Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 462

Cập nhật lúc: 2025-10-06 05:22:09
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người của Phủ Tướng quân đến sớm nhất. Triệu Quang và Lý thị quý mến hai đứa bé vô cùng, các vị phu nhân Triệu gia cũng ngoại lệ. Lễ vật của họ so với tân khách khác càng thêm quý trọng. Triệu Quang ha hả, chỉ Minh Sênh là kỳ tài luyện võ, ngày nhất định đào tạo thật .

Lâm Tự Hương Tưởng Nguyễn : “Nhìn ca ca giống , nhưng tại biểu cảm và tính tình cứ y hệt phu quân thế? Nhỏ như cao ngạo như thế, ngày sẽ đây?”

Tưởng Nguyễn đáp: “Tính khí Nam Tự hơn nhiều.”

Nam Tự quả thật hiền lành, bé vui vẻ chui lòng Tề Phong. Tiểu cô nương dáng dấp đáng yêu, da trắng nõn, mắt giống hệt Tiêu Thiều, hoạt bát hơn hẳn Minh Sênh. Bé toe toét, ôm cổ đòi hôn Tề Phong. Tề Phong híp mắt chờ đợi, ai ngờ Tiêu Thiều giật lấy tiểu cô nương . Hắn liếc Tề Phong một cái lưng bước ngoài.

“... Khoan , ý gì đây?” Tề Phong bực tức . “Này lão Tam, cần nhỏ mọn đến thế chứ! Đó cũng là khuê nữ của mà!”

“Ngươi sinh nàng ?” Tiêu Thiều hỏi ngược một câu.

Tề Phong đành gượng gạo, Tiêu Thiều ôm con gái xa, răn dạy con: “Sau tùy tiện cận với khác, ngoài nhiều lắm.”

“Cái tên thật là chọc tức !” Tề Phong cảm thấy vô cùng tủi .

Tân khách lục tục kéo đến đông đủ. Nghi thức tiệc trăm ngày diễn suôn sẻ. Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự dung mạo quá đỗi đáng yêu, mặc dù Tiểu thế tử Minh Sênh vẻ lạnh lùng, nhưng điều đó vẫn hề ảnh hưởng đến sự yêu thích mà các vị phu nhân mặt dành cho nhóc. Nhất là các phu nhân trẻ tuổi, trong lòng thầm tính toán, nếu ngày Tiêu Minh Sênh thể trở thành con rể của thì thật là một mối hôn sự lành.

Tưởng Nguyễn rạng rỡ, hân hoan nghênh đón khách khứa. Từ khi sinh nở, khí chất của nàng càng thêm nhu hòa, phúc hậu. Có lẽ vì càng thêm hạnh phúc, những góc cạnh sắc bén năm xưa mài mòn ít nhiều.

Tiệc bách nhật kéo dài đến tận tối mịt, Cẩm Anh vương phủ ngựa tấp nập, lâu lắm cảnh náo nhiệt đến thế. Sự quan tâm và sủng ái Tiêu Thiều dành cho Tưởng Nguyễn, ai nấy đều thấy rõ, hết sức hâm mộ và tán dương.

Ngay lúc Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều đang tại cửa tiễn biệt tân khách, chợt tiếng v.ú nuôi giữ hai hài tử thét lên thất thanh. Lòng đồng loạt kinh hãi, lời còn kịp thốt thấy bóng dáng Tiêu Thiều lóe lên như tia chớp. Tưởng Nguyễn kinh ngạc tột độ, lập tức như phát điên lao nhanh trong.

Nhìn thấy v.ú nuôi ngã vật xuống đất, kẻ bên cạnh chính là Kỳ Mạn, mà bên , là Tuyên Ly.

Tiêu Thiều kịp thời ôm lấy hài tử. Tưởng Nguyễn vội vã bước tới, kịp nghĩ ngợi gì, kiểm tra thấy Minh Sênh và Nam Tự hề hấn gì. Nam Tự chớp chớp đôi mắt, dường như hiểu xảy chuyện gì.

Dạ Phong thuật : “Bọn chúng đột nhiên xuất hiện, tay quá nhanh. Kỳ Mạn g.i.ế.c đứa bé, Tuyên Ly đỡ một nhát đao.” Dạ Phong đến đây, chính y cũng vô cùng nghi hoặc. Ai nấy đều Tuyên Ly và Cẩm Anh vương phủ là tử địch, tại đỡ đao cho hài tử? Chuyện thật sự khó bề lý giải.

Tiêu Thiều ôm chặt hài tử, bảo vệ . Chúng thị vệ vây quanh Kỳ Mạn. Ả dám tin chằm chằm Tuyên Ly, cất tiếng hỏi: “Tại ?” Ngay đó, giọng Kỳ Mạn đột nhiên giương cao, sắc bén đến mức khiến khác suýt chịu nổi, ả gào lên: “Tại ? Tại ? Tại !”

