Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mi Thanh viện là nơi sinh sống của cố phu nhân Triệu Mi. Từng ngọn cây, cọng cỏ bên trong đều do Triệu Mi tự tay vun trồng. Không khí trong viện , ngay cả thầy phong thủy cũng từng tới xem, bảo phúc khí dồi dào. Sau khi Triệu Mi qua đời, nơi đây đổi tên thành Nghiên Hoa uyển, mẫu tử Tưởng Tố Tố dọn ở.

Vương ma ma dẫn đường cho Tưởng Nguyễn là cận của Hạ Nghiên. Đôi mắt tam giác của mụ ngừng quan sát Tưởng Nguyễn, miệng vẫn luyên thuyên: “Đại tiểu thư đó thôi, hiện nay trong phủ thêm mới, Nhị tiểu thư cũng lớn nên chia viện riêng. Giờ cả phủ đang bận rộn như thế, viện là do phu nhân cố ý sắp xếp cho Đại tiểu thư. Không Đại tiểu thư lòng ?”

Trên đường , Lộ Châu cũng ngừng quanh. Bởi lẽ nàng là nha mới đưa phủ, trong khi những nha khác đều phục vụ lâu năm. Nàng chỉ là một nha đầu thôn quê từng trải sự đời, cảm thấy thứ trong Tưởng phủ đều lạ lẫm, hiếu kỳ.

Mãi đến khi tới một tiểu viện, Vương ma ma mới nở nụ , cất lời: “Chính là nơi .”

Tưởng Nguyễn quan sát tứ phía. Viện lớn, nhưng vì nàng mang theo nhiều nha nên coi như vẫn rộng rãi đủ dùng. Bên trong quét dọn khá sạch sẽ. Đẩy cửa bước , căn phòng gọn gàng ngăn nắp, vật dụng cần thiết đều đủ cả, quả thật hơn bao nhiêu so với nơi thôn trang khốn khổ .

Liên Kiều và Bạch Chỉ thấy thế, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, thu xếp hành trang. Vương ma ma thấy Tưởng Nguyễn lặng trong phòng tựa như đang trầm ngâm suy tư, liền tiến lên, hòa nhã cất lời: “Dù vị trí tiểu viện đẽ, nhưng vô cùng thanh tĩnh. Tiểu viện của Tứ tiểu thư ở gần đây, khi rảnh rỗi, Đại tiểu thư thể tìm trò chuyện, đỡ buồn tẻ.”

Tưởng Đan ư? Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . "Viện thấy hợp ý. Xin ma ma đa tạ mẫu . Tuy nhiên, nếu an cư nơi , đổi tên viện. Phiền ma ma chuyển lời với mẫu một tiếng."

Vương ma ma đáp lời. Tưởng Nguyễn khỏi phòng, bước tới cửa tiểu viện. Ngoài cửa viện treo một tấm biển gỗ, đó ba chữ: “Phù Bình viện.”

Hay cho một Phù Bình viện! Hạ Nghiên quả nhiên là khéo léo dò xét lòng . Ba chữ tầm thường , nếu là kiếp , lẽ khiến chán nản hồi lâu, nhưng hiện tại, Phù Bình viện nên đổi tên khác mới .

Buổi tối, Vương ma ma đến một chuyến. Thứ nhất là truyền lời của Hạ Nghiên, rằng viện phân cho nàng thì nàng quyền đổi tên. Thứ hai là, hôm nay Tưởng Quyền cùng Tưởng Siêu về muộn, thể dùng cơm chung, bảo nàng nên dùng bữa .

Đích nữ trở về phủ, nhưng ngay cả phụ cũng diện kiến. Có thể hình dung sự lạnh nhạt và bạc bẽo trong mối quan hệ phụ tử . Nghe Vương ma ma xong, Bạch Chỉ và Liên Kiều đều thấy lạnh lòng. Hiện nay chân chính duy nhất của Tưởng Nguyễn ở trong phủ chính là Tưởng Quyền, nhưng thái độ của Tưởng Quyền như , cuộc sống của Tưởng Nguyễn e rằng sẽ càng trắc trở hơn so với tưởng tượng.

Bạch Chỉ và Liên Kiều đều mang tâm sự riêng, chỉ Lộ Châu vẫn cạnh Tưởng Nguyễn, vui vẻ cất lời: “Nét chữ của tiểu thư thật .”

Trên tờ Giấy Tuyên Thành trắng muốt, hai chữ "Nguyễn Cư" bằng nét bút như rồng bay phượng múa. Thấy chữ như thấy , nét chữ thoạt tròn trịa, mềm mại, nhưng ẩn chứa sự sắc bén mơ hồ, khí thế bức . Tựa như nàng giấu hết oán hận vẻ ngoài điềm tĩnh, qua êm dịu như dòng nước chảy, nhưng kỳ thực bên trong là sát cơ khắp chốn.

“Ngươi chữ ư?” Tưởng Nguyễn hỏi Lộ Châu.

Lộ Châu lắc đầu. “Dạ , nhưng nô tỳ vẫn nhận , nét chữ của tiểu thư vô cùng tuyệt diệu.”

