Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-10-03 06:52:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ cuối năm qua, nhật quang mang theo chút xuân ý. Mấy hôm nay, ánh dương rạng rỡ, trong kinh thành cũng trở nên cực kỳ náo nhiệt, khắp chốn đều nhuốm đầy khí vui tươi.
chư vị thư sinh Quốc Tử Giám chẳng còn tâm trí để cảm thụ xuân sắc. Tất cả đều đang chuẩn cho kỳ khoa thi diễn mười mấy ngày . Bên trong học đường, các sĩ tử luận đàm hăng say, ngoài sân, Chủ Bạc đang đàm luận cùng Tế Tửu.
“Kỳ khoa thi , hạ quan thấy chư vị học trò đều là nhân tài đáng giá.” Tống Chủ Bạc liếc bên trong.
Trần Tế Tửu gần bốn mươi tuổi, tóc pha sương, mang phong thái tiên phong đạo cốt, vuốt râu, cất lời. “Ngươi thử xem.”
“Chính là Mạc Thông, Vương Lăng Bình, Liễu Mẫn.” Tống Chủ Bạc trầm ngâm đáp. “Ba trò ở Tứ thư Ngũ kinh, luật pháp và sách lược đều thành tích nổi bật.”
Trần Tế Tửu đáp ngay, im lặng một lúc. Tống Chủ Bạc cẩn thận y, chần chờ hỏi. “Đại nhân thấy điều gì chăng? Xin cứ thẳng thắn.”
Lúc Trần Tế Tửu mới lắc đầu . “Liễu Mẫn đúng là tệ, nhưng ở phương diện sách lược thì chút khư khư giữ ý, tường tận thế cục trong triều, tính tình quá cực đoan.”
“Vậy thì…” Tống Chủ Bạc cũng nhíu mày. “Liễu Mẫn gia thế nghèo khó, thế cục trong triều cũng là lẽ thường tình.”
“Ta thấy Tưởng Siêu tệ.” Trần Tế Tửu ngắt lời y. “Ta xem bài văn , vẹn lẽ, cũng coi như là một nhân tài.”
Tống Chủ Bạc lắc đầu. “Quá khôn khéo, chỉ lý lẽ suông, chắc là điều .”
Trần Tế Tửu chớp mắt, tiếp đó . “Hai chúng nghị luận cũng vô ích, tóm cuối cùng vẫn do Thánh thượng ngự quyết thôi.”
Tống Chủ Bạc cũng : “Phải.”
Sau khi kết thúc khóa học buổi sáng, chư vị thư sinh tụ tập thành nhóm rời khỏi Quốc Tử Giám. Dẫn đầu chính là Tưởng Siêu, lúc rạng rỡ, đang trò chuyện cùng hai đồng học bên cạnh.
“Vương càng ngày càng tinh thông, tiểu đây tự hổ thẹn.” Trên mặt Tưởng Siêu hiện lên vẻ khiêm tốn nhàn nhạt.
Vương Tử Lăng chắp tay. “Tưởng đừng quá xem nhẹ , ở phương diện sách lược, luôn bằng ngươi.”
Thiếu niên áo xanh bên cạnh . “Hai vị đài còn tự khiêm nhường như thế, chỉ thể tự thấy bất tài vô dụng mà thôi.” Người chính là Mạc Thông, lúc tâm trạng cực kỳ , phất tay. “Mấy hôm nay học hành đến nỗi đầu đau nhức, nên tìm chỗ vui vẻ một trận. Hôm nay bao khoản chi tiêu, chúng cùng tới Đông Phong lâu tụ họp, các thấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-50.html.]
Đang , các học sinh xung quanh cũng ùa tới. “Mạc bao trọn, hà cớ gì mời chúng chứ? Đâu thể keo kiệt đến thế !”
Mạc Thông sảng khoái. “Còn dám hẹp hòi ư? Được , hôm nay rộng rãi một phen, thiết đãi chư vị một bữa thịnh soạn, như mới phụ lòng mong đợi của các vị đồng học!”
Đoàn ngoài, đều là những thiếu niên nhiệt huyết hăng hái. lưng họ, cánh cửa lớn Quốc Tử Giám, vẫn còn một lặng. Y vóc dáng cao lớn, mặc chiếc trường bào bạc màu vì giặt giũ, mặt mũi thanh tú trắng trẻo, nhưng hiện rõ nét uất hận cô độc. Hắn dõi mắt đám ở đằng xa, gương mặt thoáng qua một tia khinh miệt.
Đây chính là Liễu Mẫn trong lời Tống Chủ Bạc và Trần Tế Tửu. Khác với đa học sinh Quốc Tử Giám, y xuất từ gia đình quyền quý. Gia cảnh Liễu Mẫn khó khăn, ở nhà chỉ còn mỗi mẫu góa bụa. Mẫu một bằng hữu khuê phòng là phu nhân trong kinh thành, vì thế tìm cách để Liễu Mẫn tiến Quốc Tử Giám. Mẫu Liễu Mẫn vốn là cực kỳ coi trọng thể diện, nhưng vì con trai nhập học mà hạ nhờ vả bằng hữu cũ. Sau khi nhập học, Liễu Mẫn thề thành công rực rỡ, để báo đáp công ơn dưỡng d.ụ.c của mẫu .