Tại ? Hôm nay ả liều mạng trộn đây, chính là vì g.i.ế.c c.h.ế.t hai tiện chủng . Đây là cốt nhục của Tiêu Thiều, chính là cháu ngoại của Hướng Tiểu Viên. Ả hận Nam Cương thể chiếm Đại Cẩm. Chỉ cần g.i.ế.c hai tiện chủng , ả coi như uổng phí công sức. Khó khăn lắm mới trộn phủ, tưởng chừng sắp đạt mục đích, nhưng tất cả đều Tuyên Ly phá hủy. Tại ngay phút cuối cùng đột ngột lao đỡ nhát đao tiện chủng ! Tại , rốt cuộc là tại !

Tưởng Nguyễn rũ mắt về phía Tuyên Ly. Nửa của Tuyên Ly ngã vật đất, trông hết sức chật vật, nhát đao cắm thẳng giữa n.g.ự.c . Trong mắt Tưởng Nguyễn hoài nghi, đề phòng, khó hiểu, nhưng duy chỉ một tia tình ý nào. Đó là ánh mắt quyết liệt khi một tử địch.

Tuyên Ly khổ, tại ? Hắn thể gì đây? Hắn khạc một búng m.á.u tươi, thều thào : “Hóa . Nàng. Thật sự hận .”

Tưởng Nguyễn chợt trợn to hai mắt. Lời ý gì? Nàng về phía Tuyên Ly, một suy đoán khó tin chợt hiện lên trong đầu nàng.

“Nàng thật sự hận …” Tuyên Ly nữa nhấn mạnh.

“Ta vẫn luôn hiểu, tại cuối cùng trở nên như , vốn nên như , tại là Tuyên Phái. Sau đó , nàng mới là biến .” Tuyên Ly thốt lên. Lời lẽ khác hiểu, nhưng Tưởng Nguyễn đang gì. Hắn đang về việc sống , về chuyện kiếp . Hắn .

Tưởng Nguyễn chằm chằm Tuyên Ly lời nào. Kỳ Mạn lao lên , vẻ mặt ả vô cùng nôn nóng.

Hạ Thanh tin chạy tới, thấy dáng vẻ điên cuồng của Kỳ Mạn thì giật , hỏi: “Sao bất thường như ? Cứ như trúng Thất Tâm Phong?”

Tất nhiên Kỳ Mạn sẽ vô duyên vô cớ trúng Thất Tâm Phong, hôm nay ả thể trộn đây hiển nhiên hạng tầm thường. Chẳng qua Hạ Thanh càng lúc càng hăng hái hơn, : “Ta lầm. Ả xác thật hạ cổ trùng. Đây là Tử Mẫu Cổ, ả hạ Mẫu Cổ, nhát đao ——” Cậu chợt về phía Tuyên Ly. “Thật may mắn!”

Mấy câu ngắn ngủn, liền hiểu . Kỳ Mạn hạ Tử Cổ lên hai đứa trẻ.

Tề Phong hỏi: “Đó là loại cổ gì?”

“Phệ Tâm Cổ,” Hạ Thanh đáp. “Nếu ả thuận lợi, chúng thể giữ mạng sống của ả, nếu chết, trúng Tử Cổ cũng sẽ c.h.ế.t theo. Hơn nữa loại cổ cực kỳ cay độc, hạ cổ sẽ chịu thống khổ vạn phần, chỉ thể nhờ ả tự phối giải dược. Một khi khống chế…” Một khi khống chế, há chẳng Minh Sênh và Nam Tự sẽ rơi tay Kỳ Mạn ?

“Ả phụ nhân độc ác!” Lâm quản gia cả giận . “Quả thật giống hệt năm đó!”

Tiêu Thiều ôm con, cau mày thật chặt. Nam Tự xảy chuyện gì, cảm thấy thú vị khanh khách. Tiếng đột nhiên chọc giận Kỳ Mạn. Ả chớp mắt chằm chằm Nam Tự, đột nhiên cất giọng lớn, : “Hướng Tiểu Viên, ngươi đắc ý !”

Cái tên Hướng Tiểu Viên tất cả đều xa lạ gì, chẳng qua ít thế của Tiêu Thiều. Việc Kỳ Mạn Nam Tự gọi là Hướng Tiểu Viên chút kỳ quái. Sắc mặt Tiêu Thiều lạnh lẽo đến cực điểm. Kỳ Mạn liều mạng tiếp tục gào lên: “Ta chính là ngươi như ý nguyện! Dù ngươi yêu thích đến nhường nào, từng , chung quy sẽ một ngày cướp khỏi tay ngươi! Bây giờ thì , chết, tại ngươi còn sống?”

“Phệ Tâm Cổ bắt đầu c.ắ.n trả,” Hạ Thanh nhận định. “Có điều rốt cuộc ả thứ gì kích thích? Đang yên đang lành đột nhiên kích động đến thế?”

Mọi chuyện gì xảy , Tưởng Nguyễn rõ. Kỳ Mạn hôm nay vốn ôm lòng liều c.h.ế.t mà đến, ai ngờ giây phút ngàn cân treo sợi tóc Tuyên Ly phá hỏng đại sự. Mắt thấy sắp mất mạng đạt mục đích, với bản tính cương ngạnh của Kỳ Mạn chịu nổi. Cộng thêm việc thấy Nam Tự Tiêu Thiều ôm bình yên vô sự, e rằng kích động nỗi hận lớn nhất trong lòng ả .

