Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đầu tiên trở về Tưởng phủ, chuyện bề ngoài đều yên ả, song lớp vỏ bọc là dòng sóng ngầm mãnh liệt. Ngày thứ hai, thời tiết quang đãng tuyệt . Liên Kiều và Bạch Chỉ sớm ngóng tin tức về Tưởng Tín Chi. Bởi Lộ Châu quen thuộc Tưởng phủ, theo cũng giúp gì, nên dứt khoát ở hầu hạ Tưởng Nguyễn, xử lý những việc thường nhật tại Nguyễn Cư.
Ánh kim quang xuyên qua cửa sổ rọi khắp phòng. Lộ Châu thêu bên bậu cửa, bảo: “Thời tiết ở kinh thành quả là thật, ánh dương ấm áp thế , phơi nắng quả thực gì bằng.”
Tưởng Nguyễn trầm mặc đáp. Sân Nguyễn Cư quả thực quá hẻo lánh, nơi ánh mặt trời chiếu tới chẳng bao nhiêu, so với Mi Thanh Uyển xưa thì bằng một góc. Nắng Mi Thanh Uyển mới thực sự tuyệt , khi Triệu Mi còn sinh thời, nàng từng gối mẫu , ngắm Tưởng Tín Chi luyện kiếm, cánh hoa hòe rụng bay lả tả. Hình ảnh mới đích thực là những tháng ngày vui vẻ. Giờ đây, cảnh còn mất, Triệu Mi khuất, Tưởng Tín Chi rõ sống chết, nhân ruột thịt đời, chỉ còn mỗi nàng.
Tưởng Nguyễn vén lọn tóc vành tai, ánh mắt khẽ lướt qua quyển sách trong tay. Ngay lúc đó, Bạch Chỉ hấp tấp bước , thấp giọng khẩn khoản: “Tiểu thư, ! Liên Kiều đang tranh chấp với đám của Nghiên Hoa Uyển.”
“Chuyện gì xảy ?” Tưởng Nguyễn khẽ chau mày. “Tuy Liên Kiều nóng tính, song nha đầu vốn chừng mực. Cớ mới ngày đầu xảy tranh chấp?”
Lộ Châu cũng ngừng thêu thùa, ngước Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ thoáng ngừng , ánh mắt chần chừ Tưởng Nguyễn, khó khăn đáp lời: “Lúc nô tỳ và Liên Kiều về phủ, thấy đám Nghiên Hoa Uyển đang quở phạt một hạ nhân. Ban đầu bọn nô tỳ để tâm, nhưng đó Liên Kiều rõ mặt … đó là, là Chu ma ma.”
“Nhũ mẫu?” Tưởng Nguyễn kinh ngạc thốt lên. Chu ma ma là nhũ mẫu của Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn, là tâm phúc theo Triệu Mi từ khi xuất giá. Thời gian Triệu Mi qua đời, trong phủ đồn rằng Chu ma ma vì chủ tử mất mà xin rời phủ dưỡng lão, từ đó còn tin tức gì. Kiếp , Tưởng Nguyễn từng gặp nhũ mẫu. Cớ hôm nay Bạch Chỉ bảo, Chu ma ma vẫn còn ở Tưởng phủ?
Lộ Châu vốn là thông minh, liền nhạy bén nhận tầm quan trọng của vị Chu ma ma , bèn hỏi: “Liên Kiều tỷ cớ tranh cãi với bọn họ? Chẳng lẽ Chu ma ma ức h.i.ế.p đến mức thê t.h.ả.m lắm ?”
Dưới đôi mắt sắc lạnh của Tưởng Nguyễn, Bạch Chỉ khó nhọc kể : “Chu ma ma, bà … mù. Lúc nô tỳ và Liên Kiều trông thấy, bà đang rạp đất. Người của Nghiên Hoa Uyển rằng họ bắt bà vẩy chất ô uế lên bộ y phục mà phu nhân chuẩn mặc để diện kiến Vương phi, nên trừng phạt. Bọn họ đang ép Chu ma ma ăn thứ bẩn thỉu trong bồn tiểu.”
Tưởng Nguyễn nheo mắt , bỗng bộc phát một luồng lửa giận ngút trời. Lộ Châu từng gặp Chu ma ma, cũng kinh hãi che miệng, phẫn nộ : “ là những kẻ ức h.i.ế.p đến tận cùng!”
Tưởng Nguyễn cau chặt đôi mày, trong đôi mắt rực cháy lửa giận hừng hực. Hay cho Nghiên Hoa Uyển! Giỏi cho một Hạ Nghiên! Chắc chắn kiếp ngay tại thời điểm , Chu ma ma cũng chịu giày vò cùng cực ngay mắt nàng mà nàng hề ! Hôm nay, việc Chu ma ma xuất hiện mặt Bạch Chỉ và Liên Kiều, e rằng cũng là do Hạ Nghiên cố tình bày bố. Mục đích là để nàng chứng kiến Chu ma ma sống bằng c.h.ế.t ngay trong Tưởng phủ, lợi dụng nhũ mẫu để đả kích nàng. Đây là sự sỉ nhục, là đang dò xét ý tứ của nàng đây?
