng lớn.

Phụ nhân càng thêm nóng giận. "Ngươi xen chuyện gì? Đương nhiên là thứ cần mua! Hôm nay rõ, bạc cho Xảo nhi nhà . Còn lão già là bạc của , là nhân chứng, là vật chứng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-7.html.]

Quần chúng xung quanh đều im lặng, ai dám lên tiếng. Quả thực, vật chứng nhân chứng đều . Mặc dù qua sự tình, ai cũng ngầm đoán nguyên nhân, nhưng một ai nguyện ý bước chứng cho lão giả.

"Các ngươi thông đồng với , cấu kết chuyện thất đức. . ." Lão giả tức giận đến mức giậm chân. Cố gắng vận dụng hết vốn từ ngữ nho nhã để mắng chửi, nhưng đáng tiếc, những lời đó chẳng chút ảnh hưởng nào đến những xung quanh.

"Lão , cần sốt ruột." Tưởng Nguyễn trấn an.

Lão giả Tưởng Nguyễn, nhíu mày, giọng điệu cứng rắn : "Lão phu liên lụy đến tiểu cô nương, những kẻ bao che tội chứng, lão phu sẽ theo đuổi đến cùng. Việc cô nương tay tương trợ hôm nay, lão phu xin ghi lòng tạc . Có điều, hôm nay ngươi cũng chỉ là dưng qua đường, vẫn nên tự giữ cho thỏa." Khi thốt hai tiếng "cô nương", lão giả chần chừ, gọi một nữ hài đáng tuổi cháu bằng cô nương quả thực kỳ lạ. khi đối diện với nàng, cảm giác như đang đối mặt với một nữ nhân trưởng thành, thể xem nàng như một tiểu hài tử bình thường.

"Lão già nhà ngươi quả thực phân biệt trái! Tiểu thư nhà tay nghĩa hiệp, mà ngươi những lời bạc bẽo như thế?" Liên Kiều xong, lập tức bực bội kháng nghị.

"Liên Kiều." Tưởng Nguyễn ngăn nàng , đó hướng về phía lão giả: "Lão cho rằng biện pháp tự bảo vệ chính ?"

"Chẳng lẽ ngươi còn kế sách nào ư?" Lão giả cất cao giọng, lập tức thu hút sự chú ý của xung quanh.

"Lão , hết, xin kể cặn kẽ xem bạc thất lạc như thế nào?" Tưởng Nguyễn thong thả .

"Ta trộm bạc của lão , trộm bạc của lão !" Nữ hài thét lên, tiếp tục lóc ầm ĩ.

“Câm miệng!” Tưởng Nguyễn lạnh lùng liếc nữ đồng đang nép trong lòng thiếu phụ. Ánh mắt nàng quá đỗi sắc lạnh, khiến nữ đồng kinh sợ, lập tức ngậm miệng, rụt cổ càng nép sâu hơn thiếu phụ.

Đám đông khỏi kinh ngạc, lão thấy liền suy nghĩ một lát kể: “Hôm nay lão đây mới tới, mua một chiếc bánh rán ở đầu phố, lấy tiền đồng trong túi tiền trả. Đi một đoạn, lão cảm thấy chạm đồ , thì chỉ thấy một nữ đồng bên cạnh. Lão lập tức cảnh giác, kiểm tra túi tiền của , phát hiện bạc cánh mà bay, liền bắt lấy con bé. Quả nhiên tìm bạc nó. Nào ngờ nó còn dám vu oan cho lão, thật sự là đáng giận!” Vừa xong, lão trừng mắt liếc nữ đồng với gương mặt lấm tấm nước mắt .

“Người bán bánh đang ở ?” Tưởng Nguyễn cất tiếng.

“Là... .” Một hán tử trung niên da ngăm đen bước , gãi đầu, ánh mắt chút né tránh: “Người mua bánh quá đông, thể nào nhớ .” Lời rõ ràng là cho qua chuyện, lộ rõ sự thờ ơ lạnh nhạt của đời tại khu phố Tây.

Nữ đồng và thiếu phụ thấy , đều hả hê Tưởng Nguyễn, cho rằng cục diện an bài, nàng thể xoay chuyển nổi nữa.

“Nếu cả hai đều cho rằng đúng...” Tưởng Nguyễn thong thả . “... Vậy thì hãy để ngân lượng lên tiếng .”

 

Loading...