Chư vị thị vệ đều đề phòng Kỳ Mạn đột ngột tay, nhưng thấy ả thất tâm phong, hơn nữa hình như mất bản lĩnh, trông chẳng khác nào một bà điên.

“Ngươi hãm hại con , còn xem đồng ý .” Tưởng Nguyễn lạnh lùng . “Chỉ riêng điểm thôi, ngươi c.h.ế.t vạn cũng đủ để chuộc tội.”

Đối với kẻ hại con , Tưởng Nguyễn sẽ bao giờ nương tay. Kỳ Mạn dần hồi tỉnh , cẩn thận Tưởng Nguyễn, lâu mới rõ ràng, bà cất lời: “Thì là ngươi, Tưởng Nguyễn. Ta ngươi. Lúc còn ở phủ Thượng thư, mẫu ngươi thể dễ dàng như , đều nhờ công lao của đấy.”

“Ngươi gì?” Tưởng Nguyễn ngẩn , tiến lên hai bước, nghiêm giọng chất vấn. “Nói rõ ràng cho !”

“A Nguyễn,” Tiêu Thiều nắm lấy tay nàng, ý bảo nàng chớ kích động. Tiếng đinh tai của Kỳ Mạn vang lên. “Ta thấy ngươi quả thực là một cô nương lụy tình, ở bên một kẻ như Tưởng Quyền cũng thật đáng thương. Thế nhưng đời ghét nhất những kẻ si tình. Cho nên khi Hạ Nghiên trừ khử cô , đưa cho ả một vị thuốc. Vốn dĩ, thứ t.h.u.ố.c thể đầu độc c.h.ế.t cả ngươi luôn, nào ngờ cuối cùng ngươi tránh một kiếp. Chắc là do ngươi may mắn. Nếu , ngươi ở đây hôm nay! Tuy nhiên, ngươi cũng tạ ơn . Nếu nhờ vị t.h.u.ố.c đó của , chỉ sợ thủ đoạn đối phó con ngươi của Hạ Nghiên còn hung tàn hơn gấp mười vạn !”

“Ngươi ——” Lòng Tưởng Nguyễn bỗng trở nên băng giá. Nàng vốn cảm thấy loại độc kỳ lạ, dù Hạ Nghiên bản lĩnh thông thiên cũng khó mà lấy độc Nam Cương. Nay nghi hoặc đều sáng tỏ. Nàng trấn tĩnh, chất vấn: “Tại ngươi như ?”

Tại như ? Kỳ Mạn ẩn mai danh ẩn tích trong phủ Thượng thư, chỉ vì mượn nơi thực hiện kế hoạch của , tình huống đó, đáng lẽ bế quan tỏa cảng, im lặng tiếng mới đúng. Sao còn âm thầm gây nên sóng gió? Ở phủ Thượng thư, ai đối đầu với bà .

Kỳ Mạn , nhiều năm qua, bà dùng nước t.h.u.ố.c đổi dung mạo, gương mặt trở nên tầm thường, nào còn chút dáng vẻ công chúa khuynh thành rạng ngời khi xưa. , phong thái công chúa Nam Cương vẫn khắc sâu trong xương tủy, giờ khắc , một cái nhíu mày, một tiếng , tựa như trở về tháng năm tuổi trẻ, mang theo chút yêu mị khó tả. Bà : “Tại ư? Chẳng qua cảm thấy cuộc đời như thế thú vị, ghét nhất si tình. Lụy tình ? Nếu cô cứ u mê tỉnh ngộ, bằng giúp cô trả giá bằng tính mạng, chẳng là một trò tiêu khiển vui ? Chính thất thì ? Không cũng rơi kết cục tàn lụi đó ư?”

Lời Tiêu Thiều hiểu rõ. Ban đầu Hướng Tiểu Viên là Thái tử phi, nhưng Kỳ Mạn một lòng gả Đông cung. Tuy nhiên, vốn dĩ danh tiếng ở nhân gian của Hướng Tiểu Viên , bà từng mặt Kỳ Mạn với Thái tử Hồng Hi rằng, đời bà chỉ một đời một kiếp một đôi , thất thông phòng, đó mới là cuộc sống lý tưởng. Có lẽ ngay giây phút đó, mối hận với chính thất khắc sâu tâm khảm Kỳ Mạn. Đã nhiều năm trôi qua, bà vẫn từng quên.

“Trên đời quá nhiều si tình. Dù họ trừng phạt, thì cũng là định , ngươi quyền đại diện cho ý trời.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng đáp. Kỳ Mạn là hung thủ hại c.h.ế.t nàng, đồng thời là hung thủ hại c.h.ế.t cha Tiêu Thiều, giờ còn định hại con . Một kẻ như , dù bi t.h.ả.m đáng thương đến mức nào nữa, cũng đáng đồng tình. Nàng mỉm , khóe mắt chân mày đều ánh lên sự châm chọc. “Huống chi, ngươi , Thái tử Hồng Hi bao giờ yêu ngươi. Cái gọi là tự oán tự thương, đều là do chính ngươi một bên tình nguyện, tự đa tình. Cần gì khiến bản trở nên hèn mọn đến thế?”