Phần lớn học sinh nơi đây đều là công tử thế gia, chỉ ham chơi lêu lổng, những kẻ hư danh mà thôi, khiến Liễu Mẫn càng cảm thấy khinh thường. Người duy nhất thấy khả dĩ là Mạc Thông, dù cũng là công tử thế gia, nhưng giao hảo với kẻ nghèo hèn như y. Liễu Mẫn chính thức trở thành lập dị trong Quốc Tử Giám, giờ đều độc lai độc vãng.
Liễu Mẫn trở học xá của Quốc Tử Giám, trong đó chỉ một . Mặc dù Quốc Tử Giám thiết lập học xá, nhưng đối với những vị công tử , nơi chẳng thể sánh bằng phủ xa hoa ở nhà, bọn họ đều ở học xá. Việc vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho Liễu Mẫn, một y chiếm trọn căn phòng lớn rộng rãi.
Hắn đặt bài thi lên án thư, nghiêng đầu thì sửng sốt. Trên án thư, chẳng từ bao giờ thêm một phong thư. Học xá chỉ tiểu đồng quét dọn Quốc Tử Giám phép , rõ là do ai đặt thứ ở đây. Liễu Mẫn do dự cầm lấy, mở thư, mở , một tờ giấy trắng như tuyết liền rơi xuống.
Chỉ là một tờ giấy thô, kém xa loại giấy hoa lê thượng hạng của đám công tử thế gia. Liễu Mẫn khom nhặt lên, mở , đập mắt chính là những nét chữ phóng khoáng, sắc bén, như rồng bay phượng múa. Nội dung rằng: ‘Đời , đức Quân chủ dùng lễ giáo trị quốc, quốc gia hưng thịnh; Quân chủ , quốc gia dần suy tàn. Liệu rằng việc dùng lễ giáo trị quốc còn là lẽ ?’ Đột nhiên, một dòng chữ khác xuất hiện. “Lễ giáo tuy , nhưng thể ràng buộc trăm họ, chỉ pháp luật nghiêm minh, trăm họ noi gương theo mới thể đạt thái bình thịnh trị. Kẻ ngu , trong lòng trăm mối nghi hoặc giải , chỉ thể trông mong quyết sách của bậc Quân vương.”
Đây là một cách thỉnh giáo tao nhã, vốn là việc thường thấy ở Quốc Tử Giám. Hễ khúc mắc cần thảo luận, các học tử sẽ thư trình bày nghi vấn của , coi như một phương thức giao lưu của giới văn nhân, cũng là một thú vui thanh nhã. với phận của Liễu Mẫn, từ đến nay từng ai chủ động trao đổi vấn đề gì với . Bức thư hề ký tên, rốt cuộc là do ai gửi đến. Liễu Mẫn trầm ngâm hồi lâu, vẫn tìm manh mối, bèn ngắm nghía nét chữ tiêu sái, rõ ràng . Người thường thấy chữ như thấy . Nét chữ thoáng qua thì sắc bén, ẩn chứa lực đạo, nhưng kỹ thấy đôi nét tròn trịa, mượt mà, quả thực khó lòng đoán tâm tính phận . Lập tức, lòng hiếu thắng của khơi dậy. Hắn đặt một tờ giấy lớn lên thư án, mài mực, bắt đầu hạ bút.
Đợi khi xong, cầm giấy lên thổi nhẹ, nhưng thấy khó xử, bởi đưa thư là ai, nay xong cũng chẳng gửi cho ai. Suy nghĩ một hồi, Liễu Mẫn lắc đầu khổ, thầm bảo bản quả thật điên rồ. Hắn bỏ tờ giấy phong thư, nghĩ nghĩ , cuối cùng vẫn đặt nó lên thư án, xem như đây chỉ là một trò đùa bất chợt.
Người thư chỉ một Liễu Mẫn. Bên trong Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn buông bút xuống, Bạch Chỉ cầm giấy lên thổi khô. Liên Kiều lúc mới cất lời: “Tiểu thư gọi đồng tử giao thư ạ?”
Tưởng Nguyễn gật đầu: “Chớ vội, đợi qua ngày hôm nay .”
“Tiểu thư, việc quả thực .” Lộ Châu chút lo lắng: “Nếu ngoài phát hiện thì ? Đó là một nam nhân xa lạ, việc thư từ qua ...”
“Sợ gì chứ, hề ký tên.” Tưởng Nguyễn ung dung đáp. “Hơn nữa, sẽ nghĩ rằng và liên lạc gì với , dù chúng cũng từng diện kiến.”
Liên Kiều thắc mắc: “Nhắc đến mới thấy lạ, tiểu thư từng gặp mặt, thư cho vị công tử ?”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , trả lời. Nàng thầm nghĩ, lẽ lúc Liễu Mẫn đang trầm ngâm phong thư đầu tiên của nàng. Tưởng Nguyễn nhớ rõ ba vị trí đầu bảng kiếp , theo thứ tự là Vương Tử Lăng, Mạc Thông cùng Tưởng Siêu. Liễu Mẫn khi đó chỉ thứ mười tám. ba năm , tin tức quan chủ khảo kỳ thi đó nhận hối lộ bại lộ. Hoàng thượng nổi cơn lôi đình, xử lý quan chủ khảo, cuối cùng khi điều tra kỹ lưỡng các thí sinh năm đó, trúng Liễu Mẫn. Kể từ đó, Liễu Mẫn liên tục thăng quan, nhanh chóng vươn lên chức quan Tam phẩm, cuối cùng trở thành Thái phó đương triều.