“Tiểu thư, Liên Kiều vốn nóng tính, thấy cảnh lập tức lớn tiếng lý luận với đám Nghiên Hoa Uyển. Bọn họ cũng hạng , cậy thế đông , nô tỳ e nếu cứ tiếp tục, Liên Kiều ắt sẽ chịu thiệt thòi. Bởi nô tỳ mới chạy về cầu xin tiểu thư. Tiểu thư phương cách gì ? Bọn Nghiên Hoa Uyển chắc chắn sẽ chịu buông tha .”
“Lộ Châu, chuẩn áo khoác cho .” Tưởng Nguyễn đặt quyển sách xuống bàn, dứt khoát dậy.
“Tiểu thư cứu Liên Kiều tỷ tỷ?” Lộ Châu nhanh nhẹn lấy áo khoác ngoài khoác lên Tưởng Nguyễn, đoạn hỏi: “Có cần bẩm báo với lão gia một tiếng ạ?”
“Không cần thiết.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng đáp. “Ông mà xuất hiện, chỉ sợ và Liên Kiều càng khó thoát tội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-34.html.]
Bạch Chỉ kinh hãi thốt lên: “Tiểu thư đối đầu với đám Nghiên Hoa Uyển ?”
“Người khi dễ ngay mắt, chẳng lẽ rụt đầu rùa đen?” Tưởng Nguyễn liếc nàng một cái, nhàn nhạt . “Nếu phu nhân cố ý khiêu khích, đáp trả , thể ?” Hạ Nghiên, giao chiến đầu tiên với ngươi, sự mong đợi của còn lớn hơn cả ngươi nữa.
Ba nhanh chóng chỉnh trang y phục xong xuôi, liền theo Bạch Chỉ gấp đến hoa viên cạnh Nghiên Hoa Uyển. Từ xa thấy một đám nha đang vây kín hai : Một ngã sõng soài đất, còn thì chắn bảo vệ. Không khí nồng nặc mùi ô uế khó ngửi. Cách đó xa là hai chiếc bồn tiểu, một chiếc đổ nghiêng nền đất.
Khi thấy ba Tưởng Nguyễn tiến đến, đám nha vẫn hề nhúc nhích. Cho đến khi Liên Kiều kinh hỉ kêu lên: “Tiểu thư!” thì nha cầm đầu mới mặt , vẻ lơ đãng : “Sao Đại tiểu thư tới nơi ? Chốn hạ đẳng dơ bẩn thế sẽ vấy bẩn mắt , Đại tiểu thư mau mau rời cho.”
Tưởng Nguyễn nha , chính là đại nha Lâm Lang bên cạnh Hạ Nghiên. Kiếp , Tưởng Nguyễn thể hiểu nổi: Hạ Nghiên ôn nhu hiểu lễ như , vì lẽ gì một nha cay nghiệt chanh chua đến thế? Giờ đây nàng tỏ tường. Kỳ thực, Lâm Lang chính là bản tính thật sự của Hạ Nghiên—những lời Hạ Nghiên tiện thốt , đều thông qua miệng của nha . Ví như những lời chế giễu Tưởng Nguyễn hiện tại.
Tưởng Nguyễn mỉm . “Lời ngươi lý, nhưng chi bằng ngươi mau cút , đừng đây chướng mắt .”
Lâm Lang sửng sốt. Nàng thấy Tưởng Nguyễn chầm chậm cất lời nghi hoặc: “Chẳng lẽ ngươi kẻ hạ đẳng ?”
Thái độ của nàng vô cùng ôn hòa, nhưng lời sắc như dao, miệng thì , đôi mắt quyến rũ tựa hồ ẩn chứa băng sương. Lâm Lang bất giác lùi về một bước.
Tưởng Nguyễn than thở: “Thì ngươi cho rằng, nha là thượng đẳng, nên mới thể tùy tiện khinh miệt, đ.á.n.h đập khác như thế .”
“Nô tỳ !” Lâm Lang sợ hãi. Lời của Tưởng Nguyễn là đang nàng ‘nô đại khi chủ’ (nô tài khi dễ chủ nhân). Tuy trong Tưởng phủ nàng Hạ Nghiên trọng dụng, nhưng bốn chữ nàng chẳng thể gánh vác nổi. “Đại tiểu thư, nô tỳ thật sự .”
Tưởng Nguyễn khẽ, màng đến nàng , Liên Kiều.
Liên Kiều đang mấy nha vây ở giữa, xiêm y xốc xếch, chắc chắn tranh chấp kịch liệt. Liếc thấy mặt nàng dấu bàn tay hằn rõ, sắc mặt Tưởng Nguyễn lập tức lạnh băng. May , mặt một nha khác cũng hằn lên vết tát rõ rệt, đủ Liên Kiều cũng chịu ăn thiệt.
Người phụ nhân Liên Kiều che chở, từ lúc Tưởng Nguyễn đến vẫn lặng thinh, cúi gằm đầu bất động như một pho tượng đá. Mái tóc điểm sương rối bời, xiêm y mỏng manh rách nát.
Tưởng Nguyễn vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai đất. Trong nháy mắt khi chạm , nàng cảm giác đối phương run rẩy dữ dội.
Liên Kiều há miệng, cuối cùng vẫn im lặng. Tưởng Nguyễn phụ nhân đang cúi thấp đầu, dịu dàng : “Nhũ mẫu, đừng sợ. Ta là A Nguyễn, trở về.”