Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 265
Cập nhật lúc: 2025-10-04 13:37:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kể từ khi ý chỉ ban , cứ cách dăm ba ngày, Ý Đức Thái hậu cho đưa đến vài thứ, đa phần là vải vóc gấm lụa, hẳn là vì nghĩ đến đại hôn sắp tới nên cần dùng. Nàng vốn mấy để tâm, nếu nhờ nha Bạch Chỉ thường xuyên nhắc nhở, sợ rằng thứ cứ yên trong rương hòm.
Liên Kiều lệnh le lưỡi bỏ lựa vải. Lộ Châu bên cạnh đang thêu thùa thấy , cất tiếng hỏi: “Cô nương định khi nào bắt đầu thêu giá y?”
“Giá y ư?” Tưởng Nguyễn khẽ ngẩn .
“Tất nhiên là giá y , ” Lộ Châu híp mắt nàng. “Trước khi xuất giá cô nương nào cũng tự tay thêu giá y ? Ngày đại hôn định sang năm, giờ thể bắt tay thêu thùa ! Tuy Vương gia sẽ tự chuẩn chu đáo, nhưng nữ tử đều mong tự may giá y cho phu quân ? Tiêu vương gia và cô nương quả là một đôi tuấn nam mỹ nữ, nô tỳ dám chắc, khi hai cùng mặc giá y sẽ khiến cả kinh thành kinh ngạc vì vẻ xứng đôi đó.”
Những lời lẽ ngây thơ đáng yêu của Lộ Châu khiến Tưởng Nguyễn rơi trầm tư. Kiếp nàng đẩy cung, đương nhiên cơ hội tân nương. Không thời thiếu nữ nàng từng mơ tưởng đến dáng vẻ bản mặc giá y đội mũ phượng, nhưng kiếp , nàng vĩnh viễn thể chờ khoảnh khắc . Hạnh phúc của thường, nàng dám vọng tưởng. Đời nếu vì Tiêu Thiều cố tình xin ý chỉ , lẽ nàng cũng ý định lập gia thất.
Nếu gả cho bất kỳ ai khác, nàng đều thể lạnh lùng đối đãi. đối tượng là Tiêu Thiều, nàng nghĩ mãi vẫn thấy lòng khẽ xao động. Giá y thêu cho trong lòng. Rốt cuộc, Tiêu Thiều chiếm vị trí nào trong tim nàng, nàng từng thực sự suy xét. Chắc chắn vượt qua mức tình bạn, nhưng vẫn đạt đến mức gọi là tình yêu, đại khái vẫn còn thiếu sót đôi phần.
cách nhỏ bé , ngăn trở bởi nút thắt sâu thẳm trong tâm khảm, đời liệu thể tháo gỡ . Nghĩ đến đây, nàng bỗng cảm thấy với Tiêu Thiều.
“Đợi lúc thong thả tính .” Nàng lắc đầu, lòng thể nào yên tĩnh. Lộ Châu thấy nàng thất thần, ngoan ngoãn hỏi thêm, tiếp tục công việc thêu thùa dang dở trong tay.
…
hẹn, ba ngày , Tiêu Thiều tới Tưởng phủ. Chỉ một cùng Lâm quản gia theo. Tiêu Thiều vận cẩm y màu đen tuyền thêu hoa văn phức tạp, cổ áo điểm xuyết lá trúc mảnh dẻ. Ống tay áo thêu hình kỳ lân vàng đen đang giương nanh múa vuốt, hết sức uy nghiêm. Khi bước , vẻ mặt lạnh lùng như băng, đôi mắt tựa hàn tinh, khiến khác dám thẳng. Khí lạnh thấu xương toát từ , dù dáng vẻ vẻ nội liễm ngang tàng, song ẩn chứa nét phô trương ngạo nghễ khó tả.
