Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , bên ngoài bắt đầu huyên náo, cánh cửa vỗ rầm rầm, giọng điệu của Lý Mật mang theo chút khẩn trương. “Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư!”
Tưởng Nguyễn chống dậy, gọi Bạch Chỉ xem xét, nhanh chóng mặc y phục tử tế. Khi phủ xong áo ngoài, một mùi m.á.u tanh nồng đập mặt.
Lý Mật thấy Tưởng Nguyễn chuyện gì, lập tức thở phào, khẩn trương hỏi. “Tiểu thư chứ?”
Tưởng Nguyễn ngờ vực y. “Đại nhân cất lời như thế, chẳng lẽ xảy biến cố gì ?” Vừa dứt lời, nàng liền liếc lưng Lý Mật, đột nhiên khẽ thét lên một tiếng lập tức đầu , lắp bắp : “Cái …”
Thi thể la liệt nền tuyết lạnh, m.á.u tươi nhuộm đỏ mặt đất, cảnh tượng hệt như trải qua một trận đồ sát. Mấy Bạch Chỉ vội vã che chắn Tưởng Nguyễn.
Lý Mật khẽ lắc đầu: “Đêm qua gian nhân đến đây, sáng sớm nay thành cảnh . Ta sợ Tưởng tiểu thư gặp chuyện chẳng lành, may mà gì bất trắc.”
Tưởng Nguyễn khẽ nhíu đôi mày liễu: “Thế thì… Tại bình an vô sự?”
“Có lẽ họ nhắm ngươi.” Lý Mật nghiêm mặt đáp. “Có thể là hành động trả thù. May mắn , vô tội liên lụy. Tuy nhiên, lưu điều tra, Tưởng tiểu thư. Đây là bổn phận của , thành thật xin . Hôm nay buộc ở đây. Quãng đường còn xa, sẽ để Tiểu Mã hộ tống chư vị hồi kinh .”
Tưởng Nguyễn vội đáp: “Đại nhân cần quá bận tâm về . Chuyện quan trọng hơn nhiều, mạng là tối trọng. Án mạng xảy tại đây, trong miếu chắc chắn thể tránh khỏi liên can. Không thể giúp đỡ gì chăng?”
Lý Mật thấy nàng lòng, liền trấn an: “Tưởng tiểu thư chớ lo lắng, chuyện hề chút quan hệ nào với tiểu thư. Việc quan trọng là điều tra kỹ càng ngôi miếu . Tưởng tiểu thư vẫn nên sớm ngày lên đường, đừng để chậm trễ thời gian hồi kinh.” Quả thực, Lý Mật lời hề sai. Người trong miếu đều lý do để nghi ngờ, nhưng Tưởng Nguyễn là điểm đáng ngờ nhất. Nàng chỉ là một vị khách vãng lai, tá túc đây một đêm. Hơn nữa, những tử thi rõ ràng là do cao thủ võ công tay, hung sát kinh hoàng đêm qua mà kinh động đến trong chùa, điều đó cho thấy kẻ tay võ nghệ phi phàm, càng thể nào là bốn nữ tử yếu đuối như Tưởng Nguyễn cùng đám hầu.
Lý Mật đến , nếu Tưởng Nguyễn còn cố tình lưu thì chỉ thêm phiền phức. Nàng lập tức truyền lời bảo Bạch Chỉ cùng thu dọn hành lý, theo Vương ngự sử lên xe ngựa, từ biệt Lý Mật.
Quãng đường còn ngắn ngủi, tới tầm xế trưa, xe ngựa cập bến cửa kinh thành.
Lộ Châu từng đặt chân tới kinh thành, tò mò vén rèm xe lên ngắm , khẽ cảm thán: “Đây chính là kinh thành ? Trước chỉ Kinh đô sầm uất, nay tận mắt trông thấy, quả thực thật tráng lệ!”
Bạch Chỉ và Liên Kiều cũng ngóng bên ngoài. Cả hai xa cách kinh thành đến năm năm. Lần trở về, trong lòng khỏi tràn ngập cảm xúc kích động khôn tả, vui mừng cho Tưởng Nguyễn, phấn khởi vì sự khổ tận cam lai. Tưởng Nguyễn hề bồn chồn như bọn họ, nàng chậm rãi vén góc rèm lên. lúc , một đội tuấn mã phi nhanh lướt qua. Con ngựa quý là bảo mã hiếm thấy, khiến nàng khỏi đăm chiêu theo. Tuy nhiên, nàng chỉ kịp thấy một bóng lưng mơ hồ, chỉ thấy phong thái hiên ngang, vô song của lưng ngựa.
Tưởng Nguyễn nhạt một tiếng, quan sát khắp chung quanh. Phố xá Kinh đô tấp nập, như mắc cửi, quả thực giống hệt như trong ký ức của nàng. Nhớ thuở đầu, khi rời kinh đến thôn trang, chỉ một chiếc xe ngựa tang chế, vài hầu lèo tèo, cứ thế mà lẻ loi rời khỏi chốn phồn hoa. Một chuyến , cách biệt cả một kiếp . Khi trở , nàng còn là Tưởng Nguyễn của ngày xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-30.html.]
