Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-10-03 06:52:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi đưa Tưởng Tố Tố xe ngựa, Cô Dịch cách xa vài bước chân, mặt đỏ ửng Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn tiến gần, thủ thỉ: "Đa tạ Cô công tử, Nguyễn nương đôi lời giãi bày cùng công tử, thật thì… Nguyễn nương đang một chuyện nhờ vả."
Cô Dịch kinh ngạc, vội vàng đáp lời: "Tưởng tiểu thư điều chi khó xử, chỉ cần thể giúp , Cô Dịch nhất định sẽ tâm ý dốc hết lực."
Cô Dịch vốn là phong thái thương hoa tiếc ngọc, Tưởng Nguyễn khẽ vuốt lọn tóc mai đang rối. "Chắc hẳn Cô công tử cũng hiểu rõ đại khái gia sự của Nguyễn nương. Thật chuyện tiện ngoài. vì Cô công tử là ngay thẳng bộc trực, nhân phẩm cũng vô cùng phúc hậu, thêm chuyện chỉ Cô công tử mới thể giúp , Nguyễn nương chỉ thể mạo xin cầu công tử."
Cô Dịch nàng ca ngợi mà cảm thấy lâng lâng khoái chí, trong lòng càng thêm khuynh tâm yêu thích Tưởng Nguyễn. Chỉ Tưởng Nguyễn thấp giọng : "Năm năm , trưởng của Nguyễn nương rời phủ tòng quân, từ đó tin tức bặt vô âm tín. Mẫu ruột của Nguyễn nương mất sớm, trưởng là thích ruột thịt duy nhất đời của Nguyễn nương. Mấy năm qua Nguyễn nương vẫn cố gắng dò hỏi tin tức của , đáng tiếc vô vọng, bất kỳ thu hoạch nào."
“Nguyễn nương Tổng binh đại nhân mối quan hệ thiết với Quan tướng quân và Trần tướng quân…” Tưởng Nguyễn mỉm . “Năm đó ca ca tòng quân cũng chính là lúc Quan tướng quân và Trần tướng quân chiêu mộ binh sĩ. Nguyễn nương nghĩ rằng, lẽ ca ca đang phục vụ trong quân Trần gia hoặc quân Quan gia. Phụ của Cô công tử giao tình với hai vị tướng quân, lẽ thể giúp Nguyễn nương hỏi thăm tin tức về ca ca.”
Cô Dịch vỗ ngực, hào sảng . “Chuyện gì khó khăn? Khi về sẽ bẩm báo phụ . Tưởng tiểu thư cứ yên lòng, một khi tin tức của lệnh , sẽ lập tức sai thông báo cho nàng.”
Tưởng Nguyễn trịnh trọng hành đại lễ. “Đại ân của Cô công tử, Nguyễn nương dám quên, chỉ thể khắc sâu trong tâm khảm. Ngày nếu cơ hội, nhất định sẽ hồi báo.”
Cô Dịch sợ hết hồn, khoát tay từ chối. “Chỉ là việc nhỏ mà thôi, Tưởng tiểu thư cần khách khí như . Từ nay về , chúng coi như bằng hữu chứ?”
Tưởng Nguyễn mỉm . “Đương nhiên là .”
Sau khi từ biệt Cô Dịch, Tưởng Nguyễn liền lên xe ngựa. Tưởng Tố Tố, Tưởng Lệ và Tưởng Đan sẵn trong xe. Vừa thấy Tưởng Nguyễn bước , Tưởng Tố Tố kìm ánh mắt chứa đựng căm phẫn, còn Tưởng Lệ thì khẩy : “ là hồ ly tinh!” Chỉ Tưởng Đan sợ hãi mỉm với nàng, dáng vẻ hèn yếu. trải qua chuyện xảy hôm nay, Tưởng Nguyễn càng thêm hiểu rõ về hơn một chút. Làm thể tin nàng thật sự nhát gan sợ phiền phức như vẻ bề ngoài? E rằng, nàng mới là che giấu bản sâu nhất trong phủ, chỉ là ngày thường ai phát hiện mà thôi.
Cả bọn đều im lặng, xe ngựa chạy thẳng tới cửa Tưởng phủ. Tiểu nô canh cổng và Trương quản gia thấy mấy thị vệ xa lạ liền kinh ngạc. Bạch Chỉ đỡ Tưởng Nguyễn xuống xe. Nàng mỉm với thị vệ: “Hôm nay đa tạ các vị hộ tống, xin chuyển lời cảm tạ đến Cô công tử.” Dứt lời, Liên Kiều mỉm bước tới, kín đáo đặt một chiếc hà bao đựng bạc lẻ tay một thị vệ: “Mời các vị nhận chút bạc để uống vài chén rượu lót .”
Mấy thị vệ , khi hành lễ liền cáo lui.
Trương quản gia việc ở Tưởng phủ nhiều năm, đám thị vệ phụng lệnh chủ tử hộ tống Tưởng Nguyễn về phủ. Lão Tưởng Nguyễn vẫn ung dung tự tại như thường, trong lòng thầm nghi hoặc: Chẳng lẽ tại Hội Hoa Đăng, vị công tử quyền quý nào đó để mắt tới ?
Trở chuyện, Tinh Đình vội vã xuống xe, đỡ Tưởng Tố Tố. Hồ Điệp hốt hoảng hô lên: “Mau mời đại phu, Nhị tiểu thư ngất xỉu !”
