Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi xế trưa, lũ hạ nhân trong thôn trang lục đục khiêng mấy chiếc rương về. Hai chiếc rương gỗ lê vàng, nhưng hơn nửa y phục bên trong mặc cũ, trang sức coi như đầy đủ, nhưng bạc thì chẳng còn sót đồng nào. Nha sợ hãi Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư, nô tỳ cố gắng lấy hết thứ thể …”

“Không , lui xuống .” Tưởng Nguyễn lắc đầu . Cả nhà Trương Lan ham ăn biếng . Ngân phiếu chẳng những Trần Chiêu dùng để dụ dỗ nữ nhân, mà còn Trần Phúc lấy đ.á.n.h bạc. Đồ trang sức còn nguyên là bởi Trần Phương lấy hết. những thứ đó, nàng thể dùng.

“Bạch Chỉ.” Tưởng Nguyễn hai cái rương, gật đầu. “Trừ di vật của mẫu , những thứ khác đem hết tới tiệm cầm đồ, nhất là đổi thành ngân phiếu.”

“Tiểu thư.” Bạch Chỉ giật . “Toàn bộ ư? Những thứ đó đều là…”

“Đồ khác dùng qua, còn giữ gì.” Tưởng Nguyễn ghế, rót cho một ly . Từ khi Trương Lan xảy chuyện, nha trong thôn trang vô cùng sợ Tưởng Nguyễn, đưa tới cũng là loại mới nhất năm nay.

“Y phục thì chừa vài bộ .” Bạch Chỉ . “Mấy ngày nữa chúng hồi kinh, ăn mặc như tiện cho lắm.”

“Không mặc như , phụ thể thương .” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt , nét mặt nàng vẫn điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lạnh như băng.

Bạch Chỉ nghẹn lời, trả lời thế nào. lúc đang chần chừ, Liên Kiều cầm một giỏ rau , hết cuộc chuyện của hai , liền tiếp lời. “ , nếu mặc những bộ y phục đó, chỉ là vấn đề mặt mũi, tiểu thư thể chịu đựng ? Hơn nữa, Bạch Chỉ, ngươi đừng quên, những bộ y phục bây giờ tiểu thư mặc , ngươi thấy Trần Phương từng mặc hết ?”

Bạch Chỉ cũng suy nghĩ thấu đáo, lập tức do dự nữa, quỳ gối xuống tỉ mỉ lấy di vật , đồ còn dư đều kêu mang , đem tới tiệm cầm đồ đổi bạc.

Đợi Bạch Chỉ , Liên Kiều cầm sách lấy khỏi rương, do dự cất lời. “Tiểu thư, hôm nay lúc ở ngoài, nô tỳ một chuyện.”

Còn dứt lời, cửa đá văng, Trần Phương hùng hổ xông , bước qua ngưỡng cửa lớn tiếng chất vấn. “Tiểu thư, tại ngươi với mẫu của !”

“Láo xược!” Liên Kiều giận dữ . “Ai cấp cho ngươi lá gan dám lớn tiếng xằng bậy mặt tiểu thư!”

Trần Phương chút yếu thế, cao giọng . “Tiểu thư, vốn kính ngươi là chủ nhân. Ngươi ở thôn trang mấy năm nay, mẫu chẳng hầu hạ ngươi chu đáo ? Nếu , ngươi ngày hôm nay! Ca ca của cũng đối xử tệ bạc với ngươi, tại ngươi hãm hại , khiến giam đại lao? Tiểu thư, ngươi quả thực là một nữ nhân lòng thâm độc!”

“Ngươi ăn bậy bạ gì đó!” Liên Kiều giận dữ. “Hãm hại cái gì, rõ ràng là do Trần Chiêu tự gieo tự gặt, vốn là hãm hại tiểu thư của chúng !”

“Liên Kiều.” Tưởng Nguyễn ngăn Liên Kiều , Trần Phương, đột nhiên . “Phương cô nương, ngươi hiểu lầm ? Kẻ hại Trần Chiêu nhốt đại lao, là chính ngươi ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-27.html.]

“Ngươi ý gì?” Trần Phương nhíu mày.

“Phương cô nương, ngươi quên, mười mấy ngày , ngươi mời ngắm chậu hoa ‘mỹ nhân ánh trăng’.” Tưởng Nguyễn nâng chung lên, thổi bọt , nhàn nhạt . “Hơn nữa, ca ca ngươi kết duyên cùng Xuân Oanh, là nhờ chậu hoa ‘mỹ nhân ánh trăng’ đó.”

Mới đầu Trần Phương hiểu ý Tưởng Nguyễn, thấy câu thì lập tức kinh hoảng, thể tin . “Ngươi cố ý? Xuân Oanh tới đó, là do ngươi giở trò?”

“Ngươi xem?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược .

