Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:20
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay Trần Chiêu đ.á.n.h bạc về, khéo thấy mấy trong sân . Dung nhan nữ hài giữa quả thực thanh tú thoát trần. Hai mắt lập tức sáng lên, song, khi rõ ràng, mới phát hiện hóa là Tưởng Nguyễn.
Bình thường Tưởng Nguyễn hề ăn vận xinh như Trần Phương, Trần Chiêu cũng chẳng bận tâm. Chuyện mấy ngày chỉ là ý niệm nhất thời manh nha thử tư vị của thiên kim thế gia, nào ngờ vị tiểu thư quá đỗi cương liệt, hai lời nhảy xuống nước. Cho đến hôm nay nghĩ , vẫn còn ấm ức. Ai ngờ hôm nay thấy, hai mắt tỏa sáng. Có lẽ là do năm mới đổi xiêm y, nhưng cũng nổi bật lên ngũ quan thanh tú của nàng. Quan trọng hơn cả, chính là cái khí chất đạm bạc, trầm , giống như nàng đổi thành một khác.
Trần Chiêu nheo mắt, tỉ mỉ quan sát nữ hài mặt. Năm nay Tưởng Nguyễn mới mười tuổi, qua vẫn còn vẻ ngây thơ, song trong nàng tiềm ẩn một loại hương vị khác, chút trưởng thành, chín chắn. Hai khí chất đối lập cùng xuất hiện một , tạo một sức hấp dẫn đặc biệt. Cho dù chỉ là một tiểu nữ hài mười tuổi, Trần Chiêu cũng nhịn mà nuốt nước miếng. Trong nhóm công tử quen , ít kẻ sở thích đặc biệt với nữ đồng, chẳng cảm giác rốt cuộc là như thế nào.
Liên Kiều chịu nổi ánh mắt tà dâm của Trần Chiêu chằm chằm Tưởng Nguyễn, vẻ mặt nàng lạnh lùng, chút nghĩ ngợi mở miệng . “Láo xược! Ai cho phép ngươi chuyện với chủ nhân như !?”
Tuy lời chút khí thế, nhưng tác dụng gì. Trần Chiêu nào sợ. Vị tiểu thư từ kinh thành đến đây địa vị gì, Trần Chiêu qua. Theo lời Trương Lan, lẽ Tưởng Nguyễn sống cả đời ở cái thôn trang . Đã , nếu thể đùa giỡn đôi chút thì còn gì hơn.
Mặc dù trong lòng nghĩ , nhưng Trần Chiêu vẫn tủm tỉm chắp tay hành lễ. “Là Chiêu thất thố. Mới thấy chư vị từ xa tới, Chiêu thầm nghĩ vị tiểu tựa thiên tiên giữa đây rốt cuộc là ai, quả thật xa lạ vô cùng. Đến khi gần mới nhận là tiểu thư. Nhất thời Chiêu cầm lòng nổi, kính xin tiểu thư tha .”
Vừa lời , chỉ Liên Kiều, mà cả Bạch Chỉ cũng đổi sắc mặt, giận dữ . “Ngươi dám bậy bạ gì đó! Kẻ như ngươi mà cũng dám phá hỏng danh dự của tiểu thư!”
Trần Chiêu kinh ngạc lùi về hai bước. “Phá hỏng danh dự của tiểu thư? Chiêu từng nghĩ như thế. Tiểu thư cành vàng lá ngọc, Chiêu dám mạo phạm? Chỉ mong tiểu thư đuổi Chiêu , để cho Chiêu ngắm từ xa một chút, Chiêu cũng thỏa mãn .” Thường ngày, trêu chọc tán tỉnh nhiều thường nữ nhân gia, miệng lưỡi trơn tru. Nếu là nữ nhân bình thường xong, lớn tại chỗ thì cũng là mặt đỏ bừng vì hổ, nhưng hôm nay chút khác thường.
Tưởng Nguyễn im lặng , đôi mắt trong trẻo tựa hồ nước giá rét ngày đông, hề một chút ấm áp nào. Ánh mắt nàng lạnh lùng, bờ môi nhếch lên tạo thành một đường cong nhè nhẹ, giống như đang một thằng hề nhảy nhót mua vui. Nàng hề hổ, hề lóc, chỉ vẻ mặt đạm bạc, cao ngạo của kẻ ở cao.
Trần Chiêu thoáng giật , thấy Tưởng Nguyễn nhanh chậm cất lời. “Dĩ nhiên sẽ đuổi ngươi .”
Liên Kiều và Bạch Chỉ đều sững sờ, theo kịp suy nghĩ của Tưởng Nguyễn. Lời của tiểu thư rốt cuộc ý gì?
Truyện đăng tải tại MonkeyD.
Trần Chiêu cũng chút nghi ngờ, nhưng vẫn bắt đầu mừng thầm, đắc ý liếc hai nha . Trong lòng thầm nghĩ vị tiểu thư vẫn còn thức thời đấy. Xem tiểu thư thế gia vọng tộc thì chứ, sống ở thôn trang lâu ngày thì lễ nghĩa cũng mất hết . Tuổi còn nhỏ cũng chỉ những điều thôi.
