Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:21
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vạn vật trong đời đều tương sinh tương khắc, âm dương, cay đắng ngọt bùi. Có giàu thì dĩ nhiên kẻ bần hàn. Phố Đông phồn hoa náo nhiệt, Phố Tây tiêu điều, đổ nát.
Nơi đây dường như chẳng chút khí vui tươi nào của năm mới. Dân chúng phố Tây đều vận y phục đơn sơ, mỏng manh, vội vã chạy tới chạy lui khắp nơi, càng tâm tình thảnh thơi đón Tết. Phần lớn gương mặt đều mang vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, bởi lẽ so với vấn đề cấp bách cơm áo mắt, ngày Tết dường như còn quan trọng nữa. Chỉ vài hộ gia đình dán câu đối xuân bên cửa và treo những chiếc đèn lồng cũ kỹ, lờ mờ mang chút cảm giác năm mới.
Vài đứa trẻ đang chơi đùa với những chiếc cúc áo nhặt cửa tiệm son phấn. Thỉnh thoảng chúng ngước lên, những khuôn mặt lấm lem bùn đất, hiếu kỳ ba Tưởng Nguyễn, đầu tiếp tục vui chơi với món đồ của .
Ngay cạnh đó, một gánh hàng rong bán hoa mai. Trên đất bày vài chiếc bình sứ cũ mẻ miệng, bên trong lác đác cắm vài cành hồng mai gần tàn úa. Người bán hàng sáng mắt lên khi thấy ba Tưởng Nguyễn, vội vàng cất tiếng rao: “Hồng mai tuyệt sắc đây, tiểu thư nên mua một cành đặt trong phòng thưởng lãm, còn cả hương thơm ngát!”
“Hồng mai giá bao nhiêu?” Liên Kiều hỏi.
Người bán hàng xòe bàn tay : “Chẳng đắt chút nào, chỉ năm đồng thôi.”
“Ấy chà, thế mà bảo đắt ư.” Liên Kiều kinh ngạc . “Không mua.”
“Ôi chao…” Người bán hàng thấy , vội vã níu : “Thôi , ba đồng , thể giảm thêm nữa . Đứa nhỏ trong nhà vẫn còn đang trông chờ một bữa cơm nóng đây.”
Liên Kiều còn định mặc cả thêm chút nữa, Tưởng Nguyễn cất lời: “Ta mua hết bộ hoa .”
Bạch Chỉ sững , nàng đồng tình thưa: “Tiểu thư, hiện giờ tiền bạc của chúng đang eo hẹp…”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Cứ theo lời . Giữ những cành hoa , ắt sẽ chỗ dùng.”
Bạch Chỉ thêm lời nào, lấy hơn nửa tiền đồng trong chiếc túi vải đeo bên hông giao cho bán hàng. Người bán hàng rong ngờ một mối ăn bất ngờ như , bởi lẽ ngày thường Phố Tây là dân nghèo, dĩ nhiên sẽ ai bỏ tiền mua hoa, nhưng hôm nay thu hoạch ngoài mong . Vì , dứt khoát đưa luôn cả chiếc bình sứ đựng hồng mai tay Liên Kiều. “Mừng năm mới, chúc tiểu thư gặp nhiều may mắn, chiếc bình sứ cũng xin kính tặng tiểu thư.” Nói , thu dọn gánh hàng nhanh chóng rời .
Liên Kiều cầm chiếc bình sứ đựng hồng mai tay, cuối cùng vẫn nhịn mà hỏi: “Tiểu thư mua những cành mai gì cơ chứ? Dù mắt thì cũng cần mua nhiều đến , mà mấy bông hoa vài ngày nữa sẽ tàn úa, chi bằng dành tiền mua mấy chiếc bánh Tết còn hơn.”
“Hoa để thưởng lãm.” Tưởng Nguyễn về phía . “Mà là để tặng.”
“Tặng?” Liên Kiều hiếu kỳ nàng. “Tặng cho ai thế ạ?”
Tưởng Nguyễn đáp. Cả ba tiếp tục tiến khu chợ Phố Tây.
Khu chợ ở Phố Tây là nơi đông đúc nhất, nhưng cũng là nơi lẫn lộn nhất. Loại nào cũng mặt tại đây, chính vì , nơi xảy chuyện gì cũng chẳng hề hiếm lạ, mà cảnh thường thấy nhất chính là việc kẻ trộm ‘nhớ nhung thăm hỏi’.
Trước mắt chính là một cảnh tượng như thế. Ba mới tới chợ, thấy đám đông tụ tập thành một vòng lớn, rõ bên trong đang tranh chấp điều gì mà bàn tán xôn xao. Thấy Tưởng Nguyễn dừng chân, Liên Kiều liền suy nghĩ, ghé tai Bạch Chỉ thì thầm vài câu. Hai lập tức chen đám đông, khéo léo mở một lối nhỏ dẫn Tưởng Nguyễn .
Vừa lọt đám , cả ba rõ tình hình bên trong. Giữa vòng vây là hai kẻ đang giằng co: một lão giả lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, đang nổi cơn thịnh nộ, mặt đỏ tía tai, gân xanh nổi đầy; còn chỉ là một nữ hài bảy tám tuổi, cúi đầu thấp, đôi mắt lưng tròng sắp .