Tỳ nữ dẫn đường đỏ mặt, dám ngước dung mạo tuyệt thế của , chỉ cúi đầu dẫn lối. Trên đường , tất cả hạ nhân thấy đều ngẩn ngơ. Lâm quản gia bên cạnh khỏi kiêu ngạo, ưỡn thẳng , vẻ mặt vênh váo.
Đến chính sảnh, Hồng Anh và Đại di nương chờ sẵn. Hồng Anh tỳ nữ đỡ, hành lễ với Tiêu Thiều, mặt nở nụ thiết: “Tiện mắt Vương gia. Hôm nay phu nhân ở phủ, tiện giúp trông coi nội vụ, mong rằng Vương gia trách tội đường đột mặt.”
Tiêu Thiều lạnh nhạt khẽ “ừ” một tiếng, thản nhiên xuống chiếc ghế chuẩn sẵn. Lâm quản gia nghiêm bên cạnh, đợi Tiêu Thiều mở miệng, híp mắt : “Ngũ di nương cần khách sáo, dù cũng là thuộc bên nhà của Thiếu phu nhân, cần câu nệ. Chủ tử nhà nhiều quy củ như , Ngũ di nương cứ tùy ý là .”
Lâm quản gia tuy ôn hòa, nhưng cố tình nhấn mạnh từng câu từng chữ như chứa gai nhọn. Miệng là quy củ, nhưng thực tế, thế lực bày lớn hơn bất kỳ ai. Đại di nương im lặng một bên gì. Các nha xung quanh nhận thấy tình huống bất thường, rõ chủ tớ Cẩm Anh Vương phủ thiện chí, e rằng cố ý đến đây để nâng uy thế cho Đại tiểu thư, liền cúi đầu thấp hơn nữa, chỉ mong chú ý.
Nụ mặt Hồng Anh cứng đờ, nhưng nàng dù cũng là xuất thanh lâu, hiểu rõ lễ nghi đối nhân xử thế, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, khôi phục vẻ mặt thiết. “Nếu như thì còn gì hơn. Đại tiểu thư là đích nữ của phủ chúng , Lão gia vô cùng yêu thương. Hôm nay thấy Vương gia yêu mến Đại tiểu thư như , Lão gia chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.”
Tiêu Thiều đáp lời, Lâm quản gia tiếp lời: “Phu nhân quá lời . Thái hậu nương nương hạ chỉ, Thiếu phu nhân chính là chủ tử Cẩm Anh Vương phủ chúng , đương nhiên yêu mến, kính trọng. Hôm nay ngoài việc trao đổi một vài sự vụ, chủ tử còn sai lão nô mang danh sách sính lễ tới đây. Chờ khi Thiếu phu nhân nhập phủ, sính lễ sẽ cùng đồ cưới chuyển thẳng đến tay Thiếu phu nhân. Về điểm , Thái hậu nương nương tự duyệt qua.” Dứt lời, lão quản gia lấy từ trong tay áo một quyển sổ sính lễ đóng dấu kim chỉ, ấn bạch lụa trắng, trịnh trọng đưa cho Hồng Anh.
Hồng Anh Lâm quản gia vế thì thoáng vui mừng, nhưng đợi xong vế , sắc mặt nàng lập tức tái nhợt. Đến khi mở danh sách sính lễ , mặt nàng đỏ bừng lên vì kinh ngạc, lướt qua liền đây là những lễ vật cực kỳ phong phú, hiếm . Một lát , nàng khép sổ , hít một thật sâu, gượng : “Vương gia quả thực thương yêu Đại tiểu thư sâu sắc, sính lễ quý giá vô cùng, thấy , tiện cũng từ đáy lòng mừng cho Đại tiểu thư.”
Miệng như , nhưng tay nàng siết chặt cuốn sổ sính lễ, gần như xé nát. Nói cho cùng, Hồng Anh xuất từ thanh lâu, nơi đó là chốn tiêu vàng đốt ngọc, nàng từng thấy qua vô công tử ăn chơi phá tán. Nàng chứng kiến nhiều cảnh tiêu tốn vạn kim chỉ vì một hồng nhan, bởi nàng nông cạn coi vàng bạc châu báu là vật ngoài như Nhị di nương. Khi tận mắt thấy danh sách sính lễ mà Cẩm Anh Vương phủ đưa tới, nàng khỏi hít một ngụm khí lạnh vì sự xa hoa vượt xa sức tưởng tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-265.html.]