“Không thể nào, thể nào…” Trần Phương sợ hãi nàng. “Coi như là ngươi dẫn Xuân Oanh tới, nhưng ngươi chuyện đó? Ngươi thể nào tính toán xa đến mức , chẳng lẽ ngươi là yêu quái…”

“Nói chừng chính là yêu quái đấy chứ? Ngươi hại ca ca ngươi, ca ca ngươi hại mẫu ngươi. Cho nên, chuyện thể trách .” Tưởng Nguyễn mỉm , nóng nhuộm đỏ đôi môi tựa cánh đào, mái tóc đen nhánh như mực đổ, làn da trắng như tuyết đọng. Nụ môi nàng mị hoặc đến mức khiến rợn tóc gáy. Trần Phương lùi về phía mấy bước, lắc đầu . “Không, tin, …” Sợ hãi tới cực điểm, Trần Phương xoay vội vã bỏ chạy.

Liên Kiều cau mày . “Nổi điên cái gì, ngày thường nàng ăn mặc, đều là y phục của tiểu thư ? Cư xử với tiểu thư như mà còn ngượng. Vẫn là tiểu thư thông minh, nàng sợ thành như , tiểu thư của chúng đúng là tính toán như thần.”

Tưởng Nguyễn bật . Kiếp khi còn trong cung, giữa lúc đau khổ tương trợ, nàng học một điều, đó chính là nhẫn nhịn. Kế sách cùng âm mưu mưu tính từ từ, lợi dụng thứ thể dùng. Những thủ đoạn , hôm nay nàng vận dụng vô cùng dễ dàng, như thể thành bản năng. Nàng nhớ chuyện , cất lời hỏi Liên Kiều: “Vừa ngươi gì với ?”

“Là…” Liên Kiều c.ắ.n môi đáp lời: “Bên ngoài khắp nơi đều đồn đại rằng Lão gia trị gia nghiêm, bỏ mặc đích trưởng nữ ở thôn trang để lũ hạ nhân chèn ép.” Nói đoạn, nàng thận trọng quan sát sắc mặt Tưởng Nguyễn, chỉ thấy Tưởng Nguyễn nhạt một tiếng: “Ồ, ?”

Lời đồn rầm rộ khắp thôn trang, nên trong kinh thành, dĩ nhiên nó trở thành đề tài câu chuyện trong lúc dư tửu hậu nơi các tửu lâu. Người đều đàm luận Tưởng thượng thư bề ngoài nhân từ, bên trong lạnh lẽo vô tình, đồng thời thán phục sự thông minh của đích nữ Tưởng gia. Hiện tại, cửa lớn Tưởng phủ vẫn đóng chặt, ngay cả những gã sai vặt thường ngoài mua sắm cũng thấy bóng dáng.

Tại Tưởng phủ, Tưởng Quyền đập mạnh quyển sách trong tay xuống bàn, mặt mày xanh mét, quát lớn: “Khốn kiếp!”

“Lão gia.” Một phụ nhân đẩy cửa bước , xiêm y đỏ thêu bướm lộng lẫy, khoác ngoài là áo mỏng ánh bạc điểm xanh, tà váy thướt tha lay động. Trên đầu nàng cài trâm ngọc trai Nam Hải quý giá, dung mạo dịu dàng nhưng mất vẻ rực rỡ. Đôi mắt hạnh tuyệt , phong thái đoan trang của quý phu nhân, mang theo nét nhu mì uyển chuyển, phảng phất mùi vị của tri thức. Nàng đặt giỏ thức ăn trong tay xuống, bước đến nắm lấy tay Tưởng Quyền, ôn nhu khuyên nhủ: “Lão gia, xin hãy bớt giận, chớ để ảnh hưởng tới thể quý giá.”

Tưởng Quyền thấy nàng, phiền muộn trong lòng vơi bớt vài phần, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng phẫn nộ: “Ngươi xem, chúng gì đây! Nói Tưởng Quyền trị gia nghiêm, hà khắc với đích nữ, bỏ mặc con gái thủ hiếu suốt năm năm mà chẳng đoái hoài, là kẻ m.á.u lạnh vô tình, là một ngụy quân tử! Hoàng thượng ban chiếu lệnh về nhà bế môn tư quá, hôm nay thành trò của cả triều đình! Triệu Mi! Ngươi sinh quả là một đứa con gái ‘’!”

“Chuyện liên quan đến Nguyễn nhi.” Hạ Nghiên vội vàng khuyên giải. “Nguyễn nhi cố tình gây chuyện, nhưng chuyện đến nước , Lão gia, chi bằng đón Nguyễn nhi hồi phủ , để tránh cho Thánh thượng hiểu lầm thêm nữa. Thiếp sẽ sai chuẩn ngay.”

“Không cần.” Tưởng Quyền giương một tay lên ngăn , trong mắt y tràn ngập vẻ âm u. “Vương ngự sử tự sắp xếp xe ngựa đưa nó hồi kinh .”

 

Loading...