“Ngày ngươi lỡ tay đẩy xuống hồ, phong hàn nên suốt giường. Lan ma ma mời đại phu cho , tự xin và tha thứ cho ngươi. Ta tha thứ cho ngươi , tất nhiên sẽ đuổi ngươi .” Giọng của Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng, dịu dàng, cảm giác mát lạnh khiến sảng khoái, nhưng Trần Chiêu xong thấy gì đó nặng nề.
Sau Tưởng Nguyễn rơi xuống hồ, vì để che tai mắt khác, chỉ lỡ tay nàng ngã xuống. Lời Tưởng Nguyễn lúc Trần Chiêu nhớ tới gần đây cần ít gặp mặt nàng để tránh nghi ngờ. Tưởng Nguyễn điều , rốt cuộc là cố ý vô tình? Nghĩ , Trần Chiêu nghiêm túc quan sát Tưởng Nguyễn. Chỉ thấy nữ hài yên tại chỗ, xiêm y cũ kỹ ảm đạm chẳng những cho nàng tiều tụy, ngược càng nổi bật lên làn da trắng như tuyết. Đôi mắt nàng đen nhánh như điểm nước sơn, lông mày thanh tú như mực vẽ. Mà vẻ mặt lạnh lùng , càng thêm phần quyến rũ mê .
Trần Chiêu kinh ngạc, song ánh mắt nhanh chóng trở nên si mê. Nếu phát hiện tiểu thư Tưởng gia còn tư vị như thế, tất nhiên sẽ bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-5.html.]
Ngày còn dài, cần vội vã.
Hắn chắp tay hành lễ với Tưởng Nguyễn. “Đều tại Chiêu , hại tiểu thư gầy như . Hôm nay tiểu thư ngoài, Chiêu tiện quấy rầy, ngày khác sẽ đến chỗ tiểu thư nhận .”
“Ai cần ngươi đến nhận ?” Liên Kiều trừng mắt , Trần Chiêu chỉ mà rời .
Trần Chiêu , Liên Kiều và Bạch Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Chỉ nhíu mày . “Vừa tại tiểu thư như ? Hắn là kẻ rắc rối, thể…?”
“Phải, ,” Liên Kiều phụ họa. “Thật hận thể móc hai con mắt ti tiện ! Quá ghê tởm!”
“Sẽ sớm khoét.” Tưởng Nguyễn đáp, giọng vô cùng thản nhiên. “Hắn lén lút từ xa, nhất định sẽ cho thấy cho đủ.”
Bạch Chỉ và Liên Kiều ngơ ngác , chỉ cảm thấy giọng điệu tiểu thư khiến lòng hai nha lạnh toát. Im lặng một lát, Bạch Chỉ khẽ . “Mặc kệ , chúng ngoài dạo chơi một chuyến. Mấy ngày nay ở thôn trang lấy chút việc vui, Phố Đông chắc hẳn đang huyên náo.”
Phố Đông? Tưởng Nguyễn thoáng nghĩ, lắc đầu. “Không, Phố Tây.”
“Phố Tây ư?” Bạch Chỉ chần chừ. “Tiểu thư cớ Phố Tây? Nơi đó phần lớn là dân nghèo khổ và ăn xin. Vừa sang năm mới, e rằng càng thêm hỗn loạn. Chi bằng tiểu thư đừng đến đó, Phố Đông nhiều cửa hàng son phấn, tửu lầu, còn bày bán những món đồ chơi mới lạ, bằng đến Phố Đông du ngoạn một lát.”
Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu, quả quyết : “Đi Phố Tây.” Giọng tuy nhỏ nhẹ nhưng mang theo ý thể nghi ngờ, rõ ràng nàng định đoạt.
Bạch Chỉ sững sờ, nhất thời cảm thấy khó xử vô cùng.
“Ôi chao, cứ theo tiểu thư Phố Tây.” Liên Kiều vỗ vai Bạch Chỉ. “Có chúng kề bên, sợ gì chứ! Huống hồ giữa ban ngày ban mặt, cần gì câu nệ quá mức. Nếu thật sự cơ sự, vẫn còn bọn nô tỳ che chắn, tiểu thư cứ yên lòng.”
Bạch Chỉ đành gật đầu, nhưng trong lòng nàng càng thêm nghi hoặc. Phố Đông và Phố Tây phân biệt giàu nghèo rõ rệt, Phố Tây vốn là nơi dân nghèo cư ngụ, dĩ nhiên thể sánh với sự náo nhiệt phồn hoa của Phố Đông. Ngày thường tiểu thư vốn màng đến Phố Tây, cớ hôm nay đột nhiên nảy ý ? Bạch Chỉ cảm thấy càng ngày càng thể dò suy nghĩ của tiểu thư nhà , dường như chỉ một đêm, tiểu thư thực sự trưởng thành, mỗi khi đôi mắt đen như mực liếc , nàng cảm thấy lạnh toát cả .
Liên Kiều vô cùng mừng rỡ, bởi Tưởng Nguyễn như hiển nhiên là thông suốt chuyện. So với việc cứ mãi nhẫn nhục chịu đựng, dáng vẻ hiện tại của chủ tử hơn gấp bội, chí ít thì đám sẽ dám ngang nhiên ức h.i.ế.p tiểu thư nữa.
Tưởng Nguyễn chẳng hề để tâm đến những suy nghĩ miên man trong lòng hai nha , chỉ lặng lẽ bước . nếu kỹ, thể thấy đầu ngón tay nàng đang khẽ run lên.
Một việc, từ lúc , vốn nên đổi.