Trân bảo hiếm lạ, kỳ thú dị thường, trạch viện điền sản, kim ngân ngân phiếu. Vô trân bảo, kể xiết, thế mà chỉ là một phần nhỏ trong danh sách sính lễ, đủ để thấy Cẩm Anh vương phủ giàu đến nhường nào. Dẫu Hồng Anh cũng xem như kiến thức rộng, nhưng giờ phút nàng khỏi ánh sáng tài phú lóa mắt, trong lòng âm thầm đố kỵ, sinh hận với Tưởng Nguyễn.
Quan trọng hơn cả, khối tài phú lớn chừng , kịp chạm mất trắng. Ý của Tiêu Thiều rõ ràng, sính lễ sẽ trực tiếp đưa đến tay Tưởng Nguyễn, Ý Đức Thái hậu cũng điều đó. Đại biểu rằng, ngay cả cơ hội nhúng tay , nàng cũng . Vốn dĩ còn tính toán mò mẫm chút đỉnh trong sính lễ của Tưởng Nguyễn, nay trơ mắt của cải chạy khỏi tay . Phải rằng, chỉ bằng sính lễ thôi, đủ mua đứt mấy phủ Thượng thư, hỏi nàng thể cam lòng cho ?
Càng cam lòng, Hồng Anh càng hạ quyết tâm, nhất định đưa Tưởng Tố Tố Cẩm Anh vương phủ. Tưởng Nguyễn là khó khống chế, nhưng Tưởng Tố Tố phân biệt ai đang là chủ nhân thực sự của Tưởng phủ. Nếu nắm Tưởng Tố Tố, đợi khi nàng Cẩm Anh vương phủ, chẳng tiền tài sẽ cuồn cuộn dứt chảy Thượng thư phủ ư? Đến lúc đó, cuộc sống trong Thượng thư phủ sẽ càng ngày càng thêm phú túc.
Hồng Anh nghĩ xong, nụ càng thêm rạng rỡ. Lâm quản gia khẽ nhíu mày, danh sách sính lễ Hồng Anh siết chặt đến mức biến dạng, bấy giờ mới cất lời: “Di nương cẩn thận chút, lễ đan ngoài phần của Thái hậu nương nương thì chỉ còn một bản duy nhất. Nếu hư hại sợ rằng sẽ phiền phức.”
“Là cẩn thận.” Hồng Anh lúng túng xòa. Lại Lâm quản gia tiếp lời: “Không Thiếu phu nhân đang ở , nên gặp mặt Vương gia mới phép.”
Hồng Anh mỉm: “Đại tiểu thư tất nhiên gặp. Chỉ là nữ tử e lệ, e là đang sửa soạn xiêm y. Vừa cho thông báo, Đại tiểu thư sẽ chờ trong phòng ở hoa viên. Lâm Lang, ngươi dẫn Vương gia qua đó. Người trẻ tuổi cần nhiều lời thổ lộ, huống hồ hôn sự còn do Thái hậu nương nương chỉ hôn, sớm quen một chút cũng .” Từng lời khéo léo, rộng rãi, hề giống với tác phong cổ hủ của các thế gia khác. sắc mặt Tiêu Thiều bất biến, vẫn hờ hững như cũ.