“Ngươi bậy!” Kỳ Mạn giống như Tưởng Nguyễn đ.â.m trúng chỗ đau, lập tức mắng , dường như còn nhào tới gây thương tổn Tưởng Nguyễn. Cẩm Nhị thoắt khống chế bà . Kỳ Mạn suýt chút ngã nhào, bấu víu góc bàn, âm lãnh : “Ngươi cái gì? Ngươi yêu chiều, cuộc sống cao cao tại thượng, cần lo nghĩ. Chỉ cần ngươi thốt một lời, nguyện ý nhảy dầu sôi lửa bỏng vì ngươi. Ngươi từng một giãy giụa trong tuyệt vọng, ngươi từng nếm trải mùi vị yêu mà , ngươi gì cả. Ngươi tư cách gì !”

“Ta từng.” Tưởng Nguyễn bình tĩnh . “Ta từng một cầu sinh trong bóng tối, từng phản bội, từng thể tin ai, thấy con đường phía , từng yêu mà , cuối cùng phát hiện tất cả chỉ là một trò . Cái ngươi gọi là phản bội, chỉ thể , từng phó thác sự tin tưởng cả đời, cuối cùng trả bằng một cái giá thê thảm. Do ban tặng, nên mới của ngày hôm nay. Tất cả những gì hiện tại , đều là những thứ đ.á.n.h mất. vì thế mà coi đó trở thành lý do để chuyện .” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt . “Nếu ngươi những thứ như hiện tại, đời , ngươi cũng trả một cái giá thê t.h.ả.m mới mong .”

Hoàn

Tiêu Thiều căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tưởng Nguyễn, nàng ý gì. Kỳ Mạn hiểu. Bà đột nhiên t.h.ả.m thiết, ôm ngực. Nơi đó, cổ trùng bắt đầu hoạt động, đồng thời, Tuyên Ly đang đất cũng hiện rõ vẻ đau đớn.

Tử Mẫu Cổ bắt đầu phát tác. Mắt Kỳ Mạn trừng lớn, tựa như , nhưng hốc mắt khô khốc, một giọt nước mắt nào rơi xuống. Bà mai danh ẩn tính nhiều năm như ở kinh thành, chỉ vì báo thù. Ban đầu Thái tử Hồng Hi chỉ nhục bà , còn hại bà trở thành đầu sỏ diệt quốc. Bà lấy tôn nghiêm và quốc thổ mất , nhưng ngay từ ngày bà hợp tác với Tuyên Ly, bà , bằng hữu thể đặt lòng tin.

Tuyên Ly vốn là kẻ xảo quyệt đa nghi, hai bọn họ chẳng qua là lợi dụng lẫn mà thôi. Thế lực Nam Cương dù khôi phục đôi chút, nhưng ngang hàng với Đại Cẩm vẫn là điều bất khả thi. Kỳ Mạn rõ điều hơn cả Đan Chân, song vì nàng vẫn kiên trì? Bởi lẽ, nếu bám víu ý nghĩ báo thù, nàng còn thể tiếp tục sống sót nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-462.html.]

Nàng hiểu rõ, dù trợ giúp Tuyên Ly đoạt lấy nghiệp lớn, việc đầu tiên đó chính là giở trò qua cầu rút ván. Dẫu Kỳ Mạn vẫn chấp nhận. Khi thấy Tiêu Thiều dành tình yêu sâu đậm cho Tưởng Nguyễn, lòng nàng khỏi nhạt. Nàng thấu rằng, Tưởng Nguyễn thậm chí còn m.á.u lạnh hơn ; việc nàng thể nhẫn tâm đối đãi với phụ như thế chứng minh nữ nhân vô tình bao. Kỳ Mạn chỉ thấy bi kịch của Tiêu Thiều để nhạo , nhưng Tiêu Thiều thành công rực rỡ. Tưởng Nguyễn gả cho , và cảnh tượng phu thê tình thâm của họ khiến Kỳ Mạn cảm thấy nhức nhối trong lòng. Chính nỗi ghen tị và căm phẫn khiến nàng đẩy nhanh tốc độ trả thù, khiến kế hoạch vốn mỹ của để lộ sơ hở trí mạng.

Lần , nàng dùng hết thủ đoạn tàn độc, chỉ đơn giản là đoạt mạng hai hài tử của Tưởng Nguyễn. Nàng nghĩ, phàm là nữ nhân nào mà chẳng thương con ruột? Ban đầu, Hướng Tiểu Viên và Thái tử Hồng Hi dù quyết tâm liều chết, nhưng họ đều để bảo vệ Tiêu Thiều. Nếu mất cốt nhục, cả đời Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn sẽ chìm đắm trong nỗi đau khổ nguôi.