Trương quản gia kinh hãi, vội vàng sai tìm đại phu. Sau khi sai bẩm báo Hạ Nghiên phu nhân, lão mới dám hỏi: “Nhị tiểu thư rốt cuộc xảy chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-65.html.]
Tưởng Nguyễn thầm lạnh trong lòng. Vừa về tới phủ ngất xỉu, chiêu của Tưởng Tố Tố quả là ho! thể để nàng như ý nguyện? Nếu khiến Tưởng Tố Tố khốn đốn một phen, há thể cam tâm? Nàng liếc chiếc áo khoác của Tuyên Ly đang khoác Tưởng Tố Tố, vẻ mặt lo lắng mà : “Nhị rơi xuống nước, còn kẻ khác ô uế danh tiết. Trước mắt chờ tỉnh . Chuyện liên quan đến Tuần Bổ Nha Môn, chờ Phụ trở về mới thể quyết định.”
Nàng cố tình rõ ràng, Trương quản gia đến câu ‘ô uế danh tiết’ và ‘Tuần Bổ Nha Môn’ liền giật , mồ hôi lạnh chảy ướt sống lưng. Lão dám hỏi thêm chi tiết, chỉ chuyện thành đại sự. Mà Tưởng Tố Tố đang ‘hôn mê’ Tưởng Nguyễn , trán khẽ giật giật, hai nắm tay siết chặt đến mức run rẩy.
Tưởng Nguyễn than nhẹ một tiếng: “Hôm nay cũng mệt mỏi . Nói tóm , về viện nghỉ ngơi , chuyện xin nhờ Mẫu an ủi Nhị . Xét cho cùng, chuyện cũng thể trách .” Dứt lời, nàng liền dẫn theo Bạch Chỉ và Liên Kiều trở về Nguyễn Cư.
Về phần khác, Hạ Nghiên vội vàng chạy , thấy dáng vẻ t.h.ả.m hại của Tưởng Tố Tố liền kinh hãi. Do Tưởng Lão gia còn về phủ, Tưởng Tố Tố gặp Hạ Nghiên thì giả vờ bất tỉnh nữa, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẫu , sợ hãi : “Mẫu , bây giờ? Chu Đại đưa tới Tuần Bổ Nha Môn , nhỡ khai chúng thì đây?”
“Đừng sợ.” Hạ Nghiên lấy sự tỉnh táo. “Ta sẽ sai Dì Lý tìm lạ truyền lời cho Chu Đại, bất luận thế nào cũng để dính líu đến chúng . Ngược là con, tại đột nhiên rơi xuống nước?”
“Con cũng rõ tại nữa.” Tưởng Tố Tố c.ắ.n răng, nghiến lợi . “Chắc chắn thoát khỏi liên quan đến tiện nhân Tưởng Nguyễn! Chuyện tối nay rõ ràng là do nàng giở trò quỷ! Hôm nay con mất hết danh tiếng , bây giờ?”
“Là quá coi thường Tưởng Nguyễn. Tuy nhiên, hôm nay Cẩm Anh vương và Bát hoàng tử bảo vệ con, con cần quá lo lắng. con và Cẩm Anh vương rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Con cũng nữa.” Mặt Tưởng Tố Tố đỏ bừng. “Có lẽ là… Có lẽ là ngài thấy đáng thương nên tay giúp đỡ.”
“Hắn là kẻ dễ mềm lòng như .” Hạ Nghiên quả quyết . “Chuyện sẽ điều tra rõ. Con tiện nhân Tưởng Nguyễn , dám hãm hại con , nhất định sẽ bắt nó trả giá gấp trăm nghìn !” Dứt lời, đôi mắt bà trở nên âm ngoan đến đáng sợ, còn chút dịu dàng hiền thục nào như ngày thường.
Tại Nguyễn Cư, Bạch Chỉ cầm một chiếc đèn lồng hình thỏ trắng tinh xảo bước . Lộ Châu thốt lên đầy khó hiểu: “Chiếc đèn lồng chế tác quá mức tinh xảo! Từ mà ?”
Bạch Chỉ liếc Tưởng Nguyễn một cái, đáp: “Là Bát hoàng tử sai mang tới, rằng đây là phần thưởng Linh Lung thuyền, tiểu thư quên mang về.”
Tưởng Nguyễn thoáng chiếc đèn lồng, nhàn nhạt : “Đem nó tới Mi Thanh Uyển, rằng tặng nó lễ vật cho Nhị .”
Lộ Châu tiếc nuối. Liên Kiều rót cho Tưởng Nguyễn một ly nóng, hỏi: “Tiểu thư, tên Chu Đại bắt, tuy là kẻ xúi giục, nhưng chắc sẽ khai chúng . Chuyện cứ để yên như ?”
Liên Kiều rõ, nhà đẻ của Hạ Nghiên lúc đang đà phát triển ngừng, ngay cả Phủ Tuần bổ cũng nể mặt ba phần. E rằng chuyện Chu Đại sẽ chìm xuồng một cách dễ dàng.
“Nếu quả thật là , chẳng phụ tấm lòng khổ tâm sắp đặt vở kịch của Hạ Nghiên .” Nàng khẽ nhấp một ngụm . “Ta thể để bà thất vọng?”