Đối mặt với một như , dù hoạt ngôn cỡ nào cũng sẽ thấy lực bất tòng tâm. Hình như hôm nay Lâm quản gia tới để chuyện Tiêu Thiều, lập tức đáp: “Thế thì thể hơn, mời nhanh chóng dẫn đường.” Giờ hôn sự của Tiêu Thiều là việc ưu tiên hàng đầu ở Cẩm Anh vương phủ. Chủ tử nhà theo đuổi phu nhân còn thiếu khuyết công lực, thuộc hạ như lẽ dĩ nhiên tay trợ giúp. Lâm quản gia hận thể sáng tạo thời cơ để Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đơn độc ở bên . Hồng Anh thức thời như , Lâm quản gia hài lòng.
“Lâm quản gia hiểu lầm, ” Hồng Anh che miệng duyên. “Thiếp còn đôi chuyện về hôn lễ cần thương lượng với Lâm quản gia. Nhìn vẻ Vương gia cũng giao phó việc hôn sự cho Lâm quản gia xử lý, cùng Lâm quản gia thương lượng một phen. Nếu Lâm quản gia ngại, xin cứ ở đây chuyện với .” Nàng Tiêu Thiều, tủm tỉm : “Về phía Đại tiểu thư và Vương gia, hai chuyện riêng tư cũng sẽ tự nhiên hơn.”
Nếu trong Tưởng phủ đều là nhân tinh, Lâm quản gia suýt chút khen nàng đúng là mỹ nhân am hiểu tri thức lễ nghi. Có thể để hai ở riêng với là nhất. Lúc còn trẻ Lâm quản gia theo lão Cẩm Anh vương, nên cũng học cái tính khố bất kỵ, chẳng hề để những quy tắc thế tục mắt. Việc nam nữ thể đơn độc gặp đối với ông chỉ là mây bay, huống hồ Ý Đức Thái hậu ban hôn, Tưởng Nguyễn chính là Thiếu phu nhân của Cẩm Anh vương phủ. Thiếu phu nhân và Thiếu chủ chuyện cần gì tị hiềm? Nam nữ ở bên cần gian riêng tư, thêm đôi gặp gỡ, tự nhiên sẽ cọ sát mà sinh lửa yêu, chừng còn thể sinh hậu duệ.
“Vậy cũng , chủ tử ngài xem-” Lâm quản gia thăm dò Tiêu Thiều, mắt chứa mong đợi.
Tiêu Thiều quả nhiên phụ sự kỳ vọng của Lâm quản gia, lạnh nhạt gật đầu: “Được.”
Hồng Anh tươi rói: “Lâm Lang, còn mau dẫn đường cho Tiêu Vương gia.”
Lâm Lang tuân mệnh, hướng Tiêu Thiều thi lễ: “Vương gia, mời theo nô tỳ.”
…
Tiêu Thiều theo Lâm Lang qua chính viện cùng vườn hoa của Tưởng phủ, vòng qua hành lang dài, thêm một đoạn xa nữa mới đến thính ở hoa viên. Trà thính giữa vườn hoa, bóng cây che phủ, phong cảnh thanh u tĩnh mịch. Nếu dạo chơi mệt mỏi thể đây nghỉ, uống chung thư giãn, cũng thú vị. Nơi coi như là một chỗ tinh xảo trong Tưởng phủ, diện tích cũng rộng rãi, từ xa tới, còn tưởng rằng là sân viện của nữ tử nào đó.
Lâm Lang một đường lời nào, chỉ vùi đầu dẫn đường, vì bỏ lỡ ánh mắt quan sát của Tiêu Thiều. Hắn thần sắc thản nhiên, quan sát thứ trong phủ. Tiêu Thiều đầu Tưởng phủ, mấy cơ hội tới đây, Tưởng phủ thăm dò rõ ràng. Huống hồ còn Cẩm Nhị, Cẩm Tam chằm chằm, bản đồ Tưởng phủ xem qua, tự nhiên rõ về thính .
Ngày thường, nơi ít khi chiêu đãi khách khứa, dẫu khung cảnh mát mẻ, song cách nơi ở của nữ quyến gần. Từ khi Hạ Nghiên rời , hầu như còn ai lui tới dùng .
cố tình Hồng Anh sắp xếp để và Tưởng Nguyễn gặp ở đây.