Thế nhưng, ngay cả nguyện vọng cuối cùng cũng thể thành hiện thực. Kỳ Mạn thể ngờ rằng, kẻ chặn nhát d.a.o chí mạng là Tuyên Ly. Một kẻ cùng chung kẻ thù với nàng , một kẻ Cẩm Anh vương phủ bức bách đến mức mất tất cả, Tuyên Ly như , cớ gì tay cứu nữ nhi của Tưởng Nguyễn? Kỳ Mạn thể suy nghĩ thấu đáo, cũng nghĩ nữa. Thần cổ t.h.u.ố.c giải; nàng , trừ phi cái c.h.ế.t đến, bằng mỗi ngày đều chịu đựng nỗi đau đớn thấu tận xương tủy. Nàng thê lương, tự hỏi rốt cuộc đời gây những lầm gì. Kể từ giây phút bắt đầu đem lòng yêu Thái tử Hồng Hi, bi kịch đời bắt đầu, nàng thể đầu . Nàng sai, nhưng còn đường lui.

Cứ thế, phận Công chúa Nam Cương còn, quốc gia Nam Cương cũng còn. Khi còn sống, nàng lưu lạc nơi đất khách quê , hoài phí cả thanh xuân tươi . Nàng yêu một nam nhân, thế nhưng cho đến tận khi c.h.ế.t , đó cũng chịu liếc nàng dù chỉ một , chi đến chuyện đặt nàng trong lòng. Nàng căm hận nữ nhân —dù c.h.ế.t sớm, nhưng đến khi nhắm mắt vẫn trượng phu hết mực yêu thương. Kể từ lúc bắt đầu, Kỳ Mạn thất bại.

Kỳ Mạn rên lên một tiếng t.h.ả.m thiết, đột nhiên đưa tay móc một túi t.h.u.ố.c bột khói từ trong n.g.ự.c áo. Hạ Thanh lập tức kêu lớn: "Cẩn thận! Có độc!" Người Nam Cương vốn am hiểu nhất về thuật dùng độc. Mọi cuống quýt che kín miệng mũi. Tiêu Thiều hành động dứt khoát, chắn Tưởng Nguyễn, đè đầu nàng và hai hài tử sát n.g.ự.c . Đợi khói mù tan hết, nơi đó còn bóng dáng của Kỳ Mạn.

"Nàng chạy trốn . Thiếu chủ, cần truy đuổi ?" Cẩm Nhất hỏi.

"Không cần. Nàng trúng cổ, Tử Cổ vẫn còn ở đây, chẳng khác nào chúng khống chế nàng ." Hạ Thanh đáp, ánh mắt hướng về phía t.h.i t.h.ể đất.

Tuyên Ly cũng ảnh hưởng bởi khói độc của Kỳ Mạn, đau đớn chịu nổi. Tề Phong tò mò đ.á.n.h giá , cất lời: "Người thật sự là Tuyên Ly ? Sao đột nhiên hành xử như một ? Chắc chắn là âm mưu gì chứ." Việc Tuyên Ly tay cứu hai hài tử là chuyện khó tin. Tuyên Ly hề là nhân từ, huống hồ đó còn là cốt nhục của kẻ thù .

Tưởng Nguyễn lạnh lùng Tuyên Ly. Hắn chuyện kiếp ? Vậy việc bây giờ ý đồ gì? Là sự áy náy muộn màng? Thật nực . Tất cả những chuyện xảy thể dễ dàng tha thứ như .

Nàng khẽ nở một nụ nhạt: "Vừa , đa tạ Bát điện hạ tay trượng nghĩa."

Tuyên Ly mờ mịt Tưởng Nguyễn, môi khẽ lẩm bẩm: "Nguyễn nhi..."

Tưởng Nguyễn lùi một bước, Tiêu Thiều lập tức kéo nàng lưng , thanh d.a.o găm trong tay lóe lên hàn quang. Tề Phong kinh ngạc Tuyên Ly, lời xưng hô của là ý gì? Dù đây từng lời đồn Tuyên Ly ý với Tưởng Nguyễn, nhưng gọi mật đến mức ... quả thực phần quái lạ.

Hắn khẽ cất lời: "Nàng... hận lắm ?"

Phải, nàng hận . Hận vì kiếp đối xử với nàng tàn nhẫn như , lợi dụng, tổn thương nàng, cuối cùng còn hại nàng c.h.ế.t oan uổng. Tuyên Ly cuối cùng cũng hiểu rõ vì bấy lâu nay, luôn cảm thấy Tưởng Nguyễn cất giấu sự hận thù sâu đậm đối với . Hóa , đó là ảo giác. Binh bại như núi đổ, vứt bỏ cuộc sống hoa lệ của một vị hoàng tử, trốn Đông núp Tây, mang tiếng khắp nơi. Rồi đến khi chợp mắt, như mơ thấy mười năm xuân thu qua. Khi tỉnh , mới chợt nhận , tất cả chỉ còn là bãi bể nương dâu.