Nàng ngẩng đầu, để gió nhẹ lướt qua gương mặt, cảm nhận sương lạnh mùa đông se sắt. Liên Kiều đang định nhắc nhở Tưởng Nguyễn buông rèm xuống, e nàng cảm hàn, đầu , thấy thần thái mặt tiểu thư thì khỏi kinh hãi. Đôi mắt nàng quá đỗi lạnh lẽo, dù biểu cảm nào, nhưng thở vô cùng u ám, nặng nề, hệt như ác quỷ trở về từ địa ngục, khiến hầu cận rét mà run.
Xe ngựa sắp tới cửa Tưởng phủ, Vương ngự sử liền cáo từ Tưởng Nguyễn. Hôm nay ông dâng tấu hặc tội Tưởng Quyền, trong lòng cực kỳ khinh thường vị quan , nên chạm mặt lão . Ông bèn dặn dò Tiểu Mã đ.á.n.h xe, đưa mấy Tưởng Nguyễn về Tưởng phủ, còn bản thì .
Càng đến gần Tưởng phủ, lòng càng thêm căng thẳng. Việc trở về Tưởng phủ đối với các nàng mà , lẽ cuộc sống sẽ hơn, nhưng đồng thời cũng chính là lúc cuộc tranh đấu nội tộc bắt đầu. Tưởng Nguyễn là bình tĩnh nhất, trong lòng nàng chứa đầy hận thù ngút trời, nhưng chỉ một nàng điều đó.
Tưởng phủ tọa lạc tại con phố phồn hoa nhất kinh thành. Bởi vì tiểu tư báo tin, Tưởng phủ buộc nghênh đón vị đích trưởng nữ của Tưởng gia . Tưởng Quyền mặt, Hạ Nghiên đích tiếp đón. Sức ép từ cơn giận của Thiên tử, cộng thêm lời đồn đãi từ bách tính, buộc Hạ Nghiên bày tỏ sự tôn trọng hết mực đối với vị đích trưởng nữ , may mới thể khiến cho phong ba tạm lắng xuống.
Bách tính thấy Hạ Nghiên dẫn theo nha và con nghênh tiếp, những hiểu rõ ngọn nguồn đều cửa Tưởng phủ, chờ xem náo nhiệt. Người qua thường xuyên, khiến lượng vây xem cổng Tưởng phủ càng lúc càng đông đúc. Hạ Nghiên hề lệnh cho gia đinh đuổi , bởi càng nhiều chứng kiến, càng dễ dàng thực hiện ý đồ của bà .
Xe ngựa tiếp tục chạy thêm một đoạn, cuối cùng cũng dừng chính môn Tưởng phủ.
“Đại tiểu thư vinh quy!” Ma ma cạnh Hạ Nghiên cao giọng hô to. Trên mặt Hạ Nghiên lập tức nở một nụ dịu dàng.
Đám đông vây xem cũng hiếu kỳ chằm chằm cỗ xe ngựa. Hành động của Tưởng Nguyễn tại công đường lan truyền khắp kinh thành, đều gặp đích trưởng nữ bất hạnh của Tưởng gia , xem thử dung nhan của nàng .
Hai nha nhanh nhẹn bước xuống xe ngựa. Một vén rèm lên, còn thì vươn tay, cung kính đỡ vị chủ tử bước .
“Đại tỷ!” Một giọng kinh ngạc pha lẫn vui mừng vang lên. Một thiếu nữ bạch y bước từ cánh cửa lớn của Tưởng phủ. Thiếu nữ chừng mười tuổi, dung nhan khuynh thành, dáng vẻ tựa như họa thủy mặc, đôi mắt tuyệt mỹ hàm chứa mây trời. Nàng khoác bạch y thêu hoa bách hợp, làn da nõn nà như tuyết, đôi môi căng mọng như cánh đào đương độ. Đặc biệt nhất là nốt ruồi nhỏ mắt, càng thêm rung động lòng , quả là tiên tử giáng trần. Trên nàng hề trang sức quý giá, chỉ hai dây gấm đơn giản buộc tóc, nhưng khiến cảm thấy dịu dàng, xinh thoát tục.
Có lập tức nhận , đối với vị đích trưởng nữ sủng ái trong Tưởng phủ , tên húy Tưởng Nguyễn lác đác bao nhiêu. đại danh của Tưởng Tố Tố trong kinh thành, ai . Nàng là viên minh châu tinh túy của Tưởng gia, dung nhan tuyệt sắc động lòng , tài năng xuất chúng, mệnh danh là nhất mỹ nhân kinh thành.
Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện, ánh mắt về phía xe ngựa liền giảm bớt mấy phần.
“Tiểu thư từ từ thôi ạ.” Trong xe ngựa đột nhiên vang lên giọng thanh thúy của nha .
Ngay lúc , một bàn tay như ngọc đưa ngoài. Bàn tay trắng nõn như bạch ngọc, nhỏ nhắn mềm mại xương, chỉ là một cử động giơ tay đơn thuần, nhưng hiểu vì , khiến xem tại đó tâm thần rung động. Những ánh mắt Tưởng Tố Tố hấp dẫn, giờ nữa trở về chiếc xe ngựa cũ kỹ.