Liên Kiều vỗ nhẹ vai một qua đường, hỏi thăm mấy câu đầu bẩm với Tưởng Nguyễn: “Thưa Tiểu thư, là vị lão thái gia tiểu cô nương trộm bạc, nhưng tiểu cô nương khăng khăng chối cãi, bắt đầu lóc ầm ĩ.”
Tiểu cô nương vây kín giữa vòng , sắc mặt trắng bệch, bàn tay siết chặt thỏi bạc, đôi mắt trợn to đầy vẻ yếu ớt bất lực. Nhìn sang lão già đang phẫn nộ , y vận một chiếc áo choàng kép bằng bông màu vàng sẫm, cơn giận khiến chòm râu run lên bần bật, lớn tiếng gần như quát mặt cô bé: “Ngươi! Cái tiểu nha đầu , tuổi còn nhỏ dám giở thói trộm cắp, quả thật giáo dưỡng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-6.html.]
Có thể nhẫn nhịn nổi, bèn cất lời phản bác: “Lão gia hà tất lời khó như , dọa nạt một tiểu cô nương? Lớn tuổi mà còn ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ ư? Thật chẳng liêm sỉ!”
“Ngươi. . .” Lão già tức đến mức nghẹn lời.
“Hơn nữa, ngươi dựa để chứng minh nó trộm bạc của ngươi?” Người vẫn chịu buông tha. “Chỉ là một tiểu cô nương bảy tám tuổi mà thể trộm tiền của ngươi ư? Là do ngươi bất cẩn nha đầu thần thông quảng đại? Hừ, chừng chính ngươi cố ý lừa gạt bạc của nó thì !”
Lời dứt, những xung quanh liền hùa theo. “Phải đó đó, chỉ là một tiểu cô nương, bản lĩnh trộm đồ ?”
“Trước khi bịa chuyện cũng nên cân nhắc một chút.”
“Nhất định là lừa gạt bạc của tiểu cô nương !”
Đám đông bắt đầu bàn tán sôi nổi, hẹn mà cùng chỉ trích lão già, xem y như kẻ đầu sỏ gây chuyện. Lão giận đến mức chòm râu run lên bần bật, mặt đỏ bừng như sắp tóe máu, một lời cũng thốt nên lời, chỉ còn run rẩy môi miệng, thở dốc.
“Thật đáng thương.” Liên Kiều khẽ thở dài.
Tưởng Nguyễn nàng, hỏi: “Ngươi cũng cho rằng lão lừa gạt bạc của kẻ khác ư?”
“Dĩ nhiên là .” Liên Kiều đáp. “Lừa khác, nhưng lừa nô tỳ. Hồi ở thôn trang, loại nha đầu ranh mãnh láu cá như thế nô tỳ thấy nhiều, rõ ràng là nó đang cố ý lừa . Bạch Chỉ, thấy đúng ?”
Bạch Chỉ khẽ gật đầu xác nhận.
Liên Kiều : “Xem , hôm nay lão thái gia gặp tai ương , thật đáng thương.”
Ánh mắt Tưởng Nguyễn thoáng qua một tia khác thường.
Quả thực, đúng như Liên Kiều , thủ đoạn lừa gạt của tiểu cô nương hề cao minh, trong đám đông cũng kẻ thấu mánh khóe đó. Chẳng qua, khu phố Tây vốn là nơi dân nghèo tụ họp, họ vốn tính bài xích đối với những từ bên ngoài. Trong mắt những , lão già chỉ là kẻ xa lạ; là kẻ xa lạ thì nên chèn ép. Bởi , hôm nay tiểu cô nương nhất định sẽ thắng, còn lão già thế nào cũng gán cho tội danh lừa gạt.
Vậy thì, nàng nên gì đây?
Tưởng Nguyễn bỗng dưng dừng , khẽ đẩy Bạch Chỉ đang che chắn phía nàng.
Bạch Chỉ hoảng hốt, thấy động tác của Tưởng Nguyễn liền vội vàng mở lời ngăn cản: “Tiểu thư nên, nhất chúng đừng xen chuyện .”
Chuyện mấu chốt ở sự thật, mà là ở thái độ của đám đông. Dù tiểu thư nhà mặt khuyên can, cũng sẽ cho là ngoài phân biệt trái mà công kích. Lão già coi như xong, cùng lắm chỉ mất mặt một , nhưng tiểu thư là tiểu thư thế gia vọng tộc, cho dù hiện tại đưa về sống ở thôn trang, phận tôn quý vẫn thể nào đổi .
Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Bạch Chỉ, lui .”
Bạch Chỉ sững , Tưởng Nguyễn tiến lên vài bước, xuất hiện giữa tầm mắt của .
Nàng khẽ cất lời: “Lão cần giận dữ, sự đời đều đúng sai. Dù cho chân tướng nhất thời rõ ràng, nhưng cuối cùng nó cũng sẽ lộ ánh sáng. Hà cớ nổi giận mà tổn hại đến thể, chẳng là mất nhiều hơn ?”