Giấc mộng khác với hiện tại . Trong mộng, đoạt tất cả, giành lấy ngôi vị đế vương, cao cao tại thượng. để vị trí đó, hy sinh một : Tưởng Nguyễn. Nàng trong giấc mộng dịu dàng xinh , nụ ngọt ngào, một lòng một yêu thương , lợi dụng đến còn một chút giá trị lợi dụng nào.

Kết cục của giấc mộng , nghiệp lớn của thành, nhưng luôn cảm thấy cô đơn, tịch mịch. Chỉ cần hồi tưởng đến bóng hình dịu dàng, xinh , lòng liền cảm thấy nhói đau một cách khó hiểu.

Hắn vốn lành gì, cũng sẽ vì chuyện đó mà cảm thấy áy náy. Vậy vì lẽ gì mà tim đau? Chỉ bởi vì phát hiện , trong quá trình lợi dụng nàng, bất tri bất giác trao một chút thật tâm. Chút thật tâm , thoạt vẻ nhỏ bé đáng kể đối với , nhưng trở thành ác mộng, ngày ngày dày vò . Khi nhận bản thật lòng, cố nhân khuất. Trên đời , còn một ai tâm ý yêu thương như nữa.

Hắn nghĩ, lẽ đó là một giấc mộng đơn thuần, mà còn đại diện cho một điều gì đó sâu xa. Hắn hiểu rõ vì kiếp , khi trông thấy Tưởng Nguyễn, luôn thể kiềm chế cảm giác rằng nàng thuộc về . Tưởng Nguyễn đích thực từng thuộc về , nhưng đó chỉ là chuyện qua. Người chịu đựng bao tổn thương trong giấc mộng năm xưa , , chỉ riêng tỉnh mộng, Tưởng Nguyễn cũng tỉnh. Bởi , nàng thanh tỉnh đến bên Tiêu Thiều, nàng lực đối phó , coi là tử địch, cuối cùng đạt một kết cục khác biệt so với trong mộng.

Tuyên Ly theo Kỳ Mạn tới nơi đây, rõ Kỳ Mạn thủ tiêu hai hài tử của Tưởng Nguyễn, còn bản thì mong đoạt Tưởng Nguyễn. Giờ phút , hiểu thể cứu vãn nữa, còn cơ hội đầu. Tuyên Phái chiếm trọn thiên cơ, còn thì còn gì? Hắn còn gì cả. là Tuyên Ly, xưa nay từng chịu nhận thua, luôn ẩn nhẫn. Nếu là Tưởng Nguyễn trong mộng, dù trắng tay chăng nữa, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện, chút do dự theo .

Cho nên, cam lòng. Hắn mất hết tất cả, nếu như thể đoạt Tưởng Nguyễn thì ? Nữ nhân vốn dĩ thuộc về .

khi trông thấy Kỳ Mạn động thủ với hài tử của Tưởng Nguyễn, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng cuối cùng thấy Tưởng Nguyễn trong mộng: nàng quỳ bậc thang cửu trọng, tóc tai rối bù, gương mặt diễm lệ tràn đầy tuyệt vọng. Đứa bé nàng ôm trong n.g.ự.c vẫn ngây thơ , đó chính là Tuyên Phái. Nàng bảo vệ đứa bé vô cùng chặt chẽ, dẫu cùng đường bí lối, cũng quyết bỏ mặc m.á.u mủ của .

Nếu hài tử của Tưởng Nguyễn c.h.ế.t , quãng đời còn nàng hẳn sẽ sống tàn ma dại. Tuyên Ly đột nhiên nhận , Tưởng Nguyễn trong mộng chẳng còn gì, chẳng lẽ bây giờ, phá hủy nàng thêm một nữa?

Hắn đột nhiên do dự. Kỳ Mạn xuất thủ, khoảnh khắc , Tuyên Ly hề suy tính điều gì, lập tức phi nghênh đón đòn đ.á.n.h đó. Hắn rõ tại hành động như , lúc thể đổ xuống, đôi mắt thậm chí còn chút mờ mịt, hoang mang.

“Ta dĩ nhiên hận ngươi.” Tưởng Nguyễn đáp lời. “Cho dù giờ phút ngươi tay cứu con , vẫn hận ngươi như cũ.” Trong đôi mắt xinh hề lấy một tia tình cảm. Tuyên Ly chợt nhớ , đúng , Tưởng Nguyễn trong mộng, bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng như . Nàng luôn mỉm , dịu dàng trò chuyện cùng , nàng luôn vô điều kiện thuận theo ý .

“Nguyễn nhi, hề cố ý. . .” Hắn giải thích điều gì đó, cố ý lợi dụng nàng, nhưng lời khỏi miệng, đột nhiên nhận ngôn từ của bản quá nghèo nàn. Từ giấc mộng đến hiện thực, mỗi thấy Tưởng Nguyễn, tâm tư của đều chỉ nhằm mục đích lợi dụng. Lợi dụng nàng để đạt danh lợi, đoạt lấy vị trí thiên hạ vô song . đến cuối cùng, khi đạt tất cả, mới phát hiện, thứ hề như từng tưởng tượng. Hắn hối hận, chỉ thể nén nỗi đau khổ trong lòng.