Tưởng Nguyễn bật khẽ. Hạ Nghiên từng là nhất tài nữ của Đại Cẩm triều, việc dễ dàng để nàng đổi tên tiểu viện như , bề ngoài thì rộng lượng, kỳ thực là chỉ chờ xem trò của nàng mà thôi. Nàng đổi tên viện, nhưng về phủ, lấy một xu tiền, đành tự chấp bút. Hơn nữa, từ năm tuổi nàng đày xuống thôn trang, ở đó nào ai dạy nàng chữ. Mọi trong phủ đều cho rằng nàng là một kẻ ngu ngốc, việc chữ là điều kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-33.html.]

Lộ Châu nghi hoặc hỏi: “Thời điểm ở thôn trang, tiểu thư từng học chữ, ?”

Sao ư? Ánh mắt Tưởng Nguyễn dừng tờ Giấy Tuyên Thành. Kiếp , nàng cũng Hạ Nghiên dạy dỗ thành một mỹ nhân ngu ngốc y như , chỉ đ.á.n.h đàn khiêu vũ. Bách tính Đại Cẩm khi nhắc tới nàng, đều khinh bỉ : "Mỹ nhân ngu ngốc , chỉ đàn hát như ca cơ, so với tuyệt diễm của nàng thì kém xa vạn dặm."

Sau khi tiến cung, trong chốn thâm cung thiếu những tài nữ tài nghệ cao siêu hơn nàng. Nếu sủng ái, nàng buộc lòng học tập khổ luyện, mà nét chữ , chính là do Bát hoàng tử đích chỉ dạy.

Khi đó, cơn mưa lớn, cầm bút tay dạy nàng, lên tờ Giấy Tuyên Thành trắng muốt. "Linh lung si tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri" (Quân xúc xắc tinh xảo giấu hạt tương tư, mối tình khắc cốt ghi tâm, chăng?) – những lời lẽ triền miên như thế. Ai thể ngờ , tất cả đều chỉ là một màn kịch lớn?

Mối tình si khắc cốt ghi tâm , ôm ấp trong lòng bao nỗi tương tư, liệu ngươi thấu hiểu chăng?

Hôm nay xem , nàng nên cảm tạ Bát hoàng tử. Nét chữ của ở Đại Cẩm triều nổi tiếng dứt khoát, phong lưu phóng khoáng. Hắn từng nét chữ của nàng quá mềm mại, thiếu sự cứng rắn, nên mới dẫn đến kết cục mất mạng. Giờ đây, nét chữ của nàng vẫn khéo léo dịu dàng, nhưng sát khí thầm giấu trong đó .

Tưởng Nguyễn khẽ , cầm tờ giấy lên thổi nhẹ mấy cái, giao cho Lộ Châu: "Mau treo lên cửa viện ."

Bạch Chỉ và Liên Kiều mỉm : "Nguyễn Cư, quả là một cái tên . Tiểu thư chữ thật tuyệt, nếu Đại thiếu gia thể thấy thì mấy."

Vừa dứt lời, cả hai mới nhận lỡ lời, bất an liếc Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn ngây . Khi , khi Triệu Mi qua đời, nàng đày xuống thôn trang, Tưởng Tín Chi quỳ gối suốt một ngày một đêm từ đường, nhưng rốt cuộc vẫn thể khiến Tưởng Quyền đổi ý định. Tưởng Tín Chi trong cơn giận dữ dấn quân doanh. Trước khi , luôn với nàng rằng nhất định sẽ áo gấm hồi kinh, khiến cho tất cả dám khinh thường nàng.

Trong quãng thời gian đau khổ , Tưởng Tín Chi là trụ cột tinh thần duy nhất của nàng. Cho tới một ngày, Tưởng phủ truyền tin báo rằng Tưởng Tín Chi tử trận sa trường, thi cốt còn.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới, kiếp , tin đại ca tử trận sa trường dường như là hai năm . Hiện giờ, nàng đang ở thời điểm hai năm đó, liệu chuyện thể đổi ? Nghĩ đến đây, Tưởng Nguyễn khỏi kích động. Nếu Tưởng Tín Chi còn sống, nàng sẽ còn cô độc một nữa. mà... mới còn sống ? Làm mới thể xoay chuyển vận mệnh của đây?

Liên Kiều thấy Tưởng Nguyễn nhíu chặt đôi mày liễu, vẻ mặt âu sầu, lo lắng gọi khẽ: "Tiểu thư?"

“Liên Kiều, khi mẫu khuất núi, bệnh nặng thể rời giường, hề chuyện bên ngoài. Ta chỉ ca ca quỳ tại từ đường suốt một ngày một đêm, đó từ giã . Ngươi và Bạch Chỉ đều là cận, hỏi hai , danh tính mà ca ca đầu quân ?”

Liên Kiều kinh ngạc, cùng Bạch Chỉ cùng lắc đầu. “Chuyện , đại thiếu gia rõ, nô tỳ cũng . Tuy nhiên, nô tỳ nhớ rõ, khi giặc Hồ đang quấy nhiễu biên quan, cả Trần gia quân lẫn Quan tướng quân đều đang chiêu mộ binh sĩ tại vùng , nhưng đại thiếu gia phò tá cho vị nào thì nô tỳ quả thực rõ.”

 

Loading...