“Tuyên Ly, ngươi cần thốt thêm lời nào nữa. Món nợ ngươi nợ , tự tay đòi trọn vẹn. Giang sơn của ngươi, mưu kế của ngươi, đại nghiệp của ngươi, nay đều phá hủy. Hiện tại, chỉ cần mạng của ngươi. Giữa và ngươi còn bất kỳ liên can nào nữa. Ngày gặp đường hoàng tuyền, cũng chỉ là khách qua đường, tuyệt dây dưa rễ má gì thêm.” Nàng một cách quyết liệt, hề che giấu ý lấy mạng Tuyên Ly.

Mối dịu dàng lưu luyến năm xưa, nay chỉ còn cảnh đao thương đối đầu ư? Trên gương mặt nàng hề lấy một tia xúc động. Tuyên Ly nghĩ, lẽ đó thật sự chỉ là một giấc mộng hão huyền. Đó là giấc mộng cuối cùng, giấc mộng hoang đường về cuộc đời . Thật , cam tâm tình nguyện rằng đó chỉ là một giấc mộng. Nếu Tưởng Nguyễn từ thuở ban đầu là tử thù của , từ thuở ban đầu đ.á.n.h ngã , từ thuở ban đầu từng bất kỳ tình ý nào khác với , thì mấy. Không sự lợi dụng và tổn thương, cũng tiếc nuối và hối hận. Từ khi gặp , trong tay cầm lưỡi đao chứ đóa hoa, đó mới là lẽ .

, đó là một giấc mộng. Nàng từng thuộc về , đó dứt áo rời . Hắn rốt cuộc đang gì. Hắn thốt lên: “Ta từng yêu nàng.”

Gân xanh trán Tiêu Thiều giật mạnh. Hạ Thanh và Tề Phong ngây cảnh tượng mắt. Tuyên Ly rốt cuộc là ý gì, dám ngay mặt Tiêu Thiều mà thổ lộ tâm tình với Tưởng Nguyễn. Chẳng lẽ, Tuyên Ly là một đa tình đến ?

Tưởng Nguyễn khẽ bật , nghiêng đầu thẳng , đôi mắt diễm lệ , nhưng sâu trong con ngươi toát vẻ lạnh lùng thấu xương. Nàng thốt lời tàn khốc và vô tình: “Điều đó thì liên quan gì đến ?”

Có liên quan gì đến ? Phải, rốt cuộc thì liên quan gì đến nàng ? Bản Tuyên Ly cũng hiểu tại . Cả trở nên nặng nề. Hắn nghĩ, khoảnh khắc cuối cùng trong mộng, thật sự phát hiện từng yêu một cô gái. Chỉ là, cô gái xinh lạnh lùng mặt , còn là nữa.

Hoặc đó chỉ là một giấc mộng quan trọng, hoặc, cô gái trong mộng sớm c.h.ế.t , mặt , là một khác. Hắn đột nhiên nhạo chính , đang vì điều gì, nhưng nước mắt rơi. Kẻ thắng vương, kẻ bại giặc. Ván cờ , thua. cho đến khi nhắm mắt, vẫn thua ở . Có lẽ giấc mộng thể dẫn dắt , nhưng cam lòng tin tưởng nó.

“Tiêu Thiều, bằng ngươi.” Hắn ngậm ngùi thừa nhận.

“Dẫn .” Tiêu Thiều sắc mặt lạnh băng, xoay kéo tay Tưởng Nguyễn, khẽ dặn dò: “Nàng giữ gìn sức khỏe cẩn thận.”

Ba ngày , Công chúa Kỳ Mạn của Nam Cương một thời gian dài mất tích cuối cùng cũng tìm thấy. Khoảnh khắc cuối cùng bà cửa thành, vẫn vận bộ giá y. Phệ Tâm Cổ khiến dung nhan bà càng thêm già nua, tiều tụy, thậm chí qua đôi phần kinh khủng. tình trạng đó, bà vẫn hành động như một thiếu nữ, khiến cảm thấy quỷ dị, rét mà run.

Kỳ Mạn thành trì, nở nụ phóng khoáng, chẳng rõ là đang điều gì, cùng liền gieo xuống từ nơi cao đó. Hành động cũng toát lên vài phần cương liệt của Công chúa Nam Cương, nhưng do nàng gây quá nhiều tội ác, dân chúng đương nhiên hề thiện cảm, chỉ nhao nhao mắng c.h.ử.i "ác nhân ác báo". Cùng lúc đó, Tuyên Ly đang giam cầm trong ngục tối, do Tử Mẫu Cổ phát tác mà mệnh tận.

Bởi vì Tuyên Ly là loạn đảng, là hung thủ mưu hại tiên hoàng, tư cách an táng trong Hoàng lăng. Tiểu hoàng đế tỏ lòng nhân từ, cho phép hạ táng. Tuy nhiên, buổi hạ táng mời Thiên sư đến phép, khiến rõ dụng ý. Có suy đoán, tiểu hoàng đế trẻ tuổi phong ấn linh hồn Tuyên Ly, để đầu thai chuyển thế. Có cho rằng hành động quá tàn nhẫn, là cốt nhục đồng bào, tuyệt tình đến . cũng cho rằng , dẫu Tuyên Ly g.i.ế.c cha mưu phản, tội ác quả thực thể dung thứ.

Ngay đó, Hoàng đế lập tức phong Cẩm Anh Vương phi thành Nhất phẩm Cáo Mệnh Phu nhân, đồng thời ban thưởng cho Phủ Cẩm Anh Vương cha truyền con nối tước vị. Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự, dù còn nhỏ tuổi, phận ai dám động chạm ở Đại Cẩm, địa vị thậm chí còn cao quý hơn cả hoàng tôn quý tộc.

Nhóm đại thần theo Thiên tử thiếu niên những ngày đầu cũng tương lai xán lạn, nhất là tân quý trẻ tuổi, ví dụ như Liễu Mẫn, Mạc Thông, nhanh chóng trở thành lớp tân quý vững mạnh. Về phần Lâm Úy, khi phò tá hoàng đế đăng cơ, y dần dần thoái ẩn, chỉ rằng về Quản gia. Mọi chỉ cho rằng y tái diễn chiêu trò năm xưa, nên cũng màng can thiệp thêm.

Hôn sự của Tưởng Tín Chi và Triệu Cẩn cũng tiến hành suôn sẻ. Hạ Thanh và Lâm Tự Hương thuận buồm xuôi gió như thế, Lâm Tự Hương vẫn chịu chấp thuận Hạ Thanh, xem chặng đường truy thê của vị đại nhân còn lắm gian truân. Lễ kết của Lộ Châu và Liên Kiều cũng đang chuẩn . Tóm , trong vương phủ tràn ngập khí hân hoan, nhưng thứ khiến khách nhân yêu thích nhất, vẫn là hai tiểu bảo bối.

Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự lớn lên như thổi, vô cùng kháu khỉnh, đáng yêu. Minh Sênh thường ngày lãnh đạm, y hệt cha , ngoại trừ Tưởng Nguyễn, gặp ai cũng giữ vẻ mặt lạnh như tiền. Lâm quản gia nhận xét tính tình giống Tiêu Thiều thuở nhỏ; còn Nam Tự tuy luôn híp mắt, nhưng là một tiểu tinh linh chuyên chuyện quỷ quái lén lút. Hai tiểu bảo bối ngày ngày Phủ Cẩm Anh Vương huyên náo đến gà bay ch.ó chạy, khiến buồn bất lực. Tưởng Nguyễn cũng bận rộn ngừng, thoáng cái đến mùa xuân.

Hôm nay, Tưởng Nguyễn đang ở trong phòng thu dọn giấy vụn do Minh Sênh và Nam Tự xé . Hai hài tử đang tuổi lớn, bắt đầu học cách cầm nắm đồ vật, khiến khắp nơi ngập tràn giấy tờ nghiền nát. Khi Tưởng Nguyễn khom lưng dọn dẹp, bất chợt một vòng tay rắn chắc ôm lấy eo.

“Làm gì ?” Tưởng Nguyễn đầu . Tiêu Thiều dụi cổ nàng. Người càng ngày càng quấn quýt, nhất là thích tranh giành sự chú ý với Minh Sênh. Hai cha con cứ thế "minh tranh ám đấu", khiến Tưởng Nguyễn tay trấn an lớn dỗ dành trẻ nhỏ, quả thực đau đầu thôi.

"Vài ngày nữa, nàng cùng Giang Nam." Tiêu Thiều . "Hoàng thượng cử tuần tra. Nói là tuần tra, nhưng thực chất là để du ngoạn. Tuyên Phái cố ý sắp xếp, đương nhiên cần khách khí mà nhận lấy."

"Minh Sênh và Nam Tự thì ?" Tưởng Nguyễn hỏi. "Dẫn chúng cùng, e rằng tiện."

"Không dẫn theo." Tiêu Thiều siết chặt vòng tay thêm một chút, ghé tai nàng thì thầm. "Chúng lớn thế , cứ để chúng ở vương phủ. Chỉ hai chúng thôi."

"Đã lớn thế ?" Tưởng Nguyễn bật , trách yêu. "Hai hài tử mới tí tuổi đầu! Sao thốt lời đó? Chúng còn ! Nghe tuổi sẽ học , thật mong chúng gọi 'mẫu '."

Đang chuyện, chợt giường nhỏ tiếng "ùm" nho nhỏ, hai cùng lúc đầu . Hai vốn đang say ngủ, tỉnh dậy từ lúc nào. Tiêu Minh Sênh lạnh lùng thẳng Tiêu Thiều, Tiêu Thiều cũng trừng mắt đáp . Bỗng nhiên Nam Tự toét miệng , ngọt ngào cất lời: "Phụ... ——"

HẾT.

Loading...